Tác giả: An Yên
Linh Đan ngỡ ngàng, đến mấy giây sau mới lắp bắp:
– Anh…anh…nói gì cơ ạ?
Minh Quân mỉm cười:
– Em ngạc nhiên lắm sao? Chẳng phải cả năm nay anh chú ý đến em, em không nhận ra sao Linh Đan?
Linh Đan dần lấy lại bình tĩnh, liền nhoẻn cười:
– Dạ không ạ, em chỉ xem đó là sự quan tâm của anh trai tới em gáι thôi ạ. Xin lỗi anh Minh Quân, em chưa nghĩ đến chuyện yêu đương!
Ánh mắt Minh Quân thoáng chút thất vọng, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười:
– Linh Đan, anh sẽ đợi em!
Phía dưới, những người bạn của Minh Quân ” ồ ” lên một tiếng. Linh Đan nghe xung quanh mình những tiếng xì xào:
– Con bé này chảnh quá!
– Đâu, có lẽ hơi đột ngột, với lại trước bao nhiêu người chắc con bé ngại…
– Tán tỉnh được Hoa khôi đâu dễ, nhà nó giàu chứ Minh Quân dù ҺσϮboy nhưng gia đình bình thường mà…
Linh Đan bỏ ngoài tai tất cả bởi quả thật, mục đích lúc này của cô chỉ có học tập và chuyện yêu đương hay chồng con chỉ có thể diễn ra khi cô thực sự cảm nhận trái tιм mình rung động. Linh Đan chưa hình dung yêu một người sẽ như thế nào nhưng trong lòng cô chưa thấy xuất hiện thứ tình cảm đến mức độ sống không thể thiếu đàn ông. Với cá tính mạnh mẽ, bướng bỉnh, cô không thèm để ý người khác nói gì về mình. Vì thế, Linh Đan vẫn vui vẻ nhập tiệc với mọi người.
Tàn tiệc, cô vội đi ra bắt taxi. Đang đứng ở cửa nhà hàng, Linh Đan nghe một giọng nói vang lên:
– Linh Đan, để anh đưa em về!
Là Minh Quân. Nghĩ đến việc lúc nãy, Linh Đan xua tay:
– Dạ không cần đâu ạ, em đi taxi về tiện hơn anh ạ!
Minh Quân cười:
– Em ngại à? Nếu anh đợi mãi mà em không chấp nhận, chúng ta vẫn là anh trai em gáι mà. Khi nào Hứa Linh Đan lấy chồng, Đặng Minh Quân sẽ bỏ cuộc, được chưa? Còn giờ muộn rồi, để anh đưa em về!
Nhưng Linh Đan vẫn một mực lắc đầu:
– Không cần thật mà, em đâu phải con nít đâu anh Minh Quân!
Cũng vừa lúc đó có một chiếc taxi đỗ trước cửa nhà hàng. Linh Đan nhang chóng vẫy tay tạm biệt Minh Quân rồi lên taxi về nhà.
Ngày hôm sau, vừa tới trường, Linh Đan đã có cảm giác hơi lạ. Hình như có nhiều người chỉ trỏ cô, xì xào bàn tán nhưng khi cô ngoảnh nhìn thì họ lại lảng đi. Linh Đan vẫn mặc kệ, rảo bước đến lớp học. Vừa ngồi vào chỗ, cô bạn Vân Khánh đã kéo tay Linh Đan:
– Cậu thành người nổi tiếng chỉ sau một đếm đấy!
Linh Đan ngơ ngác:
– Là sao? Tớ không hiểu!
Vân Khánh cười lớn:
– Cậu đùa đấy à? Màn tỏ tình của anh Minh Quân dành cho cậu đã lên trang của trường mình rồi đấy!
Linh Đan mở to mắt:
– Hả? Tiệc tối qua toàn bạn thân của anh ấy, ai đưa lên vậy?
Vân Khánh lắc đầu:
– Tớ có biết đâu. Tớ thấy hình ảnh hai người ᵭ.ậ..℘ vào mắt tớ nên quên nhìn tác giả bài viết.
Vân Khánh là bạn thân của Linh Đan. Nhà cô ấy rất giàu, bố Vân Khánh có mặt trong Hội đồng nhân dân Tỉnh, mẹ cũng là nhân vật khá tiếng tăm trong lĩnh vực kinh doanh Spa. Vân Khánh học cấp ba cùng Linh Đan và cũng là một cô gáι rất xinh đẹp, tính dễ gần và cởi mở. Chỉ có điều, nếu Linh Đan thường chọn gu ăn mặc kín đáo, nhã nhặn thì Vân Khánh lại thích cách ăn mặc gợi cảm. Với một nền tảng như thế, Vân Khánh cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi.
Thấy Linh Đan cứ ngơ ngác nhìn mình, Vân Khánh vỗ vai bạn:
– Cậu lo lắng làm gì, cậu có đồng ý đâu!
Linh Đan cười:
– Tớ không lo, hơi ngạc nhiên thôi!
Rồi cô rút điện thoại nhắn tin cho Minh Quân:
– Tại sao anh để việc tối qua lên trang của trường?
Một giây sau, máy cô báo tin nhắn đến:
– Xin lỗi em, anh cũng đang bất ngờ đây. Để anh yêu cầu gỡ bài nhé!
Quả đúng như lời Minh Quân, đến cuối buổi học, bài viết đó đã không còn tгêภ trang của nhà trường nữa. Linh Đan cũng thuộc tuýp người ít suy tư nên quên luôn chuyện đó.
Ba tháng liền Gia Kiệt không xuất hiện ở công viên, Linh Đan lại bù đầu vào việc học tập và chuẩn bị cho hội trại mười năm thành lập trường. Vì thế, cô cũng không có thời gian mà tò mò thắc mắc, vả lại Linh Đan quá quen với sự biến mất của Gia Kiệt rồi.
Còn Minh Quân, anh ấy cũng không nhắc tới chuyện cũ, chỉ là anh săn đón và quan tâm tới Linh Đan nhiều hơn. Sáng nào anh cũng chờ cô trước cổng nhà, ra về lại kè kè bên cô, trò chuyện vui vẻ về trường lớp, về cuộc sống. Dần dần, Linh Đan cũng xem Minh Quân là một thói quen của mình. Cô nghĩ, có thêm một người bạn, một người anh để sẻ chia cũng chẳng có hại gì nên Linh Đan tận hưởng những giây phút vui vẻ đó một cách vô tư. Nói không có chút tình cảm nào là sai nhưng để gọi là tình yêu thì quả thật cô còn thấy thiêu thiếu một điều gì đó.
Ngày kỉ niệm mười năm thành lập trường, Linh Đan vừa có mặt trong đội văn nghệ lại vừa cùng Minh Quân phụ trách hội trại nên thật sự bận rộn. Minh Quân luôn kè kè bên cạnh, chuẩn bị sẵn khăn ướt, nước uống cho cô. Nhiều lúc cô thấy anh chăm cô như người lớn chăm trẻ con vậy:
– Anh Minh Quân, em ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân được!
Minh Quân cười:
– Anh sợ em cứ xoay công việc rồi không chịu ăn uống!
Linh Đan nhoẻn cười:
– Bí thư ơi, em không phải là con nít,em lớn rồi!
Ánh mắt Minh Quân nhìn cô nồng nàn hơn:
– Cứ để anh lo, dù em là trẻ con hay người lớn được không?
Linh Đan không trả lời anh mà đỏ mặt lảng tránh đi làm việc khác. Vì cả tháng nay lo cho sự kiện này mà hôm nay cô bị khản tiếng. Do vậy, Linh Đan không tham gia được tiết mục văn nghệ. Cô chỉ quanh quẩn ở khu vực cắm trại để cùng một số bạn trang trí trại của khoa mình. Trong mấy cuộc họp gần đây, Linh Đan được biết có một Tập đoàn đã tài trợ số tiền lớn cho lễ kỉ niệm này và hôm nay, đại diện của họ sẽ tới phát biểu. Thế nhưng, chán cái họng mở không ra tiếng nên Linh Đan cũng chẳng buồn ra Hội trường, để giữ sức cho lát nữa vui chơi. Vả lại, cô cũng chẳng thích nghe mấy bài diễn văn lê thê đó.
Khoảng chín giờ đêm, công việc trang trí trại cũng đã xong. Sinh viên ở Hội trường cũng tập trung về trại của khoa, của lớp để đón chờ phần công bố trại đạt giải. Đang dán nốt mấy hình tượng trưng cho khoa lên trại, Linh Đan giật mình bởi tiếng vỗ vai cùng giọng oanh vàng của Vân Khánh:
– Linh Đan, con điên này, không ra Hội trường ngắm trai đẹp hả?
Linh Đan trố mắt, giọng khản đặc:
– Đâu? Ai?
Vân Khánh cười ha hả:
– Anh ấy phát biểu xong và đi rồi. Chủ tịch của Tập đoàn mô tô tài trợ cho lễ kỉ niệm của trường mình đó. Mày đi họp mà không gặp hả?
Linh Đan suy nghĩ một lát rồi như nhớ ra điều gì liền nói:
– À, hai lần họp với nhà tài trợ, tao toàn đi muộn lại ngồi không để ý lắm, tao cũng chỉ thấy một chị đại diện xinh lắm chứ có thấy ông nào đâu! Tập đoàn ấy tao còn không biết tên nữa!
Vân Khánh nheo nheo mắt:
– Tập đoàn mô tô KIỆT!
Tờ giấy dán tгêภ tay Linh Đan rơi xuống đất:
– Mày nói gì?
Vân Khánh ngạc nhiên:
– Mày biết tập đoàn này hả? Tập đoàn gì mà tên ngộ ghê, mỗi một chữ Kiệt!
Linh Đan lắc đầu:
– Tao có quen gì mấy Tập đoàn này đâu, là tao thấy cái tên là lạ.
Nói rồi cô quay vào trong trại. Linh Đan cố lắc đầu mấy cái liền. Chắc không phải đâu, anh Gia Kiệt mà cô quen đâu thể là Chủ tịch một Tập đoàn mô tô được. Đúng là anh luôn xuất hiện cùng những chiếc mô tô to đùng, cũng đẹp trai nhưng làm gì có vị Chủ tịch nào lại ra công viên ngồi chơi và mặt lạnh như tiền thế, lại còn hay bị thương nữa. Không thể nào, Chủ tịch một tập đoàn phải giữ hình ảnh chứ, chắc là chỉ trùng tên thôi. Với lại, đó là tên Tập đoàn chứ có phải tên của ông Chủ tịch hay không, làm sao cô biết được?
Càng về khuya, sương xuống, mọi người tập trung đốt lửa trại. Củi đã được chuẩn bị từ mấy ngày trước. Đống lửa cháy bập bùng được đốt lên giữa sân thể dục khiến ai nấy đều háo hức. Những khuôn mặt trẻ tràn đầy nhiệt huyết, náo nức tập trung quanh đống lửa. Linh Đan dù giọng khản đặc nhưng vẫn cười nói liến thoắng cùng mọi người. Đang nhìn những ánh lửa vui mắt, Linh Đan nghe tiếng thì thầm bên tai:
– Linh Đan, em vẫn chưa đặt anh vào trong tιм sao?
Giọng nói của Minh Quân vừa nam tính lại pha một chút mê hoặc khiến Linh Đan bất giác rùng mình. Cô né tránh cái nhìn của anh rồi nhoẻn cười:
– Anh Minh Quân chưa bỏ cuộc sao?
Minh Quân mỉm cười:
– Không bao giờ bỏ cuộc!
Đúng lúc Linh Đan quay mặt đi thì nghe tiếng Vân Khánh reo lên:
– Linh Đan, chuẩn bị uống ɾượu cần đấy, dám không?
Linh Đan cười tươi:
– Tao nghe nói ɾượu cần nhẹ mà, khéo giúp tao khỏi khản họng á. Dám chứ!
Sau màn nhảy múa, những ché ɾượu cần được đưa ra. Các sinh viên háo hức quây quần kể chuyện để chuẩn bị cho màn uống ɾượu cần. Không khí y hệt như ở vùng rẻo cao khiến ai nấy đều thích thú.
Linh Đan từng đọc nhiều tài liệu và biết đây là một nét văn hóa của người Tây Nguyên chứ không đơn giản là thức uống. Vì thế, ɾượu này uống bằng cần chứ không phải ly hay chén. Với người Tây Nguyên, đây là một sản phẩm văn hóa vật chất và ϮιпҺ thần của mỗi gia đình. Đặc biệt, trong các lễ hội và dịp mời khách quý, ɾượu cần còn phản ánh ϮιпҺ thần cộng đồng, là vật ᴅâпg Һιếп cho thần linh. Người ta quan niệm Giàng tối cao sẽ ban cho Tây Nguyên ɾượu cần và ngàn đời nay đã trở thành thuần phong mĩ tục, sinh hoạt văn hóa của cộng đồng các dân tộc Tây Nguyên. Tất cả mọi người già, trẻ, gáι , trai không ρhâп biệt chức sắc hay dân thường, ai cũng có thể vin cần mà uống. Uống bao nhiêu tùy cái bụng của mình. Ở Tây Nguyên, lễ hội không thể thiếu ɾượu cần, nó trở thành sợi dây liên kết cộng đồng, trở thành một phương diện văn hóa có sức sống lâu bền trong đời sống các cư dân Tây Nguyên. Những năm gần đây, nét đẹp đó lan xuống miền xuôi trong các lễ hội, nhất là các bạn sinh viên đầy nhiệt huyết.
Minh Quân đứng cạnh Linh Đan hô lớn:
– Các anh em ơi!
Tất cả các sinh viên giơ tay cùng đồng thanh:
– Ơi!
Minh Quân lại hô to:
– Chúng ta sẽ vừa nghe những bản tình ca vừa uống ɾượu. Theo phong tục của người Tây Nguyên, trong các cuộc chơi, ai buông cần sẽ thất lễ. Còn ở đây, ai thả cần sẽ hôn bạn trai đứng gần nhất, đồng ý không nào?
Tất cả ” ồ ” lên một tiếng rồi lại đồng thanh:
– Đồng ý!
Minh Quân là Bí thư Đoàn trường năng động nên ý kiến của anh luôn được số đông hưởng ứng. Nhưng nghe cái luật này có vẻ hơi khó. Linh Đan lẩm bẩm:
– Một là mình không say không về, hai là từ bỏ!
Nhưng không hiểu sao, lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc rất khó tả, một chút hào hứng và cả một chút bất an…