Ngỡ anh là cơn gió – Chương 9

Vũ Linh 544

Tác giả : An Yên

Không tin vào mắt mình, Linh Đan vôi lấy nốt chiếc que còn lại để thử. Kết quả vẫn là hai vạch đỏ rõ ràng. Tay cô run rẩy, không lẽ cô đã làm mẹ sao? Bao nhiêu kế hoạch về sự nghiệp còn dang dở, làm sao có thể bỏ ngang? Trước đây, khi thấy mấy anh chị sinh viên sống chung rồi có thai, có người bỏ con, có người lại lén lút sinh con rồi bỏ chùa hay để lại Ьệпh viện, Linh Đan đã cho rằng đó là những kẻ ngốc. Nhưng giờ đây, cô thực sự thấy rối bời. Cô chưa chuẩn bị cho tình huống này, mà rõ ràng Linh Đan đã nhìn thấy chiếc bao có ᴅịcҺ trắng đục, sao lại có thể mang bầu chứ?

Thất thần bước ra khỏi nhà vệ sinh, Linh Đan ngồi phịch xuống giường. Đứa bé là ɱ.á.-ύ mủ của cô, nhưng thực sự, các cặp đôi sinh viên khác có con là kết quả của tình yêu, còn cô và Minh Quân là thứ tình cảm gì đây? Anh ấy yêu cô nhưng với Linh Đan đây đúng là một sự cố. Cô chưa mở cửa trái tιм mình cho Minh Quân bởi chưa thực sự cảm nhận được âm thanh tình yêu từ con tιм, vậy mà giờ cô lại là mẹ của con anh ấy ư?

Đang mông lung suy nghĩ, Linh Đan giật mình bởi tiếng chuông điện thoại – là Minh Quân. Cô vừa bấm nút đã nghe phía bên kia giọng nói quen thuộc:

– Linh Đan, em dậy chưa?

Sáng nào Minh Quân cũng gọi điện thức cô dậy đi học. Linh Đan ngập ngừng:

– Em…dậy rồi…anh …Minh Quân…

Minh Quân bật cười:

– Em làm gì mà ấp a ấp úng thế hả?

Linh Đan hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Em có chuyện muốn nói với anh ạ!

Minh Quân nhỏ nhẹ:

– Em nói đi, hay lát nữa mình gặp nhau rồi nói?

Linh Đan nói nhanh:

– Dạ lát nữa cũng được ạ!

Minh Quân vồn vã:

– Anh đưa em đi ăn sáng rồi tới trường nhé!

Linh Đan lắc đầu:

– Dạ thôi ạ! Em sẽ ăn sáng với bố mẹ em. Lát gặp lại anh nhé!

Minh Quân gật đầu :

– Ừ, vậy lát anh chở em đi học nhé!

Linh Đan nghĩ ngợi một giây rồi cũng đồng ý:

– Dạ!

Bởi cô nghĩ để Minh Quân chở sẽ dễ nói chuyện hơn và cô cũng quan sát được thái độ của anh ấy tốt hơn là khi đi hai xe.

Linh Đan nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng với bố mẹ như thường lệ. Thấy Minh Quân đến chở cô, bố mẹ Linh Đan cũng không ngạc nhiên bởi họ quá quen với hình ảnh ngày nào anh cũng trồng cây si trước cổng nhà rồi.

Minh Quân đội mũ bảo hiểm cho Linh Đan và cười:

– Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?

Linh Đan giục:

– Anh không định lên xe à? Lên xe rồi em nói!

Minh Quân nổ xe phóng đi. Trời vào đông, gió mùa Đông Bắc thổi tung mái tóc dài của Linh Đan. Cô khẽ rùng mình. Minh Quân một tay vặn ga, tay còn lại đưa ra sau nắm lấy tay Linh Đan:

– Tay em lạnh quá!

Linh Đan cố rụt tay lại nhưng bị Minh Quân giữ chặt:

– Để anh cầm một lát thôi!

Bàn tay Minh Quân cũng ấm nhưng sao lòng Linh Đan lại không thấy ấm áp. Cô hỏi nhỏ:

– Minh Quân, tối hôm đó…

Minh Quân cắt ngang lời cô:

– Linh Đan, vẫn còn sớm, anh đưa em đi uống cà phê được không?

Linh Đan nhìn đồng hồ. Còn bốn mươi phút nữa mới tới giờ học. Bao giờ Minh Quân cũng tới nhà cô cả tiếng trước giờ học mà. Cô gật đầu :

– Dạ được ạ!

Vì mới sáng sớm nên quán cà phê chưa đông khách lắm. Chọn một góc khuất, Minh Quân gọi cho mình một ly cà phê, còn Linh Đan một ly nước cam nóng. Khi hai ly nước được đưa ra, người bồi bàn vừa đi khuất, Minh Quân vội hỏi:

– Em có chuyện gì sao? Anh thấy em hôm nay khác lắm!

Linh Đan cúi đầu:

– Em muốn hỏi tối đó…có phải anh đã dùng bao…

Minh Quân cười:

– Sao bỗng dưng em hỏi chuyện đó? Có gì quan trọng đâu em? Anh yêu mỗi em thì chuyện có hay không có quan trọng gì!

Linh Đan vẫn cúi đầu:

– Vậy lỡ em có bầu thì sao?

Minh Quân vẫn giữ thái độ bình thản:

– Thì chúng ta sẽ về ra mắt bố mẹ hai bên và làm đám cưới. Chúng mình cũng đã đến tuổi được pháp luật cho phép mà em!

Linh Đan ngước mắt nhìn Minh Quân:

– Nhưng em đang đi học, em chưa muốn lập gia đình lúc này. Vả lại, tình cảm của chúng mình…

Minh Quân cầm lấy tay cô:

– Linh Đan, anh không hiểu vì sao em mãi không mở lòng với anh, nhưng anh thật lòng yêu em. Em muốn học thì cứ bảo lưu kế quả , sinh con xong em lại đi học. Nhưng sao em tính xa vậy?

Linh Đan nhìn thẳng vào mắt Minh Quân:

– Anh Minh Quân, em có thai rồi! Em mới biết sáng nay!

Minh Quân nhìn cô ngạc nhiên:

– Em chắc chắn chứ?

Linh Đan nhếch môi:

– Vì cảm thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể khác lạ nên em mua que thử. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Em chỉ nói vậy thôi!

Minh Quân nhíu mày:

– Sao em lại nói như vậy? Anh có nhắc gì đến trách nhiệm đâu? Chủ nhật này anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ anh, chịu không?

Linh Đan hơi bất ngờ trước những lời nói của Minh Quân. Nhưng thức sự cô chưa có sự chuẩn bị. Linh Đan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm mẹ và lấy chồng sớm như vậy. Nhưng đây là con của cô, là ɱ.á.-ύ mủ của cô, cô không thể để mất nó hay để nó thiếu tình cảm người cha được? Hít một hơi thật sâu, Linh Đan nhẹ giọng:

– Cho em suy nghĩ một chút! Nhưng…em thắc mắc tại sao anh dùng bao mà…

Minh Quân thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Linh Đan, anh xin lỗi em, đúng ra…bao đó…không phải của anh. Trưa hôm đó, bạn anh đưa bạn gáι về đó và… Vả lại, anh không nghĩ một lần mà…

Linh Đan giơ tay ngăn Minh Quân :

– Em hiểu rồi, anh đừng nói nữa. Nếu anh nói sớm, em đã dùng tђยốς ngừa.

Minh Quân vẫn kiên nhẫn:

– Linh Đan, tối nay anh sẽ đến nói chuyện với bố mẹ em trước. Anh cũng không dám ép em…nhưng Ϯộι con em ạ!

Linh Đan gật đầu:

– Em hiểu. Em đã nói chúng ta là người trưởng thành rồi, không nên ai ép buộc ai cả. Không phải em không quý anh, nhưng mọi thứ quá nhanh, em chưa kịp tiếp nhận.

Minh Quân gật đầu:

– Ừ, được rồi! Anh nghĩ tình cảm có thể vun đắp được theo thời gian mà em!

Linh Đan không nói gì cả. Cô lặng nhìn ra dòng xe cộ bên ngoài, mọi người vẫn hối hả, nhịp sống vẫn quay cuồng, chỉ có lòng cô bỗng thấy trống rỗng…

Tối hôm đó, sau bữa cơm, Minh Quân tới nhà Linh Đan trong một diện mạo rất lịch sự. Bố mẹ co cũng tiếp đón anh như bình thường. Ngồi chơi được một lát, Minh Quân đan hai tay vào nhau và nói:

– Thưa hai bác, cháu xin phép thưa chuyện ạ! Cháu đã quen Linh Đan hai năm nay và cả hai cũng đã tìm hiểu nhau. Chủ nhật này, cháu muốn xin phép hai bác cho cháu đưa em Linh Đan về giới thiệu với gia đình ạ!

Bố cô tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Giới thiệu ư? Thực ra hai đứa đều đã lớn, hai bác cũng để con ʇ⚡︎ự do tìm hiểu. Bác cũng chưa rõ gia cảnh nhà cháu thế nào nhưng như thế có sớm quá không? Nó mới là sinh viên năm thứ hai mà!

Minh Quân cười:

– Dạ, bố mẹ cháu trước là giáo viên cấp hai ở trường huyện nay đã nghỉ hưu ạ. Cháu nghĩ cũng không sớm đâu ạ vì…Linh Đan đã có bầu rồi ạ!

Mẹ cô há hốc miệng:

– Linh Đan có thai sao? Bao giờ?

Linh Đan run run:

– Dạ…con…con…mới biết sáng nay ạ?

Bố cô ᵭ.ậ..℘ bàn:

– Sao hai đứa lại để đến cơ sự này? Cả hai đều biết cách phòng tránh cơ mà? Mới sinh viên năm thứ hai đã mang thai, ai chấp nhận nổi? Con của một gia đình gia giáo, bố lại đang ở trong chiến ᴅịcҺ tranh cứ chức Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, hai đứa xem có được không?

Mẹ Linh Đan giữ tay chồng:

– Anh cứ bình tĩnh, để nghe con nói đã…

Minh Quân nắm bàn tay đang run lên của Linh Đan:

– Bác trai, là lỗi của cháu ạ! Đêm nhà trường tổ chức hội trại, chúng cháu có tham gia uống ɾượu cần, là cháu say nên không kiểm soát được ạ. Linh Đan cũng nghĩ một lần không thể có thai nên…

Minh Quân giấu chuyện về cái bao đã khiến Linh Đan nghĩ là anh biết cách phòng tránh. Thế nhưng, lời giải thích ấy cũng không làm bố Linh Đan thay đổi quyết định:

– Hai đứa còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Linh Đan còn cả một con đường học tập phía trước! Thôi, đứa bé cũng chưa thành hình, bỏ đi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Đời mặn Chương 7

4 giờ 25 phút trước

Đời mặn Chương 6

4 giờ 27 phút trước

Đời mặn Chương 5

4 giờ 28 phút trước

Đời mặn Chương 4

4 giờ 31 phút trước

Đời mặn Chương 3

4 giờ 33 phút trước