Người mang ánh dương – Chương 17

Vũ Linh 170

Tác giả : Hạ Long.

Mấy hôm nay anh bận đi công tác nên anh Nhật chở tôi đi dạy, tôi muốn ʇ⚡︎ự đi nhưng cả nhà với anh Nhật nói là để anh ấy chở đằng nào cũng tiện đường, hôm nào bận thì tôi sẽ ʇ⚡︎ự đi! Mọi người nói thế nên tôi cũng không từ chối nữa.

Mấy hôm nay cũng không thấy Quỳnh gây sự với tôi, với tính cách của chị ta chịu im thì chắc là do bên nhà tôi hoặc Bảo đã tác động rôì, mà thôi kệ đi, miễn sao cô ta thôi không làm mấy chuyện điên rồ nữa là được. Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều tới chuyện đã qua nên gạt bỏ sang một bên mà chuyên tâm vào việc dạy và học của mình.

Hôm nay sang ngày thứ ba mà thấy nhớ anh qúa, mặc dù ngày nào chúng tôi cũng tranh thủ nhắn tin rồi gọi cho nhau nhưng vẫn nhung nhớ nhiều, đúng là khi yêu vao có khác, cả vùng trời của em chỉ có anh và ngược lại. Buổi tôí nay đang ngồi hí hoáy định nhắn cho anh thì anh gọi tới:

– Em đang làm gì đó?
– Đang nhớ anh nè!
– Anh cũng vậy, đợi mấy hôm nữa anh về rồi!
– Vâng. Anh làm nhưng nhớ ăn uống điều độ nha, em lo!
– Anh biết rồi! Mấy nay em đi dạy có mệt không?
– Không ạ!
– …

Ngày nào chúng tôi cũng nói mấy câu yêu thương như thế nhưng mà chẳng biết chán và lúc nào cũng cảm thấy mới mẻ. Chúng tôi cứ gạt bỏ tất cả mà yêu nhau, tình yêu vẫn ngày càng mãnh liệt hơn bao giờ hết…

Rồi cũng tới ngày anh về, bao nhớ nhung lại được thể hiện qua nụ hôn ngọt ngào, Bảo nói cứ như là đi cả tháng ấy và tôi cũng cảm thấy lâu thật. Hàng ngày anh lại đưa đón tôi đi học và đi dạy, hai chúng tôi lại vui vẻ đón tình yêu của mình ngày một thăng hoa, nhưng niềm vui ấy chẳng được tày gang khi mẹ anh gọi điện hẹn gặp tôi.

Trưa hôm đó tôi vưà dạy xong thì có điện thoại của bác Thanh gọi tới, tôi nhìn số máy của bác tôi không ngạc nhiên mà đón nhận nó rất bình thản bởi tôi đã dự liệu trước sẽ có ngày như hôm nay. Bác hẹn tôi lại ở quán café gần chỗ tôi dạy, bước vào cửa quán tôi đã thấy bác ở đó, đi lại gần tôi cất tiếng chào hỏi:

– Cháu chào bác ạ!
– Ngồi đi!
– Dạ, bác có chuyện muốn nói với cháu ạ?
– Nhiên này! Bác cũng không muốn ʋòпg vo nữa! Chuyện của cháu và Bảo bác đã nghe rồi, nhưng bác không thể chấp nhận cháu được, mà gia đình bác và nhà Quỳnh đã có hẹn ước rôì nên cháu từ bỏ đi!
– Bác! Cháu và anh Bảo yêu nhau thật lòng ạ! Mong bác tác hợp cho chúng cháu!
– Thời đại này tình yêu không chưa đủ, cháu laị không hề xứng đôi với con trai bác mà chỉ có Quỳnh mới hợp với nó, cháu hãy có chút ʇ⚡︎ự trọng đi!
– Bác…
– Hôm nay bác còn có thể kiên nhẫn ngồi đây nói chuyện phải trái với cháu thì cháu nên ʇ⚡︎ự nguyện mà rút lui. Cháu nên nhớ hoàn cảnh cuả mình, cháu không có gì để giúp đỡ cho thằng Baỏ ngoài cái tình yêu non dại này! Mà cái thứ non daị đó bác thấy không cần thiết. Đừng để bác hết tình nghĩa mà phải nặng tay với cháu.

Bác Thanh nói xong đứng dậy đi về mà lòng tôi nặng trĩu, chẳng lẽ tình yêu của tôi và anh là không thể tiếp tục ư. Tự cười bản thân mình quá hèn mọn để người khác có cơ hội khinh miệt và cấm cản. Nghèo quá cũng là một cái Ϯộι, cuộc đời cũng thật bất công, kẻ mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn người khác thì khóac lên mình những nỗi đau từ tấm bé. Tôi mệt mỏi đứng dậy đi về thì vừa lúc anh gọi tới, hít một hơi rồi nhẹ nhàng tôi trả lời anh:

– Em nghe ạ!
– Đi ăn trưa với anh nhé?
– Vâng ạ!

Tôi cố gắng quên đi những lời của mẹ anh nói, quên đi những khó khăn trước mắt để lại tiếp tục yêu nhau, tôi phải tin anh sẽ cùng tôi không từ bỏ tình yêu này.

Anh đón tôi, chúng tôi đi ăn rồi đi mua sắm. Lâu rồi chúng tôi không đi, sẵn nay tâm trạng không tốt tôi cũng muốn đi xả một chút cho lòng thoải mái. Anh thì ngày càng yêu thương tôi hơn, trước đây mới quen trông cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhìn khó ưa mà nay càng nhìn tôi lại càng yêu mới ૮.ɦ.ế.ƭ chứ. Cứ như thế này tôi phải làm sao đây… hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi…

Bảo dẫn tôi tới một nhà hàng nổi tiếng, tôi không kén chọn gì, nhưng anh lúc nào cũng dành những điều tốt đẹp nhất, lúc ngồi ăn anh nói với tôi:

– Em thấy thích mấy món này không?
– Ăn với anh món gì cũng ngon hết!
– Chà! Người yêu mình dạo này biết ăn nói thế nhỉ?
– Em còn noí được nhiều hơn thế, anh muốn nghe không?
– Để dành ngày ngày nói cho anh nghe đi!
– Hôm nay thôi, không nghe thì mai khỏi nghe đó!
– Vậy hôm nay nghe em tất cả!

Nhìn nụ cười tươi của anh tôi lại có thêm động lực. Kệ đi, chuyện đến đâu chúng tôi sẽ giải quyết tới đó, nghĩ nhiều lại thêm phiền lòng.

Chúng tôi lại mặc kệ những khó khăn xung quanh mà quấn quýt bên nhau say đắm. Có điều thời gian hạnh phúc vẫn bị làm phiền bởi Quỳnh không can tâm, chị ta không chấp nhận được chuyện anh chọn tôi nên lại tìm tôi gây áp lực.

Tôi thực sự không muốn gặp, nhưng chị ta nói nếu không gặp thì sẽ cho tôi mất mặt và không thể dạy ở đây nữa. Chuyện lần trước qua đi chưa lâu mà chị ta vẫn chưa chịu thôi ý định, vẫn cứ muốn ᵭấu đá tranh giành thứ không phải của mình. Tôi nghĩ cái tính ăn thua, làm càn của chị ta thì có thể lắm nên mới đồng ý gặp mặt! Tới chỗ hẹn, tôi vào thẳng đề luôn:

– Rốt cuộc là chị muốn gì?
– Con chó này! Chỉ tại mày mà buổi lễ đính hôn của tao phải hoãn lại, cái thứ đu bám trai như mày nói chắc không hiểu đâu nên tao chắc phải dạy mày một bài học mới được!
– Chị thử động vào tôi xem?
– Mày bây giờ to mồm nhỉ? Giờ mày núp bóng nhà họ Trần nên mày mạnh miệng đúng không?
– Tôi không núp thì Baỏ cũng không tha cho chị khi động vào tôi đâu, việc lễ đính hôn bị hủy là do anh Bảo không yêu chị thì việc gì chị phải cố chấp?
– Con chó cái này, mày đúng là loại mặt dày, là lũ gáι пgàпҺ chuyên đi mồi chài chồng người khác, mày biết thừa bọn tao có hôn ước còn xen vào. Tao cảnh cáo mày không nghe thì mày hãy đợi nhận hậu quả đi!
– Chị có học mà nói mấy lời như người vô học ấy! Tôi có xen vào hay là chị xen vào chúng tôi thì còn chưa ai biết đâu. Nếu không còn gì thì tôi đi về đây!
– Mày đợi đâý con khố rách áo ôm…

Tiếng Quỳnh gaò lên tức giận nhưng tôi vẫn bước đi mà mặc kệ chị ta. Không biết anh đã làm gì mà nhà chị ta chịu để yên cho anh hủy tiệc đính hôn nữa. Người đàn ông của tôi chắc là vất vả lắm đây. Anh không hề biết tôi bị kìm kẹp giữa mẹ anh và Quỳnh. Tôi biết anh đã đủ đau đầu nên không dám chia sẻ chuyện gặp chị ta và mẹ anh.

Tôi im lặng chịu đựng một mình để anh yên tâm giải quyết việc công ty, về phía chị ta từ hôm nói chuyện với tôi xong thì mất tăm cả tuần không ý kiến gì, và mấy ngày sau cũng vậy. Cứ tưởng mọi chuyện chỉ thế thôi, nhưng tôi đã nghĩ sai, vì sau đó không lâu tôi lại nhận được điện thoại cuả mẹ anh, và lần này bà không còn vẻ hòa nhã nữa…

Hôm đó tới gặp mẹ anh, tôi vừa ngồi xuống đối diện thì bà đã nói thẳng mặt luôn:

– Tôi tưởng cô ngoan hiền, dễ nói, nhưng cô lừa lọc hơn tôi tưởng đó!
– Bác nói sao cháu không hiểu ạ?
– Tôi đã nói cô tránh xa con trai tôi ra rồi cơ mà! Con tôi sẽ lấy người khác và sẽ không bao giờ là cô, cô hiểu không?
– Nhưng chúng cháu yêu nhau thật lòng mà bác!
– Cô im đi! Loại con gáι như cô yêu nó chỉ vì tiền thôi! Cô đưa ra con số đi, bao nhiêu thì cô chịu xa con trai tôi?
– Bác ơi, tình yêu không thể đo bằng tiền được ạ! Cháu yêu anh ấy thật ạ!
– Cô đúng là tham lam và không biết đủ. Tôi nói cho cô nhớ tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con gáι không có chút liêm sỉ như cô làm dâu đâu! Đây, cô xem đi, rồi rời xa con tôi! Cô xem như thế còn xứng đáng với con tôi không?

Tôi cầm máy điện thoại lên xem mà giật mình, tôi nhận ra đó là vụ Quỳnh lần trước ᵭάпҺ tôi ở nhà vệ sinh hôm đi sinh nhật. Nhưng thật khéo người quay đúng là có tâm, chắc ¢ℓιρ cũng được chỉnh sửa không ít, vì không thấy mặt của Quỳnh và đoạn Quỳnh ᵭάпҺ tôi mà chỉ thấy rõ mặt tôi và hai người kia gào thét cҺửι tôi ςư-ớ.ק chồng, tiếng thì rõ mà mặt không rõ lắm. Tôi lên tiếng giải thích đó chỉ là hiểu lầm nhưng bà không nghe mà còn hạ thấp tôi:

– Cô cầm lấy số tiền này rồi cút xa con tôi ra, một người như cô không xứng làm dâu trong gia đình tôi. Cô đừng để thằng Bảo nó mang tiếng bất hiếu!
– Bác! Cháu không cần tiền, còn chuyện của cháu và anh Bảo là do cháu và anh ấy quyết định. Cháu xin phép bác, cháu về trước!
– Cô…cô…

Tôi biết bỏ về giữa chừng thế này là không lịch sự, và có thể bác ấy nghĩ tôi là hỗn hào cũng được, nhưng tôi thực sự không thể ngồi lại nói chuyện được nữa. Bước ra khỏi quán lòng tôi trùng xuống, không hiểu sao tôi tin Bảo, tin vào tình yêu cuả chúng tôi, nhưng vẫn có một cảm giác gì lạ lắm mà tôi không đoán biết được. Về nhà nằm tгêภ giường một lúc thì Bảo gọi điện tới, tôi cố nén mọi thứ xuống vui vẻ nghe máy:

– Em nghe ạ!
– Em về chưa? Anh qua đón!
– Dạ! Em về sớm rồi ạ!
– Vậy anh qua nhà với em nha?
– Dạ, để mai mình gặp được không, hôm nay bài vở nhiều quá!
– Ừ, thế em học rồi nghỉ ngơi đi, mai anh qua đón!
– Vâng ạ!

Lúc này tôi thực sự mệt mỏi, tôi muốn ngồi một mình để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mọi thứ thật sự là khó khăn và áp lực quá, nhưng cứ nhìn thấy anh tôi lại không nỡ. Tôi không nỡ nói lời xa anh vì anh rất cố gắng vì tình yêu này, ngày ngày nỗ lực vì công ty và vun vén cho tình yêu của chúng tôi. Anh tâm lí, hỏi han tôi, sợ tôi buồn vì nhiều chuyện, anh cứ chu đáo và sâu lắng thế này thì tôi làm sao đây…

Tôi cái gì cũng không nỡ, tôi nghĩ về anh, về sự cố gắng của cả hai thì tôi lại gạt bỏ tất cả mà cố chấp đi bên anh, để rồi tôi đã nhận những cay đắng về phần mình…

Hôm đó vừa dạy xong tôi với chị Tâm và hai đồng nghiệp nữa đang đi thì đột nhiên có mấy bà lao vào tôi cào cấu và xé rách quần áo, còn ném cả đồ bẩn vào người tôi, vừa ᵭάпҺ họ vừa gào thét thật to :

– Con d᷈-/i᷈, mày là giáo viên mà mày đi ςư-ớ.ק chồng người khác à? Mày như này thì mày còn dạy ai được, loại khốn пα̣п, không có đạo đức .Cho mày ૮.ɦ.ế.ƭ!

Mỗi câu cҺửι lại ᵭάпҺ tôi tới tấp, vì qúa bất ngờ nên tôi bị ᵭάпҺ một lúc chị Tâm với hai đồng nghiệp mới kéo được tôi ra, chị Tâm cũng hét lên:

– Có chuyện gì thì các chị từ từ nói, không được ᵭάпҺ người như thế!

Lúc này là giờ tan học nên học sinh rất đông và cả phụ huynh đi đón con nữa, dù có là hiểu lầm thì tôi cũng không để đâu hết sự ทɦụ☪ nhã. Vừa mới kịp kéo tôi ra một đoạn thì mấy bà lại lao vào lôi tôi lại rồi chưỉ rủa. Với sức của mấy bà ấy thì ba người chị Tâm không can được và bộ quần áo dài của tôi cứ thế bị xé rách tả tơi, cả người bị bầm rập. Trước bao con mắt nhìn cuả mọi người tôi thật sự không còn chút mặt mũi nào…

Lúc này chị Tâm cầu cứu mọi người giúp tôi, nhưng không một ai dám lại vì sự hùng hổ của mấy bà đó, trông họ đúng như kiểu đi ᵭάпҺ ghen thuê. Thấy tình hình không ổn chị vôị lấy điện thoại goị cho Thảo bảo đến ngay chỗ dạy giúp tôi.

Chị Tâm chỉ kịp nói thế rồi lại chạy vào kéo mấy bà đó ra, nhưng sức chị có hạn, cũng bị ngay một bà to béo đẩy ngã chảy ɱ.á.-ύ cả tay. Lúc đó có một chị phụ huynh tốt bụng vào can ngăn nhưng cũng bị họ cҺửι rồi hất chị ấy ra, nhưng chị ấy vẫn cố vất cái áo chống nắng cho tôi mượn để chùm vào người. Tuy nhiên việc tốt của chị ấy bị lũ người bặm trợn kia phá hoại, họ hùng hổ kéo phăng tôi ra một góc ħàɲħ ħạ tiếp, người còn lại giữ tay chị Tâm không cho giúp. Tôi lúc đó vừa đau vừa ทɦụ☪ nhã, nằm thoi thóp như một kẻ hèn hạ, và rồi khi bị cú tát trời giáng thì tôi không còn sức để nhận biết xung quanh nữa…

Thảo sau khi nhận được điện thoại của chị Tâm thì nhanh chóng gọi cho Nhật, lúc đó anh Tuấn cũng có mặt nên mấy anh em nhanh tới chỗ Nhiên và Tâm. Đến nơi Tuấn nhìn thấy Nhiên bị ᵭάпҺ cho bầm dập đến ngất đi và mấy người đó còn quay ¢ℓιρ thì không nhịn được quát :

– Các người không muốn sống đúng không? Dám động vào người của nhà họ Trần thì các người chờ ngồi tù đi!

Bọn người hùng hổ nghe thấy Tuấn nói vậy thì bỏ chạy nhưng Nhật tóm được một bà lại, và có được sự giúp sức của mấy chị phụ huynh thì hai người nữa cũng bị tóm, còn hai người nữa trốn thóat.

Advertisement

Tuấn lúc đó không vội giải quyết chuyện đó mà ôm Nhiên lên xe, cùng Thảo và Tâm đến Ьệпh viện. Nhật thay anh trai ở lại cùng với bên côпg αп giải quyết vụ việc này!

Tuấn sau khi đưa Nhiên vào phòng cấp cứu thì gọi điện về nhà, ông bà Khuê sốt ruột cùng con dâu đến ngay sau đó, lúc cả nhà vào thì Bảo cũng được Nhật báo tin nên anh cũng tới luôn. Nhưng Tuấn nhìn thấy Bảo thì cơn thịnh lộ nổi lên:

– Nếu cậu không bảo vệ được con bé thì hãy tránh xa nó ra, chuyện lần trước tôi không muốn làm to chuyện, cũng không trách cậu nhưng lần này cậu lại để con bé chịu ấm ức như thế thì cậu không xứng với nó nữa, cậu hãy cút đi đừng để tôi không nể tình anh em.

Ở nhà Tuấn tuy ít nói nhưng anh thương Nhiên lắm, nhìn thấy cô nằm thoi thóp như thế này anh lại chút giận lên Bảo. Mẹ Khuê lúc này cũng xót con gáι nên cứ thút thít lại làm Tuấn bực Bảo thêm. Ông Khoa sợ con trai mình giận quá lại ᵭάпҺ Bảo thì lôi anh ra rồi khuyên can:

– Bình tĩnh, bây giờ quan trọng là đợi em Nhiên tỉnh lại đã!

Bảo bị Tuấn trách cứ cũng không cãi nửa lời, rox ràng là vì anh nên cô mới bị như vậy, là anh đã quá chủ quan nên cô đã hứng chịu tổn thương quá lớn, anh quả thật không còn mặt mũi nói lời gì nữa.

Ông Khoa thấy Bảo cũng khổ tâm nên an ủi:

– Thôi con! Chuyện này cũng không trách con được! Có người cố tình làm hại thì có tránh cũng không xong. Mấy đứa bình tâm lại đợi con bé tỉnh đã!

Lúc này bà Khuê lau nước mắt đi quay sang con trai mình nói chuyện:

– Mẹ không cần biết tốn bao nhiêu tiền, hãy tìm ngay đứa nào dám hại con bé!
– Mẹ yên tâm con đã lo rồi, nhất định con sẽ không để ai ăn hϊếp em ấy đâu.

Bảo nghe mẹ Khuê và anh Tuấn nói chuyện thế thì anh xin được chuộc lỗi:

– Mẹ! Chuyện này cứ giao cho con, con sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy.
– Được! Nói được làm được, nếu không cậu đừng gọi tôi là mẹ nữa! Và từ nay đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi!
– Vâng, mẹ cứ giao cho con ạ!

Tuấn lúc này cũng không đếm xỉa đến Bảo nữa, anh đỡ mẹ ngồi xuống ghế chờ đơị tin tức của Nhiên. Còn Baỏ lúc này ruột gan anh rối bời, tιм đau như bị ai cào cấu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cάпh cửa phòng cấp cứu đầy sự xót xa và áy náy. Cả nhà ai ai cũng lo lắng thấp thỏm thì cuối cùng sau thời gian chờ đợi thì Đăng cũng mở cửa đi ra, anh kéo khẩu trang xuống nói với mọi người:

– Mọi người yên tâm! Vết thương tuy nặng nhưng đêù ở phần ngoài nên việc hồi phục cũng nhanh, có điều con lo tâm lý Nhiên sẽ không ổn, tạm thời moi người đừng nhắc lại chuyện cũ, với con nghĩ nên tìm cách đừng để đoạn ¢ℓιρ kia phát tán, nếu không con sợ Nhiên sẽ không gượng nổi đâu.

Tuấn lúc này cũng nói vào:

– Chú yên tâm chữa trị cho Nhiên giúp anh còn việc đó anh sẽ lo.
– Vâng.

Tuấn nói rồi quay sang Bảo:

– Gặp cậu bây giờ là đả kích lớn nhất đối với nó, nên cậu tạm thời tránh đi!
– Anh! Em xin anh cho em ở lại với cô ấy! Anh bắt em về bây giờ làm sao em có thể yên tâm?
– Tôi không bắt bẻ ai cả, là tôi nghĩ cho con bé thôi! Về đi, có gì mai vào sau!

Ông Khoa thấy vậy lại khuyên nhủ Bảo:

– Con cứ về đi, khi nào con bé tỉnh bố gọi… yên tâm!
– Con…

Đúng lúc này thì Bảo lại có điện thoại của anh trai gọi tới, ông Khoa ra hiệu cho Bảo cứ nhận điện thoại đi xem ở nhà có việc gì. Cũng đang chờ điện thoại của anh trai vì công việc nên Bảo xin phép nghe điện thoại này:

– Em nghe ạ!
– Em về nhà đi…Mẹ …

P/s: Một tình huống khó khăn laị đến với Bảo cuả chúng ta, và rồi giữa bên tình, bên hiếu Bảo sẽ phải lựa chọn như thế nào??? Hãy cổ vũ nhiệt tình để Bảo có thêm động lực nhé…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất