Người mang ánh dương – Chương 14

Vũ Linh 141

Tác giả : Hạ Long

Hôm nay anh dẫn tôi tới Trung tâm dạy học Tiêng Anh X, cũng ngay gần chỗ anh làm và cũng gần nhà tôi nên tôi đi lại tiện lắm. Sau một hồi nói chuyện với chuyên gia người nước ngoài ở đây thì tôi chính thức được nhận. Anh Paul còn nói nếu tôi dạy tốt thì rất có thể ở lại đây dạy luôn sau này khi ra trường. Khỏi phải nói là tôi vui như nào, vì được đứng tгêภ lớp với các học sinh là mơ ước của tôi mà. Lúc về tôi vui vẻ nói với anh:

– Anh này! Ngày mai là em có thể bắt đầu đi dạy rồi đấy ạ!
– Vậy giờ mình đi sắm đồ cho em nha?
– Em có đủ rồi! Mình về thôi!
– Không! Anh muốn em là cô giáo xinh đẹp nhất!
– Đi dạy mấy đứa nhỏ chứ có phải đi trình diễn thời trang đâu.
– Dù ở đâu thì bạn gáι của Gia Bảo này cũng phải xinh nhất.
– Càng ngày anh càng không phải Bảo trước kia rồi!
– Chỉ với riêng em là anh thế thôi vợ yêu ạ!
– Lại bắt đầu nói linh ϮιпҺ!
– Anh nói thật, câu nào cũng là thật…
– Hứ…không nói với anh nữa.

Hai chúng tôi vào trong trung tâm thương mại đi dạo và chọn mua đồ, anh chọn mua cho tôi mấy bộ liền, rồi còn mua rất nhiều thứ khác nữa. Chúng tôi cùng nhau đi ăn và đi chơi cả ngaỳ hôm đó, đây có lẽ là buổi hẹn hò chính thức trọn vẹn nhất từ hôm chúng tôi nhận lời tới bây giờ.

Lúc này bên gian hàng túi sách Quỳnh cùng bạn mình chọn một vài mẫu mới ra, vô tình cô ta nhìn sang hàng giầy dép đối diện đó thì bắt gặp cảnh hai người tay trong tay đang đi vào đó. Nhìn thấy Bảo và Nhiên sánh bước bên nhau tình cảm mà Quỳnh giận sôi ɱ.á.-ύ. Như thế kia mà nói là không có gì, đúng là con khốn пα̣п, mày dám nói dối tao, lừa tao thì mày hãy nhận hậu quả đi con ranh nghèo kiếp ҳάc, con khố rách áo ôm…

**************

Chuyện tình của chúng tôi cứ thế tiến triển theo hướng tốt đẹp, tuy nhiên tôi vẫn có chút lo lắng, bất an về phía mẹ anh. Anh nhiều lần muốn đưa tôi về chào hỏi cả nhà nhưng tôi quả thực vẫn chưa đủ can đảm, ʇ⚡︎ự tin bởi cái quá khứ nghèo và đã từng làm giúp việc cho nhà anh.

Bảo như hiểu ý tôi thì luôn trấn an tôi rằng bố và anh trai với em gáι không nghĩ gì đâu, còn mẹ thì anh sẽ lựa lời để nói, cả nhà đồng ý thì bà cũng sẽ đồng ý thôi! Những lúc như thế tôi chỉ cười chừ và nói anh cứ từ từ, khi nào em cảm thấy ʇ⚡︎ự tin thì anh đưa em về chào hỏi gia đình cũng được.

Tôi vẫn đi daỵ và đi học đều, ngoài ra thì chăm chút cho tình yêu của chúng tôi, thời gian này chúng tôi rất hạnh phúc, không nghĩ yêu vào lại có dư vị đến vậy. Tình yêu và công việc làm cho tôi, một cô gáι khô khan giờ như cây non ngập tràn trong sắc xuân ngày mới, trẻ trung, hồn nhiên và năng động.

Được làm đúng ngành nghề mình yêu thích tôi như con chim saỉ rộng cάпh bay, bao kiến thức kinh nghiệm tôi đều truyền đạt cho các em hết. Tôi rất được lòng học sinh và sự tin tưởng của phụ huynh khi gửi con học ở Trung tâm này và nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Anh Paul nói đợi một năm nữa tôi tốt nghiệp thì bên anh chính thức nhận tôi làm ở đây luôn.

Tôi lấy đó làm động lực phấn ᵭấu cho sự nghiệp của mình, tôi nghĩ lại lúc trước cứ mắng anh là sao quả tạ với đồ sao chổi nhưng giờ tôi ngẫm lại thấy anh là thần may mắn của tôi thì đúng hơn. Có anh thì mới có công việc tốt như này và có anh tôi mới có một tình yêu đẹp đến thế…

Ở Trung Tâm Anh Ngữ X tôi có quen một chị tên Tâm, chị ấy dạy ở đây trước tôi một năm, chị hơn tôi hai tuổi, xinh đẹp, dịu dàng và có phần kín kẽ, ít giao tiếp với người khác. Tôi vào đây dạy cũng được vài tháng mà mới gọi là quen thân hơn xíu. Tôi nhớ lúc đầu vào chị ấy rất ít nói và hầu như là dạy hết tiết là chị về luôn và đặc biệt là không đi gặp gỡ các đồng nghiệp vào các buổi liên hoan đâu. Thế nhưng sau vài lần tiếp xúc thì chị ấy cũng có mở lòng với tôi và giờ noí với tôi nhiều hơn.

Hôm nay rảnh chị ấy rủ tôi đi dạo phố phường cho thư giãn, tôi thấy chị ấy cởi mở thế thì cũng đi để tăng thêm tình cảm. Hai chị em rẽ vào khu TT mua sắm, đi mấy ʋòпg mà tôi và chị vẫn chưa ưng được thứ gì thì giáp mặt Quỳnh tại đây. Tôi định kéo chị Tâm đi qua thì chị ta nói:

– Mày cũng giỏi nhỉ, tao không nghĩ mày lại lừa được cả nhà bác Khuê như thế, đúng là nhìn bề ngoài thì không biết được tâm cơ của mày lại lớn như vây! Bảo sao…

Nói đã khó nghe mà còn thêm cái vẻ mặt khinh khỉnh nhìn tôi nữa thì mới thấy chị ta đáng ghét cỡ nào, tôi nghĩ rồi yêu anh là ҳάc định sẽ có những lúc đối đầu như này nên tôi cũng không ngần ngại giữ kẽ mà đáp trả:

– Chị nói gì khó nghe vậy? Tôi không lừa đảo ai cả. Tôi quý gia đình bác ấy và cũng được đáp lại chứ không sống hai mặt như ai kia!
– Mày nói gì… yêu qúy á… mày thì chắc là yêu tiền chứ gì, thứ nghèo hèn như loại mày thì tao còn lạ gì, không lợi dụng thì cũng sống gỉa tạo.
– Chị đừng có sỉ ทɦụ☪ người khác như thế, mà chị cũng không có quyền lên tiếng ở đây!
– Ha ha … giờ thì lộ mặt rồi nhỉ? Được lắm con nghèo hèn kia! Tao cảnh caó mày tránh xa anh Bảo ra, anh ấy là chồng sắp cưới của tao, tao không muốn mày lởn vởn quanh anh ấy.
– Chị nói mà không biết ngượng mồm à? Anh ấy yêu chị ngày nào mà chị nhận là chồng chưa cưới. Anh ấy cũng chưa từng hứa hôn gì với chị, chẳng qua là do nhà chị nói với mẹ anh ấy nói mà thôi. Khi nào chính miệng anh ấy nói với tôi thì tôi tin nhé? Còn giờ tránh ra đừng như chó cắn xằng cản đường tôi.
– Con ranh này! Mày dám nói tao thế à?
– Chị chả là cái gì mà tôi không dám, trước đây là vì tôi yếu thế nên chị có thể ЬắϮ пα̣t được tôi, chứ giờ tôi ʇ⚡︎ự do, không chịu sự quản lý của ai thì chị đừng có mạnh miệng ở đây!
– Mày…mày nhớ đấy!

Nói xong chị ta tức mình đi thẳng còn tôi và chị Tâm cũng đi xem tiếp, tôi cũng không giấu mà kể rõ hoàn cảnh ngày làm ở nhà Bảo cho chị nghe và kể cả tình yêu của tôi và Bảo nữa thì chị ấy nói:

– Chị thấy cô ta cũng chẳng phải loại vừa đâu, em cũng nên cẩn thận thì hơn.
– Vâng, em sẽ cảnh giác.

Hai chị em đi cả buổi cũng mua được một số đồ, lúc này cũng đói nên tính ăn ở tгêภ này luôn thì đúng lúc này anh gọi địện cho tôi. Chị Tâm nhìn màn hình điện thoại ghi chữ My love thì cười cười nhắc tôi nghe điện thoại. Tôi bảo chị đợi chút rồi nghe máy của anh:

– Vâng, em đây!
– Em đang ở đâu thế?
– Em đang đi với bạn, anh đang làm gì ạ?
– Anh với Đăng đi ăn trưa, anh định về đón em đi cùng!
– Thế em rủ bạn đi chung nhé? Bọn em đang ở Trung tâm nè, mình qua đó ăn luôn nha?
– Ừ, em thích là được!
– Vậy em đợi anh ở tгêภ tầng 3 chỗ lần trước mình ăn nhé?
– Ừ. Anh sắp tới rồi!

Tôi nghe điện xong nói với chị Tâm là đi ăn cùng luôn, hai chị em lên tầng chọn chỗ và gọi đồ trước, ngồi một lát thì hai anh tới nơi. Tôi giới thiệu:

– Giới thiệu với hai anh đây là chị Tâm dạy cùng em ở TT anh ngữ X .
– Chào em! Anh là Baỏ, bạn trai của Nhiên.
– Chào em! Anh là Đăng, bạn chung của hai người.
– Em chào hai anh! Em là Tâm đồng nghiệp của Nhiên!

Mọi người nói chuyện một lúc thì cũng quen hơn, chị Tâm thì vẫn có chút rụt rè. Chúng tôi ăn uống xong thì di chuyển tới chỗ uống nước thì anh hỏi chị Tâm:

– Tâm dạy ở đó lâu chưa?
– Dạ tính tới bây giờ cũng hơn một năm rồi ạ!
– Thế có bạn trai chưa?
– Dạ, em đã từng có chồng rồi ạ!
– À! Anh không biết.
– Không sao ạ! Bọn em đã li hôn cách đây hai năm rồi!
– Anh xin lỗi nhé, anh chỉ là có ý hỏi thăm thôi!
– Dạ, không sao anh.

Tôi chơi với chị mấy tháng nay thì hôm nay cũng mới biết là chị ấy đã lấy chồng và li hôn. Anh thấy chị Tâm kể thế cũng không dám hỏi nữa sợ vô tình lại động chạm vào quá khứ của chị ấy. Chúng tôi nói chuyện phiếm và quay ra trêu anh Đăng, mà không biết sao mọi ngày ông này gặp chúng tôi như khiếu hót thế mà hôm nay im lắm! Chúng tôi chuyện trò thêm lúc nữa thì mọi người tạm biệt nhau đi về, anh hỏi tôi:

– Em muốn đi đâu nữa không?
– Thôi ạ, anh cũng về nghỉ ngơi chiều còn đến công ty, tối mình gặp nhau.
– Về chung cư của anh nhé?
– Thôi, đưa em về nhà đi!
– Về đó nghỉ một lát khi nào anh đi làm anh chở về chứ anh có làm gì em đâu mà cuống lên.
– Nhớ đó!
– Ừ.

Hai chúng tôi lên xe đi về chung cư cuả anh, tôi không vào giường nằm mà ngồi ở ghế, lát sau anh thay đồ xong đi ra thấy tôi ngồi thu lu tгêภ ghế thì trêu:

– Em sợ anh làm gì hả?
– Chứ sao nữa.
– Em không đồng ý thì anh làm gì được chứ!
– Biết đâu…
– Biết đâu em cũng không làm chủ được trước sự quyến rũ của anh đúng không?
– Ờ…thì biết đâu được đấy…
– Đáng yêu nhỉ?
– Thôi, không đùa nữa, anh vào ngủ chút đi, em ngồi xem ti vi lát em gọi anh dậy đi làm.
– Anh muốn nằm đây với em.

Nói là nằm xuống gối đầu lên đùi tôi liền, lúc này nhìn mặt anh có vẻ thấm mệt nên tôi cũng không nói gì nữa. Tôi lặng im, luồn tay vào tóc anh rồi nhẹ nhàng xoa đầu cho anh thì anh nói:

– Anh ngủ chút nhé?
– Vâng.

Mới nói thế mà lúc sau đã thấy anh ngủ ngon lắm rồi, nhìn khuôn mặt có phần hốc hác, tôi lại thương. Tôi đoán mẹ anh hay bên nhà chị ta lại gây áp lực cho anh rồi, tôi được anh Nhật kể là nhà chị ta có cổ phần lớn thứ hai trong công ty thì kiểu gì khi không thấy anh đồng ý chuyện hôn sự lại chả gây khó cho anh. Có lẽ đoạn đường của chúng tôi đi sẽ còn rất nhiều khó khăn.

Lướt tay sờ lên gò má hơi gầy một chút tôi lại nhói lòng, tôi thương anh nhưng lại không thể giúp gì được cho anh, chỉ biết âm thầm vỗ về anh, động viên anh như này thôi! Tôi ʇ⚡︎ự nguyện cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh, tôi muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh để gồng gánh qua chặng đường chông gai này…

*******************

Lúc này bên nhà mẹ Bảo, Quỳnh thấy có mỗi bà Thanh ở nhà thì làm mặt ấm ức đi vào khóc lóc, bà Thanh thấy con dâu tương lai khóc mếu thì vội hỏi:

– Làm sao thế con?
– Bác ơi, anh Bảo và Nhiên hùa nhau ăn hϊếp con.
– Bác biết chuyện rồi, có gì bác sẽ nói thằng Bảo, còn bé kia bác không bao giờ chấp nhận đâu. Bác chỉ có mỗi con là con dâu thôi, bé đó có gì mà đòi sánh với thằng Bảo chứ.
– Bác! Bác phải làm chủ cho con ạ!
– Được rôì! Chuyện này cứ để bác tính cho, ngoan đừng khóc. À… tối nay bác gọi nó về con cứ ở đây ăn cơm rồi bác nói rõ chuyện này.
– Vâng!

Buổi tối Bảo về nhà thì thấy có cả Quỳnh ở đây thì chắc là mẹ anh bày trò rồi, anh lặng lẽ đi vào thì Quỳnh coi như không có chuyện gì, mon men lại gần nói:

Advertisement

– Anh! Chuyện của chúng mình anh tính sao ạ? Bố mẹ hai bên giục quá rồi?
– Không tính gì cả. Anh đã nói chuyện này nhiều lần với em rôì là anh và em không thể nào.

Quỳnh tức lắm nhưng vẫn cố đóng vai nhu mì nói:

– Em thì không sao nhưng em sợ bố mẹ em sẽ không đồng ý vì hai bên đã thông nhất giữ công ty ngày một lớn mạnh, bây giờ 35 % số cổ phần còn lại kia mà rút thì công ty phaỉ làm sao? Số cổ đông cũng chiếm thêm10% rồi.
– Em đang có ý dọa anh à?
– Em chỉ nói sự thật thôi, bố mẹ em sẽ không nhịn anh như em đâu.
– Bố em có ý mua nốt 10% kia và rút vốn khỏi công ty nếu anh không đồng ý hôn sự này đúng không?

Quỳnh nghe rõ ý của bảo nhưng lại lần nữa coi như ngu ngơ mà diễn:

– Em cũng không biết nhưng anh làm ăn thì biết rõ những điều sinh tồn ấy, mà trong giai đoạn này công ty đang nhận thầu xây dựng một hợp đồng lớn, anh đừng có làm việc gì cũng theo cảm tính.
– Cảm ơn lời nhắc nhở của em.

Lúc này bà Thanh đi ra thấy hai đứa nói chuyện có vẻ căng thẳng thì nhắc con trai:

– Mẹ muốn nói chuyện với con!
– Về công việc thì con không có ý kiến nhưng nếu ép con lần nữa thì mẹ không còn nhìn thấy con về đây nữa đâu.
– Về công việc! Tạm gác lại chuyện về các con, mẹ muốn hỏi con, nếu công ty bây giờ bố Quỳnh rút hết vốn không đầu tư nữa thì con sẽ làm như nào? Con không định làm sụp đổ sự nghiệp gây dựng của bố mẹ bao năm chứ?
– Con có cách cuả riêng mình, mẹ đừng lo lắng nữa!
– Con nói xem là cách gì?
– Giờ tạm thời con chưa nói được, nhưng bố mẹ hãy tin con.
– Mẹ chỉ tin vào thực tế, không tin lý thuyết nói xuông, bố mẹ sống tới từng này tuổi hiểu rằng không có gì là nói không mà được cả, con nên nhớ kĩ điều đó!
– Con hiểu chứ và con biết phải làm gì. Mẹ nói với bố và anh là con không ăn cơm nhà, con về đây!
– Bảo…Baỏ…đứng lại ngay cho mẹ!

Bảo không dừng lại mà đi một mạch ra xe lái đi, hôm nay tâm trạng không tốt nên anh không dám gặp Nhiên, anh biết Nhiên là người rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, sợ cô phát hiện ra anh có tâm sự rồi lại lo lắng, khó khăn lắm anh mới có được cô nên mọi thứ anh đều phải cố gắng giải quyết. Bảo lấy máy gọi Đăng và Nhật lên quán bar nói chuyện…

Ba thằng đàn ông ngồi đó thì Nhật lên tiếng trước:

– Tôi nghĩ thế naỳ! Chuyện này ông cứ từ từ để chuẩn bị mọi thứ đã, đừng gây sức ép với nhà ông ta vội. Dùng một chút thủ đoạn cũng không làm mình mất đi khí phách, ai bảo nam nhi là không biết chơi xấu, lừa đảo, nhưng chơi xấu với những kẻ xấu thì mới ᵭấu lại chúng.
– Tôi hiểu ý ông nhưng lỡ Nhiên không hiểu rồi vô tình biết được tôi làm sao giải thích.
– Em tôi nó là đứa hiểu biết, ông đừng có lo thừa!

Đăng lúc này cũng lên tiếng:

– Nhật nói đúng đấy, trước mắt công ty ông cũng đã dồn hết vốn liếng vào hợp đồng mới, mà lúc này nhà Nhật cũng mới mở rộng thêm chi nhánh nếu xảy ra bất chắc thì một mình nhà tôi không thể gánh vác cùng ông trong khi con cáo già kia đã chuẩn bị mọi thứ. Tôi biết ông cũng tính bước cho mình, nhưng làm bất cứ việc gì mình cũng phải chắc phần thắng đã.
– Tôi cảm ơn hai ông.
– Bây giờ trước mắt làm sao để họ im lặng, không gây khó dễ, bố mẹ cô ta tin mà để nguyên vốn cho hợp đồng này thành công, nếu đợt này nhà ông thắng lớn thì càng là bước đệm cho ông đá nhà cô ta ra, hiểu chứ!
– Được rồi! Tôi có tính toán, cảm ơn hai ông!

Bảo về nhà, suy nghĩ lại về tất cả mọi vấn đề, anh hiểu ý của Nhật và Đăng, và dù anh có làm như vậy thì cũng chẳng ai nói được gì, nhưng laị thấy thiệt thòi cho Nhiên. Một khi không có tình cảm thì rất khó đối diện, huống chi trong lòng anh chỉ có cô thì anh càng không để người con gáι của mình đau khổ như trước kia nữa…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất