Nhà Giàu Chọn Dâu Chương 1

Vũ Linh 389

Tác Giả : Ngọc Thơ

Minh Quân ôm Hạnh vào lòng, trống ռ.ɠ-ự.ɕ anh ᵭ.ậ..℘ từng nhịp nặng nề. Giây phút nữa thôi xe đến, anh sẽ phải xa rời người con gáι anh yêu.

Hạnh nép vào lòng Quân, hai mắt cô sưng húp từ tối hôm qua nên giờ đây chẳng còn rơi thêm giọt nước mắt nào nữa… Hôm nay người yêu cô đi ra nước ngoài để học thêm ngành bác sĩ, anh đi bốn năm, chắc là trong bốn năm đó cô sẽ nhớ anh lắm.

Khẽ buông Hạnh ra, Tгêภ con đường vắng đầu làng, Minh Quân một tay cầm vali một tay đưa lên nhẹ vén mái tóc dài của Hạnh vào man tai. Anh nhìn Hạnh thật lâu rồi dặn dò

-Anh đi rồi, em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Có may vá gì thì cũng không được làm quá sức nghe chưa? Ráng chờ anh…vài năm anh lại về bên em.

Hạnh nghe Quân dặn, tay cô cứ túm hai vạt áo bà ba se lại, trong lòng quặn thắt rồi nghẹn ngào nhìn Quân trả lời

-Dạ. Anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe. Sang đó mỗi khi ra ngoài anh nhớ mặc áo ấm nha. Em nghe bên nước ngoài thời tiết lạnh lắm.

-Ừ, anh biết rồi.

Xa xa chiếc xe bốn bánh chạy tới, Minh Quân lập tức đưa tay kéo Hạnh vào lòng mình, anh đặt lên trán cô một nụ hôn cuối… và rồi trong khoảnh khắc ba mẹ Quân bảo Quân lên xe, Hạnh đau lòng nhìn anh, cô đưa tay lên chào tạm biệt mà nước mắt tгêภ mi lại lăn dài ướt hai bờ má.

Xe đi khuất đưa Minh Quân ra sân bay, Hạnh lại lủi thủi đôi chân trần bước đi dọc bờ dừa… Nhà Hạnh nghèo lắm, ba Hạnh mất sớm chỉ còn mỗi hai mẹ con sống trong ngôi nhà lá nhỏ, mẹ Hạnh lại Ьệпh liên miên nên gia cảnh thêm phần nghèo khó, Hạnh phải đi xin may quần áo cho người ta ở đầu làng, tiền lương mỗi tháng chỉ có mấy đồng nên trang trải cuộc sống và tiền tђยốς than cho mẹ vẫn không thể nào đủ dù cho cô đã chăm chỉ làm việc chẳng dám nghỉ ngơi.

Chủ tiệm may của Hạnh làm là gia đình của bác Lan mẹ của Quân, trong lúc Hạnh làm việc thì Hạnh và Quân nảy sinh tình cảm với nhau, cả hai có hứa hẹn là năm sau Quân sẽ kêu mẹ mình sang nhà Hạnh để hỏi cưới cô về làm vợ, nhưng hứa hẹn chưa được bao lâu thì ba Quân quyết định cho Quân ra nước ngoài học, để sau này anh về nước làm một bác sĩ giỏi. Thế nên giữa tình yêu và công việc, Hạnh và Quân phải đành gác lại nổi niềm riêng để Quân được thành tài…

Ngôi nhà lá nhỏ trong chiều tà nằm lọt thỏm bao quanh là vườn dừa, Hạnh đưa tay lên vỗ mặt mấy cái cho tỉnh táo vì sợ khi cô bước vào nhà với khuôn mặt ủ dột mẹ cô lại lo. Thế nhưng khi vừa vào đến cửa, Hạnh liền khựng lại khi nghe bên trong nhà mình đang có khách.

Ngồi giữa bàn tròn, bà Hai mẹ Hạnh mặt buồn so, hai bàn tay bà siết chặt lại khi nghe bà Lệ thủ thỉ

-Nhà tгêภ kia chổ tôi đang làm đang tìm đứa con dâu tuổi thìn để hợp tuổi con trai người ta, mà tôi thì thấy con Hạnh nhà bà cũng tuổi thìn. Bà coi gả nó đi. Nhà bà nghèo, hai mẹ con lại sống khổ sở. Tôi thấy được mối này ngon, nhà người ta lại đàng hoàng nên mới giới thiệu đó nha.

-Nhưng mà biết người ta chịu con Hạnh nhà tôi không bà? Con nhỏ xưa giờ sống nghèo khổ quen rồi. Sợ về nhà giàu có con nhỏ không phải phép lại bị la rầy.

-Ối giời bà lại lo xa, con Hạnh nó ngoan hiền, và hiểu chuyện thì ai mà không ưng cho được. Thôi trời tối về để tôi đi về, rồi mai tôi còn phải quay lại nhà người ta làm việc, bà coi hỏi ý con Hạnh rồi tuần tới tôi về bà trả lời tôi nha.

-Ừ cảm ơn dì nhé, để tôi về tôi hỏi ý con tôi.

Bà Lệ đứng lên và đi ra, Hạnh liền đứng nép luôn vào vách lá để cho bà ấy đừng phát hiện… cuộc nói chuyện vừa rồi cô cũng đã nghe hết, lòng cô lại thấy buồn và xót xa…Nhà cô nghèo nếu mẹ cô gả cô cho nhà giàu, chắc chắn mẹ cô sẽ đỡ lo mà lại còn có thêm một số tiền để lo tђยốς thang cho mẹ. Cô là con, nếu mẹ con đồng ý chắc chắn với đạo làm con cô sẽ không cãi lời mẹ cô đâu. Nhưng mà nếu cô lấy chồng thì tình yêu đầu đời của cô và Minh Quân phải như thế nào. Khi mà cách đây vài tiếng ʋòпg tay anh ôm cô vẫn đang còn hơi ấm…

Bất giác chữ hiếu chữ tình đè nặng, Hạnh chợt thắc lòng mà bật lên tiếng thút thít

Bà Hai trong nhà ngó ra, thấy bóng Hạnh đứng, cùng tiếng con gáι khóc, bà khẽ nhíu mày lên tiếng gọi

-Hạnh đó phải không con? Sao con lại khóc hả?

Hạnh nghe mẹ gọi, cô liền gạt nước mắt bước vào, dưới ánh đèn dầu,trước mắt bà Hai hai hàng mi của Hạnh lại càng thêm ướt đẩm

-Sao vậy con? Hôm nay đi làm bị người ta ăn hϊếp hả?

Hạnh lắc đầu, cô nhìn mẹ, ʇ⚡︎ự thấy mẹ mình nay đã gầh đi, gương mặt vì Ьệпh tật mà càng ngày chẳng còn tươi nữa. Cô nói

-Mẹ? Con nghe dì Lệ nói chuyện với mẹ rồi. Hay là mẹ cứ gả con đi.

Bà Hai nghe Hạnh nói, bà liền nhìn con gáι tràn đầy lo lắng, bà đưa tay lên vuốt mái tóc dài của Hạnh mà trầm giọng nói

-Hạnh à? Dù mẹ nghèo thật nhưng mẹ cũng không muốn mang tiếng bán con gáι mình để có tiền đâu con. Nhưng mà ngẫm lại con cực khổ vì mẹ mấy năm nay rồi, đến cả son phấn quần áo cũng chẳng bằng người ta, mà mẹ nghe dì Lệ nói nhà đó đang tìm dâu tuổi Thìn cho hợp với con trai họ. Gia đình lại đàng hoàng, nếu gả con về đó mẹ cũng yên tâm. Nhưng mà Hạnh ơi nếu con không bằng lòng thì để mẹ từ chối nha con.

Hạnh nép vào lòng mẹ mình, nghe rõ từng nhịp thở yếu ớt, dù lòng cô chẳng hề muốn cuộc hôn nhân này, và cô còn nặng lòng với tình cảm của Quân, nhưng anh đi thời gian rất dài, còn mẹ cô thì lại như đèn dầu sắp cạn. Nếu không có tiền để tђยốς thang và lo cho mẹ khỏe mạnh thì cô có được tình yêu của chính mình cũng chẳng còn vui vẻ gì. Với lại cô và Quân yêu nhau bác Lan chẳng biết, và cô cũng chẳng chắc chắn Quân có chung thuỷ với cô hay là thời gian trôi đi, anh sẽ say mê sắc hương nơi trời Tây xa xứ.

Thế nên không ngại ngần Hạnh đành cắn môi chôn chặt mối tình chớm nở mà nói cho mẹ yên lòng

-Mẹ cứ đồng ý với người ta đi ạ. Con bằng lòng mà mẹ, miễn sau họ đón nhận con về bằng tình yêu thương, và con có tiền để lo cho mẹ phần đời còn lại được đủ đầy thì đối với con đó là một niềm vui rất lớn rồi mẹ ạ!

Tгêภ Huyện

Bà Lệ đang cầm cây chổi trong tay quét qua cái thềm ba, thấy bóng bà chủ đi ra, bà Lệ liền đi tới

-Hôm nay cô Tâm dậy sớm thế? Để tôi vào trong pha cho chị cốc nước nha.

Bà Tâm dừng lại nhìn bà Lệ rồi thở dài.

-Thôi khỏi dì cứ làm công việc của dì đi. À mà dì Lệ nè bữa dì về quê có tìm được ai chưa hả dì?

Bà Lệ nghe bà Tâm hỏi. Liền trả lời ngay.

-À nay cô hỏi tôi mới nhớ, ở gần nhà tôi ở quê có một đứa tuổi Thìn, con nhỏ năm nay 20 tuổi hiền lành lễ phép và có hiếu lắm, chỉ là gia đình có một mẹ, một con nên hơi nghèo đó cô Tâm.

Bà Tâm nghe vậy hai mắt liền sáng rực ,lòng bà vui mừng vì đã tìm được người tuổi Thìn để hợp mệnh thằng con trai phá gia chi ʇ⚡︎ử của bà rồi.

-Cái chuyện giàu hay nghèo không cần quan trọng, chỉ cần nó hiền lành lễ phép nghe lời là được, chuyện gì không biết về đây tôi dạy sao? Nhưng mà phải chắc là tuổi Thìn nha dì?

-Nó tuổi thìn chắc chắn mà, cô yên tâm đi…Con nhỏ này ngoan lắm, cô mà gặp là cô ưng nó liền?

-Vậy thì còn gì bằng. Mà người ta có đòi tiền lễ không dì?

-Dân quê họ không có đòi hỏi đâu cô Tâm. Họ chỉ cần con họ được sống tốt thôi ạ!

-Được vậy thì còn gì bằng. Thôi để tôi lo 15 triệu tiền cưới rồi cuối cuối tuần này tôi với dì sắp xếp đi về đó một chuyến để mà coi họ trả lời thế nào nha dì?

-Dạ cô Tâm cứ lên lịch. Khi nào cô đi được thì tôi dẫn cô đi.

Bà Tâm và bà Lệ đang nói chuyện thì từ trong nhà Hoàng Vinh bước, với bộ thể thao trong người và dáng vẻ vẫn còn ngáy ngủ, anh nhìn mẹ nói

-Mẹ nói gì mà nói lắm thế? Để cho dì Lệ vào trong dọn bữa sáng lên đi mẹ? Sáng nay con còn có hẹn với đám bạn con đó?

Bà Tâm nhìn thằng con trai mình, lớn cái đầu rồi nhưng vẫn ăn chơi lêu lõng, hôm nay lại còn muốn đi sớm nên bà có chút không hài lòng

-Mày thì cứ suốt ngày long bong ngoài đường. Công việc trong nhà lại chẳng nhúng tay. Cứ thế này đến lúc tao với ba mày nhắm mắt, cái gia sản này sẽ bay luôn quá Vinh?

Hoàng Vinh nghe mẹ nói anh lại thấy bực mình. Mới sáng ra đã nghe cằn nhằn anh muốn điết cả lỗ tai

-Mẹ cứ nói đi nói lại cái câu này mãi không biết ngán à? Ba mẹ còn trẻ chán chẳng ૮.ɦ.ế.ƭ sớm đâu mà lo.

-Cái thằng này…Thôi thôi mày lấy vợ đi cho mẹ nhờ?

-Trời. Mẹ mẹ nghĩ sao thời này lại bắt con lấy vợ sớm hả? Con còn muốn chơi mẹ ơi.

Từ trong nhà ông Tùng nghe tiếng cãi nhau liều bước ra, mới sáng đã nghe bà vợ mình và thằng con trai cãi nhau inh ỏi ông thiệt là bực mình
. Ông nhìn dì Lệ lên tiếng trước

-Thôi dì vào trong dọn thức ăn sáng đi, tôi ăn xong còn qua xưởng giấy.

-Dạ cậu

Rồi ông Tùng lại nhìn sang vợ con mình gắt lên

-Bà với thằng Vinh ngày nào không gây là ngày đó ăn cơm không ngon à? Cái nhà có mấy người mà cứ như cái chợ?

-Ông không thấy nó lêu lỏng suốt ngày à? Bảo nó lấy vợ nó còn cãi kìa thấy chưa?

-Bà bảo nó lấy vợ? Lấy ai? Hay là bà tìm được người tuổi Thìn rồi?

Thấy chồng mình có vẻ mong ngóng tin tức nên bà Tâm liền vui vẻ trả lời cho ông Tùng hay

-Ờ, dì Lệ nói dì ấy tìm được người rồi. Con nhỏ này nó ngoan hiền lắm. Lại là tuổi Thìn. Nhỏ hơn thằng Vinh nhà mình 4 tuổi. Thân Tý Thìn tam hợp theo lời ông thầy mà ông xem rồi đó. Rồi nha sau này cưới nó về thằng Vinh sẽ có cơ hội mà đổi đời. Ngồi không cũng có ăn nha ông?

Ông Tùng nghe vậy liền gật đầu hài lòng, còn Hoàng Vinh lại khác, nhìn ba mẹ có ý đeo gông vào cổ mình. Anh giãy nãy phản đối lại ngay

-Thôi thôi ba với mẹ bớt mê tính lại đi. Bây giờ con còn trẻ, lại đẹp trai. Con còn muốn ăn chơi, cũng muốn để gáι nó đeo… Chuyện vợ con để sau đi ba mẹ ạ! Thôi không ăn nữa, con đi lên lầu thay đồ rồi đi luôn đây. Mới sáng nghe cưới vợ cái nói thật mất hứng quá!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất