Ngỡ anh là cơn gió – Chương 28

Vũ Linh 264

Tác giả : An Yên.

Cuộc sống của Linh Đan từ ngày đó vui vẻ hơn hẳn, cô được sống là chính mình – vô tư và hồn nhiên. Sáng sáng lại có anh chàng nào đó réo điện thoại gọi dậy đi học, chiều chiều lại có người đợi sẵn ở công viên với ly trà sữa tгêภ tay. Nhiều lúc cô nghĩ, trà sữa vị matcha của Gia Kiệt mua ngon hơn hẳn vì trong đó có cả vị của tình yêu. Cuộc sống của Gia Kiệt cũng nhiều màu sắc hơn hẳn, có người để hỏi han, nhắc nhở, dỗ dành. Nhiều hôm anh đang họp cũng phải dừng lại nghe điện thoại vì cô mè nheo.

Một hôm, vừa kết thúc cuộc họp của nhóm FLAMES, khi chỉ còn lại bộ tứ trong phòng, Hoàng Lâm than vãn:

– Haizzz, anh Khánh Duy, em không biết có qua nổi mùa đông năm nay không nữa!

Khánh Duy ngạc nhiên:

– Anh thấy chú khỏe re mà, ốm đau Ьệпh tật gì mà lo đoản mệnh?

Hoàng Lâm nhìn lên trần nhà:

– Em bị tâm Ьệпh anh ạ, cả Ьệпh về mắt nữa!

Khánh Duy trố mắt:

– Mỗi Gia Kiệt và Triệu Vĩ bị ảnh hưởng mắt mà giờ cũng ngon lành cành đào rồi, mắt chú mày có làm sao đâu! Anh vẫn thấy đầy đủ lòng đen, lòng trắng và lông mi thế kia mà! Nhìn mờ hả để anh đưa đi kiểm tra?

Hoàng Lâm vẫn ngửa người ra ghế:
– Bỏng mắt, ù tai vì mấy câu sến súa của đại ca với Linh Đan, khả năng còn chán ăn nữa, sống sao nổi đây!
Khánh Duy cười ha hả:
– Cái đó người ta gọi là YÊU mày hiểu chưa? Mày có nghe hai câu thơ của Lý Mạc Sầu trong phim ” Thần điêu đại hiệp ” không?
Rồi Khánh Duy ngâm nga:
Hỡi thế gian tình là chi

Mà đôi lứa thề nguyền sống ૮.ɦ.ế.ƭ
Trong khi ba khuôn mặt còn lại đang ngơ ngác lắng nghe Khánh Duy nói như một vị thầy giảng giải thì Khánh Duy chốt một câu:
– Đời là bể khổ, tình là dây oan, dính vào thì thế thôi!
Hoàng Lâm ngẩng mặt lên:
– Có bao giờ chúng ta mất đại ca không anh Khánh Duy?
Khánh Duy trầm ngân:

– Tao đã yêu bao giờ đâu mà biết! Nhưng tao nghĩ Gia Kiệt yêu trong tιм thôi, đầu óc nó vẫn tỉnh táo, bằng chứng là hợp đồng vẫn về ầm ầm, lương nhân viên vẫn cao Ꮙ-út đấy thôi!
Ba người còn lại cũng gật gù:
– Đúng đấy, làm gì đến nỗi mê lú vì yêu, cái đó chỉ có trong ngôn tình thôi!
Trong khi bốn anh em đang bàn bạc thì bỗng nghe một tiếng ho khan và rồi một giọng lạnh tanh vang lên:
– Bàn xong chưa?

Cả bốn người vội quay lại. Châu Gia Kiệt đang khoanh tay đứng ở cửa, Hoàng Lâm cười:
– Đại ca, anh mới quay lại hả?
Gia Kiệt nhếch môi:
– Mắt chú đúng là có vấn đề thật đấy. Nãy giờ anh vẫn đứng đây, đã về phòng đâu. Các chú chưa yêu mà mơ mơ màng màng cả thế này thì chiến ᵭấu thế quái nào được. Ngồi đó mà ᵭάпҺ giá người khác!
Hoàng Lâm xoa xoa tay:

– Đâu, ai dám ᵭάпҺ giá anh chứ, là chúng em đang cố tìm hiểu xem đến bao giờ mới được thử cảm giác yêu như anh thôi mà. Chậc chậc, chắc cả đời chúng em chỉ có một tình yêu duy nhất với súng ống thôi!
Gia Kiệt cong khóe môi cười:
– Chưa chắc! Ai biết được, việc anh nhờ chú theo dõi Đỗ Hồng Nhung sao rồi?

Hoàng Lâm gãi đầu gãi tai:
– Dạ..thì…vẫn thế ạ!
Gia Kiệt cười ha hả:
– Chú qua mắt anh sao được. Đưa về đây làm phòng văn thư cho dễ gặp, đến quán bar nhiều không tốt đâu.

Ba người còn lại đi từ ngơ ngác đến ngỡ ngàng ngạc nhiên và cuối cùng là cười rần rần:
– Ái chà, sắp có bóng hồng bước vào trái tιм Hoàng Lâm soái ca. Ha ha, vậy là nó sống rồi, vậy mà giấu nãy giờ.
Hoàng Lâm cười xuề xòa:
– Thôi, mấy anh đừng trêu em nữa, đã đâu vào đâu mà nói. Em đi làm việc đây!

Nói rồi, tay súng cừ khôi của FLAMES chuồn thẳng.
Chiều hôm đó, Linh Đan tan học sớm. Vừa ҳάch cặp ra khỏi cửa lớp, cô thấy Trần Vân Khánh đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn mình:
– Linh Đan, nói chuyện!
Linh Đan ngơ ngác:

– Ủa, mày chưa về hả? Có chuyện gì mà trông mặt ҺìпҺ sự thế Vân Khánh, với lại sao nãy trong lớp không nói?
Vân Khánh không trả lời mà lẳng lặng bước đi, Linh Đan cũng đi theo sau. Ra đến cổng trường, Linh Đan nói với theo:
– Vân Khánh, có chuyện gì thì nói luôn đi, mày cứ im ỉm thế tao biết đường nào mà lần?
Trần Vân Khánh quay mặt lại rồi bất chợt lao vào tát bốp vào mặt Linh Đan:
– Con chó cái, loại bạn như mày sao không ૮.ɦ.ế.ƭ luôn đi cho rảnh?

Linh Đan xây xẩm mặt mày trước cái tát như trời giáng của Vân Khánh. Gò má trắng trẻo của cô in rõ năm ngón tay đỏ ửng lên. Lúc này trước cổng trường đang khá đông sinh viên, nhìn thấy cảnh ấy, mọi người đổ xô lại xem. Linh Đan mím môi chịu đau rồi nói:
– Mày bị điên à? Chuyện gì?
Trần Vân Khánh chỉ vào mặt Linh Đan:
– Tao và anh Minh Quân đang yên đang lành, mày xuất hiện trở lại khiến anh ấy làm lơ với tao. Mày có biết tao đang mang…

Nhưng Vân Khánh kịp thời im miệng vì cái tin cô ta mang bầu chẳng hay ho gì giữa chốn đông người. Hứa Linh Đan lúc này đã lấy lại bình tĩnh, cô cười khẩy:
– Trần Vân Khánh, tao nhắc lại cho mày nhớ. Sau cái tát vừa rồi, tình bạn của tao và mày cũng chẳng là cái quái gì nữa. Tao biết mày đang mang cái gì đấy! Còn cái người tạo ra cái đó cho mày, xin lỗi, Hứa Linh Đan này đếch cần nhé!
Đúng lúc đó, Đặng Minh Quân xuất hiện:
– Vân Khánh, Linh Đan, hai người làm cái gì thế?

Linh Đan quay sang Minh Quân:
– Anh đưa vợ chưa cưới của anh về dạy dỗ dần đi nhé. Tôi và anh chưa bao giờ và không bao giờ tồn tại tình yêu. Tôi quay lại đây để tiếp tục học tập chứ không phải để níu giữ mấy thứ quá hạn từ lâu nhé. Chuyện hai người, các người ʇ⚡︎ự giải quyết đi, tôi không rảnh!
Cô định bước đi thì Vân Khánh túm tóc cô kéo giật lại. Hành động bất ngờ khiến Linh Đan không kịp trụ vững và ngã ra đất. Trần Vân Khánh cúi xuống tát lia lịa vào mặt cô và gào lên:
– Con d᷈-/i᷈, mày không xuất hiện thì tao và anh ấy không lạnh nhạt như thế!

Minh Quân lao vào kéo Vân Khánh ra:
– Vân Khánh, em quậy đủ chưa? Đến số điện thoại mới của Linh Đan anh còn không biết, em bình tĩnh đi. Cả tuần nay anh bận túi bụi với việc nghiên cứu tài liệu chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp nên ít liên lạc với em, thực sự không liên quan đến Linh Đan!
Vân Khánh vẫn chưa hạ hỏa:
– Anh bênh nó hả? Ai mượn anh vất vả tìm tài liệu. Em đã nói có ba em mà!

Minh Quân kéo tay Vân Khánh:
– Anh không muốn mang tiếng dựa hơi ba em. Em bình tĩnh đi!
Linh Đan ngồi dậy, cô rất muốn giáng cho Vân Khánh mấy cái tát cho thỏa cơn tức nhưng nghĩ cô ta đang mang bầu nên cố ghìm lại. Cô phủi bụi tгêภ quần áo rồi rảo bước tới:

– Đặng Minh Quân, ở đây rất đông người. Hai người làm thế chỉ bẽ mặt hai người thôi. Việc này đến tai nhà trường không hay ho gì đâu. Với lại từ nay tốt nhất đừng lôi tôi vào mấy chuyện vớ vẩn này!
Vân Khánh gào lên:
– Tao đếch sợ, mày có ngon thì báo nhà trường đi! Loại bạn bè hãm, mày không yêu anh ấy, giờ thấy bọn tao hạnh phúc thì ganh tỵ lại muốn đạp đổ đúng không?
Vừa lúc ấy, một chiếc mô tô phanh kít giữa đám đông:
– Linh Đan, lên xe!

Nhìn thấy Hoàng Lâm, Linh Đan giọng bực dọc:
– Em có sai đâu mà phải chạy!
Hoàng Lâm đưa mũ bảo hiểm cho cô:
– Anh bảo em lên xe!
Linh Đan ngoan ngoãn theo Hoàng Lâm lên xe. Chiếc mô tô lao ra con đường lớn rồi mà những người ở đó vẫn trố mắt nhìn theo.
Minh Quân vuốt tóc Vân Khánh:

– Anh đưa em về nhé!
Vân Khánh cúi mặt đi theo Minh Quân, trong lòng vẫn không thôi thắc mắc anh chàng cao lớn phong độ vừa xuất hiện là ai…
Hoàng Lâm đưa Linh Đan đến cửa thang máy phía sau của Tòa nhà KIỆT. Đây là một thang máy bí mật chỉ dành cho Gia Kiệt và bộ tứ của FLAMES khi có việc gấp. Đứng trong thang máy đi lên tầng ba mươi, Linh Đan hỏi Hoàng Lâm:
– Sao anh lại đưa em đến đây, em đang bực bội ૮.ɦ.ế.ƭ đi được!
Hoàng Lâm cười:

– Em định đứng đó ᵭάпҺ nhau đến khi lên đồn côпg αп mới yên hả? Biết rõ mình không sai thì cố cãi làm gì? Em nên nhớ đến vị thế của bố em chứ! Anh không đến kịp chắc em làm cho tanh bành tгêภ mặt báo rồi!
Lúc này Linh Đan mới hiểu vì sao Hoàng Lâm bắt mình lên xe đến đây. Anh ấy nói đúng, cô xốc nổi thật, cứ vì cái tôi của mình mà không nghĩ rằng người khác luôn nhìn mình với tư cách là con gáι Chủ tich thành phố.

Tiếng ” ting” vang lên, Linh Đan thấy mình đứng trước một lối đi mà hai bên toàn những anh chàng to lớn, mặc đồ đen, ai nấy mặt mũi lạnh tanh thấy sợ. Linh Đan khép nép đi sau Hoàng Lâm đến căn phòng trước mặt có bảng ghi dòng chữ ” CHỦ TỊCH HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ : CHÂU GIA KIỆT” . Thì ra đây là phòng làm việc của Gia Kiệt. Hoàng Lâm gõ cửa, một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:
– Hoàng Lâm vào đi!

Trời, người gì mà chỉ nghe tiếng gõ cửa cũng đoán được là ai sao? Hoàng Lâm quay sang Linh Đan lúc này ánh mắt đang tràn ngập sự bái phục:
– Em vào đi, anh Gia Kiệt đang chờ em trong đó!
Linh Đan tò mò:
– Anh ấy đang làm việc, em đến thế này có sao không ạ?

Hoàng Lâm lắc đầu:
– Không, anh ấy bảo anh kêu em đến mà!
Linh Đan đẩy cửa bước vào. Cánh cửa vừa đóng, cô nhìn thấy mình đang đứng trong một căn phòng rất rộng và rất ngăn nắp gọn gàng. Gia Kiệt đang ngồi tгêภ ghế da sau chiếc bàn lớn với rất nhiều giấy tờ sổ sách. Người đâu mà từ cử chỉ nhíu mày suy nghĩ đến những ngón tay cầm bút cũng đẹp đến lạ. Anh không ngẩng đầu lên mà nói:
– Em nhìn gì vậy, lại sofa ngồi đi Linh Đan!

Linh Đan ngạc nhiên:
– Ơ, sao anh biết em? Anh Hoàng Lâm gõ cửa mà!
Gia Kiệt ngẩng lên rồi đứng dậy kéo tay cô lại sofa:
– Đến em mà anh còn không quen mùi thì làm được việc gì nữa!

Rồi anh đi lại chiếc tủ lạnh, lấy ra một ly trà sữa vị matcha đặt trong ngăn mát đưa cho Linh Đan:
– Của em đây, uống đi cho hạ hỏa!
Linh Đan lại tròn mắt:
– Phòng anh lúc nào cũng sẵn trà sữa vậy ạ?

Gia Kiệt cười, vuốt vuốt mái tóc cô:
– Không, em đến mới có trà sữa! Sao, đỡ bực chưa?
Linh Đan vừa nút xong một ngụm, đặt cốc trà sữa lên bàn, nghe Gia Kiệt hỏi lại thấy bực dọc, kể cho anh nghe một tràng giang đại hải. Kể xong, cô lại nút trà sữa như trẻ con. Gia Kiệt bật cười:
– Xong rồi, quên luôn chuyện này nha!

Linh Đan uống xong một hơi thì thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô dúi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ Gia Kiệt:
– Anh Gia Kiệt, sao anh biết em bị Vân Khánh đổ oan mà đến hay vậy?
Gia Kiệt ʋòпg tay ôm lấy cô, đặt cằm £êղ đỉภђ đầu cô;
– Thì đã bảo Gia Kiệt ở trong tιм Linh Đan mà, gì chả biết! Bây giờ ngồi đây đến khi thấy thoải mái thì mới về nghe chưa? Đừng đem cái mặt bí xị đó về. Lát anh sẽ nói Hoàng Lâm đưa xe em tới đây!

Linh Đan xị mặt:
– Em quát nó chưa đã mà! Ơ, sao anh ấy lấy được xe em?
Gia Kiệt cốc nhẹ đầu cô:
– Em cứ cãi bướng thì anh sẽ không cho em đi Sa pa nữa nhé!
Linh Đan xua xua tay :
– Thôi thôi, xem như em chưa nói gì!

Gia Kiệt cúi xuống, nâng cằm cô lên và lại môi lưỡi dây dưa quấn quýt. Cứ mỗi lần chiếc lưỡi mát lạnh pha chút hương bạc hà thoang thoảng của anh chạm đến thì mọi bực dọc, dỗi hờn trong cô lại tan biến cả, mọi lí trí đều đầu hàng ngã gục. Một tay Gia Kiệt đỡ lấy gáy Linh Đan, một tay ôm lấy eo cô kéo sát vào mình. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau đến đ.ê ๓.ê, ngây ngất. Nụ hôn cháy bỏng vừa dứt thì Gia Kiệt nghe tiếng gõ cửa. Anh lưu luyến rời môi Linh Đan và nói vọng ra:
– Hoàng Lâm, chuyện gì vậy?
Phía ngoài cửa, Hoàng Lâm nói vọng vào:

– Anh Gia Kiệt, phu nhân đến ạ!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất