Người Không Thể Với Tới – Chương 20

Vũ Linh 261

Tác giả: Hạ Long

Hai người già ăn nhanh chóng liền đứng dậy trước, để lại không gian riêng cho hai người trẻ. Ý đồ của người lớn đã quá rõ ràng nhưng hai người trẻ tuổi vẫn chỉ tập trung vào việc ăn cơm. Suốt bữa Khánh Linh giữ im lặng, không nói chuyện như mọi khi cho đến khi chuẩn bị kết thúc thì bất ngờ Thành Nam lên tiếng hỏi về việc học của cô.

– Sắp tốt nghiệp rồi, có cần tôi giúp gì không?

– Dạ, không cần đâu ạ! Em đã chuẩn bị hết rồi!

– Vậy thì tốt!

Thành Nam gật đầu, anh với giấy lau miệng định đứng dậy rời đi thì Khánh Linh mới nhớ ra việc mình cần làm ngay lúc này.

– Anh Nam… Từ từ đã…

– Gì vậy?

– Nhà em có chút việc. Em xin phép anh nghỉ hai ngày tới ạ! Công việc ở công ty em đã nhờ anh Từ hỗ trợ rồi nên anh cứ yên tâm!

– Nhớ nói với bà tôi một tiếng!

– Vâng. Lát nữa em sẽ xin phép bà ạ!

– Ừ.

Hầu như tháng nào Khánh Linh cũng thu xếp nghỉ một, hai ngày để về quê thăm bố và em trai, lần này cũng vậy. Thế nhưng bà Loan do quen với việc có cô bầu bạn, chuyện trò bên cạnh rồi nên vẫn có chút buồn.

– Đang tối nào cũng nghe nó léo nhéo kể chuyện quen rồi, mai không thấy nó lại buồn!

– Con bé về có hai ngày thôi mà bà!

– Biết vậy mà vắng bóng nó tôi lại thấy nhớ lắm!

– Thì cũng phải để cho nó về thăm nhà chứ. Với con nghe nói em trai con bé đang Ьệпh nặng bà ạ!

– Thằng bé bị sao?

– Thấy bảo bị tιм suy tιм cấp độ bốn ạ!

Bà Loan nghe nói em trai Linh mắc Ьệпh này thì thở dài…

– Trẻ mà bị vậy, quả thật đáng tiếc quá!

– Vâng. Thấy bảo thằng bé ngoan mà học giỏi lắm bà ạ!

– Giống con bé Linh thì học giỏi rồi nhưng tiếc là sinh gia trong gia đình nghèo khó! Khổ thân!

Bình thường bà Loan đã thương Linh, sẵn nghe câu chuyện éo le của gia đình cô thì bà lại càng thương xót hơn. Không nghĩ nhiều, bà đi lại tủ lấy sấp tiền năm trăm đưa cô Luận.

– Cô sang đưa cho con bé bảo bà cho tiền đi đường!

– Tính con bé nó ngay thẳng, bà cho nhiều thế này nó làm sao dám lấy!

– Thì cô tìm đại lí do rồi đưa cho nó!

– Vậy để con tính!

Cô Luận cầm tiền đi qua phòng của Khánh Linh, đúng lúc cô đang chuẩn bị gấp mấy bộ quần áo cho vào ba lô.

– Cô! Cô có việc gì sao ạ?

– À…Cũng không có việc gì quan trọng, cô mang quà của bà sang cho cháu thôi!

– Quà ạ? Bà mới cho cháu rồi mà!

– Đó là quà về cho bố và em trai! Còn đây là quà mà mấy tháng qua cháu tận tình làm việc!

– Là sao hả cô?

– Mấy tháng nay bà thấy cháu làm việc chăm chỉ, lại giúp anh Nam ở công ty rất nhiều nên bà cho cháu thêm đây này! Cầm lấy cho bà chủ vui nhé!

– Ôi! Nhiều như này cháu không dám nhận đâu ạ!

Nhìn tập năm trăm khá dày khiến Khánh Linh giật mình, cô vội xua tay không dám nhận thì cô Luận cũng không lấy cớ nữa mà nói thật điều trong lòng suy nghĩ.

– Đối với cháu sẽ là rất nhiều nhưng đối với nhà có điều kiện như bà chủ thì con số này không là gì cả nên cháu đừng ngại!

– Nhưng…

– Nghe cô. Cầm về cho bố lo cho em! Sẽ còn cần rất nhiều tiền để lo cho thằng bé đấy!

– Cháu… Cháu cảm ơn cô ạ! Để cháu sang cảm ơn bà nữa ạ!

– Được rồi! Mai cảm ơn sau. Bà đi nghỉ rồi!

– Dạ, thế mai cháu qua gặp bà sau ạ!

– Ừ. Nghỉ sớm đi, mai về cho đỡ mệt!

– Dạ. Cháu chúc cô ngủ ngon!

– Ừ.

Khánh Linh cầm số tiền lớn trong tay mà ҳúc ᵭộпg. Thực ra tгêภ đời này có rất nhiều người tốt, không nên nhìn vẻ bề ngoài mà vội ᵭάпҺ giá một con người. Cô nhớ lần đầu đến làm thì bà Loan có vẻ rất khó gần, Thành Nam rất kiệm lời song cả hai lại sống rất tình cảm và tốt bụng, có lẽ con người xấu xa sẽ giống kiểu người như Oanh và Nga hay nhiều âm mưu giống như trưởng phòng Tô…

Chuyến xe về quê khởi hành lúc hơn bảy giờ nên sáng hôm sau Khánh Linh dậy sớm để đi cho kịp. Chào tạm biệt bà Loan và cô Luận xong Linh định ra ngõ bắt taxi tới bến xe thì bất ngờ bà Loan giữ cô lại. Tưởng bà dặn dò gì tiếp, ai ngờ là bà đợi Thành Nam đang di chuyển từ tгêภ tầng xuống.

– Nam này! Em Linh đang vội về quê, con có thể chở em ấy ra bến xe cho kịp giờ không? Bà tính nhờ chú Sâm rồi nhưng chú ấy hình như không được khỏe!

– Bà ơi! Cháu ʇ⚡︎ự bắt taxi, không cần phiền chú Sâm và anh Nam đâu ạ! Mà anh Nam còn chưa ăn sáng nữa, bữa sáng là quan trọng nên cứ để anh ở nhà ăn sáng đi bà. Thôi, cháu xin phép mọi người, cháu đi cho kịp ạ!

Khánh Linh không để Thành Nam kịp trả lời bà, cô liền tranh nói trước rồi ҳάch ba lô chạy nhanh ra cổng. Bà Loan thấy vậy vẫn không tỏ vẻ nóng vội mà tiếp tục nhẹ nhàng nói với cháu trai.

– Con xem con bé này đến giờ còn ngại nữa, chúng ta coi nó như người thân trong nhà rồi mà nó cứ giữ khoảng cách!

– Bà cứ vào ăn sáng đi, để con chở em ấy ra bến xe cho!

– Ừ. Vậy con mau chở em đi đi!

– Vâng ạ!

Thành Nam vâng lời bà nội, lái xe ra chỗ Linh đang đứng đợi taxi, đồng thời làm động tác bấm còi, hạ cửa kính.

– Lên xe tôi chở đi cho nhanh!

– Dạ…Em đi taxi được rồi! Anh cứ đi làm trước đi! `

– Bà nội với cô Luận đang nhìn ra kìa! Em muốn bà lo lắng à?

Trước lời nhắc nhở của Thành Nam, Khánh Linh không tiện từ chối nữa mà mở cửa xe ngồi vào. Cả hai sau đó cũng im lặng cho khi tới bến xe thì Nam chỉ dặn dò thêm một câu.

– Về tới nhà thì nhớ gọi cho bà báo một tiếng!

– Vâng. Em biết rồi. Anh về cẩn thận!

Nam không trả lời chỉ gật đầu rồi cho xe đi thẳng về công ty, trợ lý Từ không biết Linh về quê mà chỉ nghe cô báo có việc nghỉ hai ngày nhờ anh hỗ trợ công việc khi cô vắng mặt.

Qua phòng của Thành Nam, trợ lý Từ thay cô báo cáo lịch trình làm việc trong ngày thì Nam có hỏi về vấn đề đã chỉ đạo trước đó như thế nào.

– Việc tôi giao cho hai người làm tới đâu rồi?

– Bọn em đã chuẩn bị xong!

– Nhớ cẩn thận. Đừng để có sai sót!

– Sếp yên tâm! Khánh Linh tính kỹ lưỡng lắm!

Trợ lý Từ nói câu này với vẻ mặt rất ʇ⚡︎ự hào cùng vui vẻ khiến thái độ đang nghiêm túc của Thành Nam cũng phải chuyển sang trạng thái khác.

– Cậu giờ có vẻ để mặc cho cô ấy nhỉ?

– Không phải em để mặc mà là em rất rất tin tưởng Linh! Nhưng nói gì thì nói, cũng phải nói một câu công bằng rằng Khánh Linh quá thông minh và cẩn thận!

– Xong việc thì về chỗ làm việc tiếp đi! Đừng có đứng đó luyên thuyên nữa!

– Chán Sếp thật! Em là đang khen người của mình mà Sếp cũng ki bo nữa!

– Cô ấy nhận lời chưa mà nói người của cậu vậy?

– Em tin với sự nhiệt tình theo đuổi của em thì nhất định cô ấy sẽ để ý thôi.. Hi hi…

Thành Nam nhìn trợ lý Từ rồi lắc đầu, còn chưa dám ngỏ lời với con gáι người ta mà nói như đúng rồi. Quá chán cho cậu em trợ lý, Thành Nam hất tay có ý đuổi trợ lý Từ ra ngoài.

– Biến về phòng làm việc đi! Chỉ được cái nói khoác là nhanh!

– He he… Em biến ngay!

Bữa trưa Thành Nam không mấy khi về nhà nhưng hôm nay anh lại tranh thủ về ăn cơm cùng bà nội. Và đương nhiên là bà Loan rất vui, cũng tiện miệng nói chuyện về Khánh Linh.

– Con bé Linh sáng nay đi phải cái xe cũ, giữa đường lăn đùng ra hỏng thế là mãi trưa chật mới về tới nhà. Bình thường đi chỉ khoảng hơn tiếng là về tới mà nay mất gần bốn tiếng có ૮.ɦ.ế.ƭ người không cơ chứ!

– Xe khách bây giờ người ta như đầu tư lắm, lấy đâu còn xe cổ, đời tống nữa hả bà?

– Vẫn còn đấy và hôm nay con bé nó lên ngay cái xe đời tống để rồi mất bao nhiêu thời gian mới về được tới nhà! Khổ thân con bé!

– Được rồi! Bà ăn cơm đi ạ! Khánh Linh biết bà lo cho em ấy như này lại không vui đâu!

– Thì bà xót con bé! Nó về nhà thăm em trai Ьệпh cũng không yên, vớ ngay phải cái xe nát!

Bấy lâu nay Thành Nam cũng không để ý quá nhiều về hoàn cảnh nhà Khánh Linh. Anh chỉ biết là cô không còn mẹ, ở với bố và em trai chứ không có biết em của cô mắc Ьệпh gì. Giờ nghe bà nội kể lể xót ruột thế kia chắc thằng bé mắc Ьệпh cũng không nhẹ.

– Bà ơi? Em của Linh bị sao ạ?

– Nghe cô Luận bảo thằng bé bị suy tιм cấp độ bốn rồi. Nó mới vào cấp ba thôi mà, tương lai như vậy mà mắc phải Ьệпh đó thì con nói xem có khổ không?

Bảo sao lúc trước thấy cô Luận nói Linh đã từng làm rất nhiều việc khác nhau, kể cả công việc rất nặng của cάпh đàn ông cô cũng từng làm qua. Thật sự khi đó nghe kể anh chỉ nghĩ cô Luận nói quá lên chút, chứ với sức vóc mảnh mai kia thì làm gì được. Nhưng có lẽ với người sống trách nhiệm và nhiều tình cảm như Linh thì rất có thể cô đã từng trải qua những ngày tháng cơ cực nhất rồi…

– Vâng. Con sẽ lưu ý giúp đỡ em ấy thêm ạ!

– Bà có ý thế này con xem được không?

Thấy bà nội dừng đũa, nghiêm túc nói ý kiến thì Nam cũng bỏ bát xuống lắng nghe.

– Vâng. Bà nói đi ạ!

– Nhà mình trước giờ hay đi từ thiện, giúp ai cũng là giúp, chi bằng giúp những người xung quanh mình trước đi, không cần phải tính toán thiệt hơn con ạ!

– Vâng. Con sẽ làm như lời bà dạy bảo! Bà ăn nhiều đi! Bà khỏe thì con mới yên tâm mà Linh cũng không có lo lắng!

– Ừ. Con bé nó sống thật thà, bà thực sự rất quý nó!

– Bà thích em ấy như vậy thì cứ công khai nhận cháu gáι nuôi đi! Con không có ý kiến gì đâu ạ!

– Được! Đợi nó lên lại bà sẽ nói chuyện với nó!

– Vâng.

Bữa trưa kết thúc, Thành Nam về phòng tranh thủ nghỉ ngơi để lát đến công ty thì vừa hay có điện thoại của Linh gọi tới. Đoán cô có việc mới gọi mình giờ này nên anh cũng không chậm trễ mà ấn nút nghe sau đó.

– Tôi đây!

– Em có chuyện này muốn báo cáo với anh!

– Ừ. Nói đi!

– Bạn của em tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa trưởng phòng Tô với chị Oanh. Em sẽ gửi file ghi âm qua cho anh luôn, họ đang lên kế hoạch muốn ᵭάпҺ sập hoàn toàn dự án Hoa Sen chứ không hẳn mỗi dự án kia đâu ạ!

– Được rồi! Gửi file qua cho tôi đi! Việc còn lại cứ để tôi lo!

– Vâng. À…Có khi anh cho em nghỉ thêm ngày nữa được không ạ?

– Nhà có việc thì cứ nghỉ rồi lên làm sau!

– Vâng. Em cảm ơn anh!

Khánh Linh nói lời cảm ơn xong định tắt máy thì lại nghe tiếng của Nam hỏi với qua.

– À…Tôi nghe cô Luận nói em trai của em không khỏe à?

– Dạ… Vâng. Thằng bé bị suy tιм độ bốn. Hiện tại sức khỏe không ổn nên em tính chuyển nó lên tuyến tгêภ để tiện điều trị và chăm sóc.

– Vậy mai em cứ cho thằng bé lên đây đi, việc liên hệ Ьệпh viện tôi giúp cho!

– Em nhờ bạn cũng được, anh còn bận nhiều việc ở công ty thì cứ tập trung xử lý đi!

– Em bảo coi tôi và bà như người nhà mà để tôi nói nhiều làm gì! Mai đưa thằng bé lên đi, chậm trễ không tốt đâu!

– Em…

– Chuyện chỗ ăn ở của bố em và thằng bé không cần lo, cứ lên đây rồi mọi việc sẽ đâu vào đó, hiểu chưa?

– Vâng. Em biết rồi!

Khánh Linh tắt máy, cô quay sang nói với bố chuyện đưa Phước Duy lên thành phố để điều trị ngay trong sáng mai thì ông Thắng mặt mày phấn khởi lên hẳn.

– May quá! Nhà chủ con làm thuê toàn người tốt! Thật sự may mắn quá rồi!

– Vâng. Họ giàu có nhưng không có khinh người bố ạ! Sếp con bảo sẽ giúp đỡ chuyện nhập viện cho Duy Phước, chỗ ăn ở sau này bố cũng không cần lo lắng!

– Như vậy thì quá tốt rồi! Con à! Con làm ở tгêภ đấy nhất định phải chăm chỉ, báo đáp họ hết lòng nghe chưa?

– Vâng. Bố yên tâm! Con sẽ báo đáp hết khả năng ạ!

– Ừ. Như vậy mới được!

Ngay sáng hôm sau mấy bố con Khánh Linh khăn gói lên thành phố, chuyện nhập viện của em trai cô cũng được Thành Nam sắp xếp đâu vào đấy. Các bác sĩ đầu ngành trực tiếp khám xét và đưa ra phương pháp điều trị tốt nhất. Ông Thắng trước sự giúp đỡ nhiệt tình của Thành Nam chỉ biết cảm ơn và ҳúc ᵭộпg. Còn Linh, cô không nói ra lời cảm tạ bằng miệng nhưng thâm tâm hứa sẽ báo đáp gia đình anh bằng sức lực và trí tuệ của mình.

Trợ lý Từ biết tin em trai cô nhập viện tгêภ này thì ngày ngày ra vào thăm nom, hỏi han, ngỏ ý muốn thay cô lo mọi việc nhưng Linh đã khéo léo khước từ. Cô cũng nhân tiện từ chối tình cảm đặc biệt mà trợ lý Từ dành cho mình.

– Anh Từ! Em rất cảm ơn tình cảm mà anh dành cho em nhưng em xin lỗi! Em thực sự không thể đáp lại!

– Khánh Linh! Anh là thật lòng nên đừng vội từ chối anh được không?

– Anh Từ. Anh rất tốt và em rất trân quý điều đó. Tuy nhiên tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng. Em thật sự xin lỗi anh! Mong anh sẽ sớm tìm được chân ái của đời mình!

Rất nhiều lần ngỏ ý nhưng đều nhận được sự từ chối từ Linh, trợ lý Từ không khỏi buồn lòng cùng thất vọng nhưng càng chạnh lòng hơn khi biết Linh vô tư nhận sự giúp đỡ của Thành Nam. Không muốn hiểu sai cũng như lăn tăn, suy nghĩ vẩn vơ, trợ lý Từ quyết định hỏi thẳng cô về vấn đề này.

– Em nói thật đi! Tại sao vô tư nhận sự giúp đỡ của Sếp Nam còn anh thì không thể?

– Anh lại nghĩ đi đâu vậy?

– Có phải em thích Sếp Nam rồi không? Nói đi! Nếu đúng là anh ấy thì anh sẽ rút lui!

– Không phải!

Câu trả lời rõ là thẳng thắn nhưng sao trong đôi mắt kia lại có chút quanh co, trợ lý Từ nhìn Linh lần nữa rồi ʇ⚡︎ự cười bản thân. Dù là gì thì anh cũng thất bại rồi…

– Anh sẽ không hỏi em lần nữa, cũng không làm phiền em!

– Em xin lỗi!

– Không cần xin lỗi đâu! Chúng ta vẫn là bạn mà!

– Em cảm ơn anh!

Trợ lý Từ cười nhẹ, gật đầu chấp nhận lời cảm ơn của Linh nhưng tận sâu trong lòng anh là nỗi buồn sâu thẳm. Có lẽ sẽ phải mất một thời gian dài mới nguôi ngoai hoặc cũng có thể là rất rất lâu nữa…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất