Người mang ánh dương – Chương 12

Vũ Linh 148

Tác giả : Hạ Long

Bảo dạo này cũng thường xuyên tới thăm tôi và mẹ Khuê, tôi cảm giác là anh ta như thay đổi 180 độ, không còn cáu gắt với lạnh lùng với tôi như trước kia nữa. Có điều không lạnh lùng với tôi thì lại cau có, khó chịu với anh Đăng mỗi khi anh Đăng qua chỗ tôi nói chuyện.

Mà cái ông Đăng cũng tài, cứ luôn miệng trêu tôi còn thể hiện tình cảm trước mặt mọi người nữa, như hôm nay có mấy mẹ con, anh em đang ngồi nói chuyện thì anh Đăng đột nhiên hỏi mẹ làm tôi bất ngờ:

– Mẹ ơi? Mẹ làm mối con gáι yêu của mẹ cho con nhé?
– Ừ, con là mẹ chấm ngay!

Tôi nghe thế thì kéo tay mẹ nói:

– Mẹ! Anh ấy trêu thế mà mẹ cũng vào hùa theo.

Đăng cười tươi nói xen vào :

– Anh nói thật mà! Anh thích em ngay từ lần gặp đầu rồi! Tại em không để ý anh thôi!
– Anh còn trêu em nữa!

Hai anh em đang trêu nhau thì Bảo đột ngột lên tiếng:

– Đăng! Về đi cho mẹ nghỉ!
– Mày bận cứ về trước, tao ngồi với mẹ và em Nhiên chút! Mà tao làm ở đây thì mày rủ tao về làm gì, cái thằng chưa già đã lẩn thẩn.
– Thế thì về làm đi! Bác sĩ mà toàn chốn việc.
– Mày cứ về đi! Tao còn nói chuyện với Nhiên! Tao còn…

Không để cho Đăng nói tiếp thì Bảo đứng lên kéo Đăng đi ngay ngoài, tôi và mẹ cứ ngơ ra nhìn hai ông ấy, không hiểu sao con người thường ngày nghiêm túc thế mà hôm nay lôi lôi kéo kéo nhau thế. Tôi ra đóng cửa lại thì nghe tiếng anh Đăng mắng Bảo:

– Cái thằng này, hôm nay mày làm sao thế? Có việc thì mày đi trước đi, lôi tao ra làm gì, tao còn chưa nói xong mà!
– Mày có ý với Nhiên thật hay là chỉ đùa?
– Chuyện đó thì liên quan gì tới mày? Đừng có nói là maỳ cũng để ý Nhiên nhé?
– Mày trả lời câu hỏi của tao đi!
– Ừ! Tao thích cô ấy!
– Là thật?
– Ừ!
– Thế sao?
– Không sao! Vậy tao với mày cạnh tranh công bằng!
– Này…

Đăng nhìn Bảo đi khuất thì cười cười rôì lấy máy gọi cho ai đó, rồi mới về phòng làm việc của mình. Đăng vừa đi vừa lẩm bẩm:

– Mịa cái thằng, thích người ta như gì còn sĩ, không chiụ nói thì ông cứ cho ăn dấm suốt cho chừa…

***************

Bà Khuê cũng nằm viện hết tháng đó thì được về nhà. Một tháng nằm ở Ьệпh viện đối với bà như cả một năm, nhưng trong cái rủi laị có cái may, bà liền lúc có thêm hai đứa con và chuẩn bị tới đây có thêm đứa con dâu nữa.

Về đợt này bà bắt hai chị em Nhiên dọn về nhà bà ở, hai chị em Nhiên cũng đành chiều theo ý bà, còn Thảo thì Nhật đón về ở căn chung cư của anh mua cũng gần nhà luôn. Hai người cũng chuẩn bị cưới nhau rôì.

Từ hôm tôi ra viện tới nay hầu như tối nào anh Đăng và Bảo cũng qua nhà tôi chơi, trừ những ngày anh Đăng phải trực còn đâu là sớm đã tới rồi! Mẹ Khuê thì thích ra mặt luôn nhưng còn tôi thì nản, mẹ cứ vun vén vào cho tôi thì tôi dỗi mẹ nói:

– Mẹ, con còn đang học mà mẹ cứ gán ghép con!
– Vừa học vừa yêu có sao, Thảo hết năm nay cưới đó!
– Thì Thảo ra trường rồi chứ con còn những hai năm nữa mà mẹ!
– Không sao! Mẹ lo công việc cho con rồi, còn thằng Bình nó chuẩn bị đi du học, trường nó có đợt nên mẹ sẽ thu xếp cho em nó đi để sau này về nó vào chỗ Ьệпh viện lớn làm.
– Mẹ…con không nói em, con đang nói con đây này…
– Thôi mẹ đau lưng, mẹ đi nằm đây!
– Để con xoa lưng cho mẹ!
– Để chị Phương làm, con cứ làm việc của con đi!

Không biết mấy hôm nay mẹ làm sao nữa, mọi ngày cái gì cũng tôi thế mà nay lại hắt hủi rồi, chán ghê! Tôi lủi thủi đi lên phòng Bin và Bo dạy hai đứa không hề biết dưới phòng của mẹ đang diễn ra cuộc nói chuyện mưu kế về tôi…

Tại phòng của bà Khuê, con dâu cả lên tiếng:

– Mẹ! Mẹ tính cách đấy ổn không?
– Quá ổn con ạ! Ai lại hai mấy tuổi đầu không chịu yêu ai, mà cái thằng kia cũng 30 tuổi rồi mà trong lòng thích con bé lại cứ im ỉm.
– Mình làm thế này lỡ Nhiên nó không có tình cảm thì lại khổ con bé.
– Yên tâm con, mẹ nhìn là biết có, chẳng qua con bé nó cứ ép mình quá thôi!
– Vâng, thế mẹ cứ tính toán, chúng con hỗ trợ ạ! Mà chỗ này mẹ còn đau không?
– Có, già rồi lại thêm cái tai пα̣п vừa rồi đau hết mình mẩy.
– Mẹ giờ ít đi lại thôi, có gì đã có chúng con rồi!
– Ừ! Mà tђยốς này bôi tốt con ạ, lần sau lại mua cho mẹ!
– Vâng, hết con lại mua ạ!

Bảo bình thường sang nhà tôi liên tục nhưng cả tuần nay ʇ⚡︎ự nhiên lại không thấy đâu. Chỉ có anh Đăng là tới thường xuyên, tôi cũng có nói chuyện thẳng thắn với anh ấy thì anh ấy bảo không thích là việc của em, còn anh thích em là việc của anh. Tôi không nói được nên cứ kệ anh ấy, sang chơi với bố mẹ cũng được.

Hôm nay phải đi học buổi tối nên lúc đi là Bình nó chở tôi đến, mà giờ này tan lại không thấy nó đâu cả, đã dặn 9h đón tôi rồi mà, cái thằng này chắc mải học lại quên rồi. Lấy máy bấm số nó gọi thì không thấy nó bắt máy, định gọi lại lần nữa thì có tiếng quen thuộc vang lên:

– Nhiên?

Tôi ngoảnh mặt lại thì thấy Bảo, không biết anh ta đi đâu mà lại ở đây, nhưng chưa kịp nói gì thì anh Đăng cũng đỗ xe tới, anh ấy xuống xe chaò Bảo một tiếng, rồi cười toe toét nói với tôi:

– Anh có tới muộn không, cậu Bình nhờ anh đón em vì cậu ấy đang dở việc.
– Nó có việc gì mà dở chứ? Nó lại lười đi đây mà! Thôi hai anh có việc thì cứ đi ạ, em ʇ⚡︎ự bắt xe về!

Tôi nói vậy để tránh đi, nhìn hai ông ấy tôi có chút ái ngại, có điều chưa kịp vẫy cái taxi đứng gần đó thì cả hai đều đồng thanh:

– Để tôi/anh đưa về!

Tôi thấy khó xử nên vội trả lời:

– Em ʇ⚡︎ự về được, hai anh cứ đi nhé!

Nhưng Đăng không nghe mà đi lại phía bên kia mở cửa xe vừa nói vừa đẩy nhẹ tôi vào trong:

– Anh được giao nhiệm vụ rồi nên cần hoàn thành, với anh cũng muốn đón em để có thời gian bên em nhiều hơn.

Tôi ú ớ thì đã ở yên trong xe rồi, liếc nhìn qua Bảo thấy ánh mắt anh ta phảng phất chút buồn, tôi thấy áy náy làm sao í, mà không định nghĩa được. Còn anh Đăng sau khi ổn định chỗ ngồi kéo cửa kính xuống nói tạm biệt với Bảo thì đưa tôi về luôn.

Lên xe đi được một đoạn rồi mà nhìn qua guơng vẫn thấy anh ta đứng đó, chưa chịu lên xe về nữa. Tôi sau một hồi đắn đo thì nhắn tin cho anh ta:

– Vừa nãy anh gọi tôi có gì không?

Tin vừa gửi đi chừng vài giây thì có hồi đáp:

– Cũng không có gì.

Thấy anh ta trả lời thế thì tôi cũng không biết nhắn lại ra sao, tôi tắt máy không nhắn nữa nhưng trong lòng lại chờ đợi điều gì khó nói…và sau những giây phút như chờ, như đợi thì có tiếng tin nhắn vang lên, cảm giác thấp thỏm đã được thỏa lấp khi thấy số quen thuộc guiử tới:

– Cô giờ về nhà hay có đi đâu?
– Về nhà thôi vì muộn rồi! Mà anh cũng về đi!
– Ừ!

Chỉ thế thôi nhưng bản thân lại không còn day dứt như lúc trước nữa. Tắt maý, tôi ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh trời đêm thì anh Đăng đột nhiên hỏi:

– Em có tâm sự à?
– Dạ không ạ!
– Nhiên này! Em chưa có ai thì dành cơ hội cho anh đi?
– Anh Đăng! Em đã nói với anh rồi mà, đừng làm khó em! Chúng ta cứ giữ tình cảm anh em như này có phải tốt không?
– Vậy được! Chỉ cần trả lời anh một câu thật lòng thì anh không làm khó em nữa!
– Vâng anh cứ hỏi đi ạ, em hứa sẽ trả lời thật.
– Em có tình cảm với Bảo đúng không?
– Em… em không có. Cả hơn năm nay bọn em có nói gì đâu ạ! Chỉ như những người bạn thôi!
– Nó thì không vậy! Em không nhận ra là nó thích em à?
– Không đâu ạ! Anh cứ nghĩ nhiều, anh ấy có vợ sắp cưới rồi mà!
– Thôi về tới nhà rồi, em vào đi!
– Vâng, em cảm ơn anh đã chở em về nha!
– Ừ!

Đợi tôi đi vào hẳn trong thì Đăng mới lên xe đi về, ʇ⚡︎ự nhiên lại vướng vào mấy chuyện tình cảm này thật rắc rối. Giữa chúng tôi thì làm sao chuyện đó xảy ra được, anh ta cũng ngỏ lời một lần nhưng tôi đã từ chối, với tính khí lạnh lùng, sĩ diện như anh ta thì không bao giờ có lần thứ hai.

Với chúng tôi chả có cái gì chung mà anh ta thích cả, thời gian riêng tư chưa bao giờ có, một cuộc nói chuyện chính thức cũng không, ngoại trừ mấy lần gặp gỡ hay đi chơi chung với anh Nhật. Nếu nói riêng tư thì có lẽ là mấy ngày cả tôi và anh ta cùng bị thương, chắc mấy ngày đó là riêng tư nhất và bình yên nhất giữa chúng tôi, không nói đểu, không cáu gắt mà có chút vui vẻ…

Như thế không đủ để hình thành nên một tình cảm đặc biệt gì, với anh ta thì Quỳnh là sự lựa chọn đúng đắn nhất, chị ta có thể giúp mọi thứ và đảm bảo cho anh ta một vị trí tốt nhất. Thế giới của những người thượng lưu thì không có chỗ cho người nghèo như tôi xen vào, vì thế tất cả chỉ nên dừng ở đây để mọi chuyện được êm đẹp.

Nằm tгêภ giường tôi cứ nghĩ miên man đủ thứ chuyện, những gì tôi đã từng trải qua và khi làm ở nhà anh ta tôi đã thấm nhuần ý nghĩa ấy. Anh ta và tôi sẽ không bao giờ có kết cục gì cả, nên dù anh ta có tình cảm với tôi hay không cũng chỉ là thứ phù phiếm, hoang tưởng mà thôi. Tôi cố du mình vào giấc ngủ để không còn phải nghĩ ngợi lung tung nữa, lời của anh Đăng nói tôi xem như chưa hề nghe qua, hãy ngủ đi Nhiên ạ…

Tuy nhiên chưa kịp vào giấc ngủ ngon thì máy điện thoại vang lên làm ngắt quãng. Nhìn màn hình là số của Bảo, tôi định để im lặng và ngủ tiếp, nhưng cuối cùng sau vài giây chần chừ thì tôi lại làm điều ngược lại:

– Tôi nghe đây!
– Cô ngủ chưa?
– Ngủ thì nghe máy anh sao được!
– À…ừ, giờ cô ra ngoài được không?
– Anh có chuyện gì sao?
– Cũng không có gì.
– Vậy về ngủ đi! Khuya rồi!
– Tôi…
– Sao vậy?

Tôi cầm máy chờ câu trả lời mà Bảo cứ im lặng không nói gì cả, tôi cũng im lặng theo anh ta một lúc thì không nhịn được:

– Muộn rồi anh về đi!
– Tôi đợi em ở dưới cổng!
– Tôi không ra đâu.

Tôi nói thế rồi tắt máy nhưng lại đứng nép mình vào cửa sổ, tay vén nhẹ cái rèm nhìn xuống dưới đường thì thấy anh ta đang đứng dựa mình vào xe ô tô. Trông dáng vẻ đầy ưu tư, phiền muộn, tôi đi lại vài ʋòпg rồi quyết định ℓêп gιườпg nằm, kệ anh ta đi, anh ta có dáng vẻ gì cũng chả liên quan tới mình. Tôi nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng lăn lộn hoài mà không sao ngủ được, khoảng một tiếng sau tôi không đừng được, lại ngồi dậy, ngó sát cửa sổ xem anh ta còn đứng đó không thì vẫn là hình ảnh đó, trời về khuya lại càng héo hắt và cô đơn.

Lúc này tôi thấy khó chịu trong lòng, cái người điên này trời xuống sương rồi không biết vào trong xe mà ngồi hay về đi còn đứng hứng sương đêm làm gì, đúng là ngốc nghếch mà! Tôi bồn chồn đi ra đi vào cuối cùng quyết định đi xuống gặp anh ta.

Bảo đang đứng dựa mình vào thân xe, thấy tiếng mở cổng thì ngẩng lên nhìn, cuối cùng là em cũng chịu ra gặp anh rồi, dù phải chờ em bao lâu anh cũng thấy xứng đáng. Nhìn thấy Nhiên đi ra Bảo không cần nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chân đi lại ôm chầm lấy cô.

Tôi đi xuống chỉ định nói anh ta về đi, chứ ai ngờ là anh ta làm điều này, tôi bất ngờ nên lắp bắp nói:

– Anh…anh làm sao vậy?
– Đừng hỏi gì cả! Để anh ôm em một lúc!

Hôm nay anh ta sao thế nhỉ, hơn một năm qua anh ta chưa bao giờ thế này cả. Tôi nghĩ chắc anh ta có tâm sự gì đó, hoặc công việc bị áp lực nên để cho anh ta dựa một lúc. Bảo ôm tôi một lúc lâu thì mới buông ra:

– Lên nhà ngủ đi!
– Ơ…
– Vào nhà đi! Muộn rồi!

Tôi lại đứng ngây ngốc lần nữa không hiểu gì, đang chờ xem anh ta có gì giãi bày tâm sự thì anh ta đẩy tôi vào trong rôì ra hiệu tôi khóa cửa lại, tôi còn ngây ngốc đứng đó thì anh ta lại giục tiếp:

– Vào ngủ đi!
– Thế anh về đi!
– Em vào trước đi rồi anh về!

Tôi thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời anh ta khóa cửa đi lên phòng, lên tới nơi tôi lại đi nhanh ra phía cửa sổ ngó xuống xem, thì lúc này Bảo mới lái xe về. Tôi ℓêп gιườпg nằm cứ nghĩ mãi không biết anh ta làm sao nữa…Nằm đó, ʇ⚡︎ự nhiên hình ảnh lúc nãy cứ hiện lên trong tâm trí tôi… không được… Nhiên ơi, mày phải bỏ anh ta ra khỏi đầu ngay, anh ta là hoa đã có chủ rồi, nhớ đấy Nhiên…

Advertisement

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi giúp cô Hoa với chị Nụ nấu ăn sáng thì mẹ tôi không cho làm, mẹ bảo hai mẹ con đi dạo, tập thể dục. Tôi và mẹ ra cổng, lại nhìn chỗ hôm qua xe anh ta đỗ thấy đầu lọc tҺuốc ℓά được vứt đầy đó thì tôi đoán đúng là anh ta có chuyện rồi. Tự nhiên trong lòng thấy bồn chồn lo lắng không yên, tôi đi cùng mẹ nhưng đầu lại nghĩ về anh ta nên không tập trung. Mẹ tôi thấy tôi đi dạo mà tâm trạng để tận đâu thì bà hỏi:

– Con có chuyện gì à?
– Dạ không ạ!
– Thế sao mẹ hỏi mấy câu không nói gì thế?
– Chắc tại con đang mải nhìn đâu đó!
– Hôm nay lơ đãng lắm đấy!
– Hihi…thỉnh thoảng cũng phải có giây phút thế chứ mẹ!
– Cha bố cô…

Từ hôm qua tới nay tôi cứ ngây ngốc nghĩ về anh ta nhiều thế không biết, hình ảnh lúc đó của anh ta thật cô đơn và như đang chịu áp lực gì lớn lắm, ʇ⚡︎ự nhiên lại thấy thương thương… Nhiên ơi mày điên rồi…dừng lại ngay đi…

Tôi ép mình không được nhớ tới anh ta nên tìm câu chuyện để nói với mẹ, nhưng noí được vài câu thì vô tình lại thấy xe anh ta đi vượt qua phía bên kia đường lại làm tôi ρhâп tâm. Mới có hơn 6h anh ta đi đâu mà sớm vậy nhỉ, bình thường phải 8h anh ta mới đi làm cơ mà, lạ thật…Tuy nhiên những điều khó nói vẫn chỉ giữ ở trong lòng và không muốn giãi bày với ai cả, tôi lại cất dấu cho nó về điểm xuất phát ban đầu…

Một tuần, rồi lại thêm một tuần nữa anh ta lại mất tích, cũng không thấy nhắn tin hay gọi điện, có lẽ hôm đó là do anh ta có chuyện gì thôi, đừng quá nghĩ nhiều mà suy diễn linh ϮιпҺ Nhiên ạ! Tôi nhắc nhở bản thân không được lo chuyện bao đồng, suy nghĩ về người ta nữa, có việc gì cũng không liên quan tới mình.

Đợt này tôi bận ôn thi, rồi công việc ᴅịcҺ thuật của hai công ty cũng ngún gần hết thời gian của tôi, khiến tôi không còn nghĩ ngợi lung tung, và để quên hết những suy nghĩ không nên đó tôi lại ép mình làm đủ thứ việc để rồi tôi cũng bỏ quên mọi thứ, không đi chơi, không la cà, tôi bỏ quên chính mình một thời thanh xuân rực rỡ…

Mấy hôm nay anh Đăng bận cũng thi thoảng mới ghé qua, mà anh cũng không còn nhắc tới chuyện thích tôi nữa. Tôi thấy thế cũng tốt, anh em nên giữ tình cảm như này sẽ bền lâu và không bị khó xử. Còn anh Nhật và Thảo thì cứ như đôi Sam, rảnh ra là quấn nhau suốt ngày không rời, kể như nó và anh Nhật cũng hay, thế mà lại lên duyên, cũng mừng cho hai người đó.

Tối nay tôi và anh Đăng có hẹn đi uống cafe với nhau, lúc xuống xe thì anh ấy nói:

– Cho anh ôm em một cái được không?
– Anh sao thế?
– Cái ôm tình anh em thôi!

Tôi đoán anh ấy đã nghĩ thông rồi nên vui vẻ đồng ý:

– Vâng, được ạ!

Đăng ôm tôi đúng là như anh em thật, nhưng lúc chuẩn bị buông tôi ra thì anh nói nhỏ vào tai tôi:

– Bảo nó thích em đấy! Nó không thích Quỳnh! Đừng bỏ lỡ một người như nó em ạ!

Anh Đăng không để tôi nói gì mà vẫy tay lên xe đi về luôn. Tôi đứng đó nghĩ maĩ lời anh ấy nói mà còn chưa tin vào tai mình, nhưng dù là thế thì chúng tôi có thể đến được với nhau ư? Làm sao mà được chứ, mẹ anh ấy thà chọn chị ta chứ không bao giờ chọn người như tôi đâu. Bỏ lỡ hay không đều không do tôi định đoạt…Tôi thở dài, quay người chầm chậm bước về phía cổng nhà thì lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, giọng nói trầm ấm này cứ nghĩ đã bị bỏ quên:

– Nhiên…

Là anh ta đứng ngay sau tôi, hôm nay anh ta lại bất ngờ đến, cứ như người vô hình, lúc ẩn lúc hiện làm sáo trộn cuộc sống của người khác, tôi không muốn liên quan tới anh ta nên lạnh giọng hỏi:

– Có việc gì không?
– Em và Đăng là sao?
– Là sao anh hỏi làm gì?
– Tôi muốn biết!
– Đó là chuyện riêng của tôi! Không liên quan tới anh!
– Nhiên…
– Đừng gọi tôi nữa! Để tôi yên!
– Anh nhớ em!
– ……..

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất