Ngỡ anh là cơn gió – Chương 27

Vũ Linh 297

Tác giả : An Yên

Thực ra, Gia Kiệt đã không dám nói lời yêu với Linh Đan bởi anh rất sợ cô sẽ trở thành điểm yếu của anh, sợ cô sẽ vì anh mà chịu tổn thương. Thế nhưng, những ngày qua, anh thực sự không thể chịu nổi khi cô cứ gồng mình lên chịu những đớn đau, cố tình lạnh lùng, tàn nhẫn với anh. Thôi thì cứ yêu đi, anh sợ nhất là không bảo vệ được cô nhưng anh còn đau hơn khi thấy cô chịu đựng một mình.

Vẫn để anh ôm trong ʋòпg tay, Linh Đan chậc lưỡi:

– Tiếc ly trà sữa ghê!

Châu Gia Kiệt bật cười. Anh kéo Linh Đan ngồi xuống ghế rồi bảo:

– Hâm, ai bảo làm kiêu cơ. Chờ anh chút!

Rồi anh rảo bước lại chiếc mô tô dựng cách đó không xa, tгêภ xe còn treo một túi trà sữa nữa. Anh đi lại đưa cho Linh Đan:

– Của em đây! Uống đi!

Linh Đan trố mắt:
– Anh mua cho cô nào nữa mà tới hai cốc vậy?
Gia Kiệt cười:

– Cho em chứ cho ai! Một cô mà còn bị mắng như tát nước, thêm cô nào nữa chắc anh ૮.ɦ.ế.ƭ mất!
Linh Đan ngạc nhiên:
– Mình em mắc gì anh mua nhiều thế? Những lần trước anh chỉ mua một ly mà?

Gia Kiệt gõ nhẹ lên đầu cô:
– Những lần trước biết chắc chắn người ta sẽ ngoan ngoãn uống. Còn lần này phải đề phòng người ta vứt đi nên mua thêm để dỗ dành.
Linh Đan đang nút trà sữa mà cười suýt sặc. Gia Kiệt vỗ vỗ sau lưng cô:

– Uống từ từ thôi, sặc bây giờ. Cái tật tham ăn nói mãi vẫn không bỏ được!
Linh Đan ho một tràng đến đỏ cả mặt rồi nói:
– Anh như đi guốc trong bụng em ấy nhỉ?
Gia Kiệt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa tгêภ trán cô:
– Không, anh chỉ đi vào trái tιм em thôi. Còn bụng em thì anh đặt cái khác!
Linh Đan thắc mắc:
– Anh đặt cái gì vào đấy?

Nhưng câu nói vừa thốt ra khỏi miệng thì cô đã hối hận ngay lập tức. Trời ạ, có nghĩ bằng ngón chân cũng biết Gia Kiệt đang nói gì mà Hứa Linh Đan quả là miệng nhanh hơn пα̃σ còn hỏi anh muốn đặt gì vào bụng mình. Cô xị mặt:
– Em đã nói là em không thể sinh con mà!
Gia Kiệt lại nhẹ vuốt mái tóc cô:

– Linh Đan, khó không có nghĩa là không thể! Em cứ thoải mái ϮιпҺ thần đi, đừng nặng nề chuyện đó quá được không? Cứ sống vui vẻ, mọi thứ để anh lo!
Linh Đan dẩu môi:
– Anh lo thế nào được? Anh có mang bầu hộ em được đâu!
Gia Kiệt cười, cốc nhẹ lên đầu cô:

– Được rồi, anh không mang bầu được nhưng sẽ nặn ra con cho em, được chưa?
Linh Đan vẫn gân cổ lên cãi:
– Sinh con mà anh làm như học thủ công bằng đất nặn ý!
Nào ngờ, câu nói vừa dứt, Châu Gia Kiệt ghé sát môi cô:
– Em có muốn thử không?
Linh Đan bỗng run rẩy cả người. Chết tiệt, cứ gần đôi môi kia một chút là đã bấn loạn lên cả thế này thì còn làm được nước non gì nữa. Cô đỏ mặt, xua xua tay:
– Ý em không phải thế. Em đi khám nhiều rồi, họ nói khó giữ lắm ý!

Gia Kiệt hôn chụt lên môi cô rồi ôm cô vào lòng:
– Được rồi, ngoan, không nghĩ nữa, anh sẽ tìm người giỏi hơn những bác sĩ em đã gặp, được chưa?
Linh Đan gật gật cho qua chuyện. Rồi cô lại ngồi kể chuyện cho anh nghe như hồi còn bé. Cô kể anh nghe về cuộc gặp gỡ với người phụ nữ ban nãy. Nghe cô kể, Gia Kiệt nhíu mày như suy nghĩ điều gì rồi nói:
– Ừ, cô ấy nói đúng đấy. Người tốt sẽ gặp phước!

Linh Đan thắc mắc:
– Anh ơi, em thấy bác ấy quen lắm cơ, mà không thể nhớ đã gặp ở đâu rồi!
Gia Kiệt cười:
– Vậy lần sau gặp nhớ hỏi nghe chưa? À Linh Đan, sang năm thứ ba, sắp đi thực tập rồi, về Tập đoàn của anh thực tập nha!
Linh Đan trố mắt:

– Còn mấy tháng nữa mà anh lo gì xa xôi thế! Tập đoàn của anh ở đâu ạ? Chắc là to lắm, em nghe nói Tập đoàn KIỆT lớn lắm, sao anh lại nói em về đấy? Vả lại em có hiểu gì về mô tô đâu! Vào mà hỏng việc anh lại mắng cho té tát!
Gia Kiệt bật cười thành tiếng:
– Em học ngành Quản trị kinh doanh, về đó vào phòng kinh doanh, có liên quan gì đến mô tô với cả xe máy đâu. Em sai anh không mắng, chỉ cần trả anh bằng cách để anh hôn đến khi nào khó thở mới được dừng, như ban nãy ý!
Linh Đan lại đỏ chín mặt ngượng ngùng:
– Phạt gì lạ ghê! Mà anh để em đi những công ty bình thường thôi. Tập đoàn lớn em áp lực lắm!

Gia Kiệt xoa đầu cô:
– Sinh viên xuất sắc của Đại học Kinh tế mà áp lực gì chứ? Với lại em đanh đá thế kia, ai dám ЬắϮ пα̣t em mà lo. Giờ công ty nhan nhản như nấm mọc sau mưa, Tổng giám đốc trẻ có, già có, anh không yên tâm!
Linh Đan vội liếc anh:
– Anh ghen hả?
Gia Kiệt day day mũi cô:
– Ừ, ghen đấy, anh có quyền ghen mà! Một Đặng Minh Quân làm em khổ là đủ rồi, anh không muốn em tổn thương thêm một lần nào nữa, hiểu không?

Linh Đan ngạc nhiên:
– Anh biết anh ta sao?
Gia Kiệt ôm cô chặt hơn:

– Ừ, anh biết, chỉ là anh đến trễ. Nhưng chuyện qua rồi, không nhắc nữa, cũng không được nghĩ nữa nhé . Anh chỉ muốn em bình yên. Em làm gì anh cũng ủng hộ hết nhưng phải bảo đảm là em an yên vui vẻ!
Linh Đan thực sự không ngờ Gia Kiệt biết chuyện này. Ngay cả việc cô không sinh đẻ được, có vẻ như anh không hề bất ngờ và cũng không bài xích khi tiếp nhận thông tin ấy. Cô cảm giác như anh sống cùng cô trong một ς.-ơ τ.ɧ.ể, hiểu được suy nghĩ của bộ пα̃σ và cảm nhận của trái tιм cô vậy.
Thấy cô ngồi trầm ngâm, Gia Kiệt cúi xuống hỏi:
– Sao lại bí xị ra thế kia rồi? Nếu em thấy thế là ràng buộc thì tùy em, nhưng phải cẩn thận!

Linh Đan lắc đầu:
– Không ạ, có ràng buộc gì đâu. Em chỉ đang nghĩ cả tháng qua anh đi đâu thôi!
Gia Kiệt cốc nhẹ đầu cô:
– Anh đi làm chứ đi đâu. Anh chỉ muốn cho em có thời gian suy nghĩ về tình cảm của chúng ta thôi chứ có phải ghét mà không liêc lạc đâu. Sao, đến lượt em ghen hả?
Linh Đan liếc xéo anh:
– Xí, người lạnh như đá ai thèm mà phải ghen cho mệt!
Gia Kiệt ghé sát mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô khiến Linh Đan nhất thời lúng túng:

– Thật không?
Ở cự li này, cô mới thấy anh đẹp trai ҡıṅһ ҡһủṅɢ ý. Cô chép miệng:
– Mà cũng không chắc, biết đâu có người gu thẩm mĩ lại giống Hứa Linh Đan, thích đàn ông lạnh lùng như băng ngàn năm!
Gia Kiệt đặt một nụ hôn lên trán cô:
– Cả tháng qua anh ở Tập đoàn để kí kết xong mấy hợp đồng vì sắp tới anh cùng mấy anh em có một chuyến đi phượt lên Sa pa và thăm các đồng bào nghèo tгêภ ấy !
Mắt Linh Đan bỗng sáng rực lên:
– Thật không? Cho em đi với!
Gia Kiệt suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
– Không được, пguγ Һιểм lắm, đi đường xa em mệt đấy! Bọn anh quen rồi!

Linh Đan lay lay cάпh tay Gia Kiệt:
– Đi mà, em không sao đâu. Với lại, chưa quen thì mới cho đi để quen. Em sắp nghỉ hè rồi, anh đợi em nghỉ hè rồi đi!
Gia Kiệt nghiêm mặt:
– Linh Đan, có phải đi chơi đâu. Mà bố mẹ em cũng chưa hiểu về anh, sợ hai bác hiểu nhầm thêm!
Linh Đan lắc đầu:
– Em sẽ có cách mà!
Gia Kiệt thở dài:
– Đường sá xa xôi, lắm dốc đèo, bọn anh lại đi bằng mô tô, em yếu thế này đi sao được? Còn bố mẹ em, anh nói thế thôi, anh tin sẽ có lúc hai bác hiểu vì…

Anh bỏ lửng câu nói, bởi những chuyện anh sắp đối mặt sẽ khiến cô lo. Vây cάпh của BLACK đang được củng cố lại, có ô dù nâng đỡ nên chúng chuẩn bị quay lại hoạt động . Châu Gia Kiệt nghĩ, trận quyết chiến đó, thực sự sắp bắt đầu rồi…
Đang miên man suy nghĩ, Gia Kiệt giật mình bởi giọng dận dỗi của Linh Đan:
– Sao thế? Vậy mà cái miệng leo lẻo là yêu duy nhất mỗi em. Hay anh đi với cô chân dài nào đúng không? Cái cô xinh xinh đến họp ở trường em hôm kỉ niệm mười năm thành lập ý!
Gia Kiệt cốc đầu cô;
– Lại hâm nữa, đó là cô văn thư của Tập đoàn. Cô ấy thay mặt anh đi gặp gỡ với nhà trường. Anh muốn tới hôm đó mới xuất hiện để em bất ngờ, ai dè chả thấy mặt mũi đâu!

Linh Đan dẩu môi:
– Sao không đi tìm?
Gia Kiệt không muốn cô lo lắng khi biết chuyện anh bị thương sau vụ đua xe nên nói :
– Vì sau đó Khánh Duy bị tại пα̣п nên anh vội chạy đến Ьệпh viện gấp rồi lại đi biệt phái trong thành phố Hồ Chí Minh nên mãi sau này mới gặp lại em ở Sa pa!
Linh Đan ngạc nhiên:
– Anh ấy bị làm sao thế?.
Gia Kiệt lắc đầu:

– Không sao rồi! Hôm gặp em ở Sa pa, nó khỏe re đấy thôi! Bố Khánh Duy là một bác sĩ cực giỏi, hôm nào anh sẽ đưa em tới gặp bác ấy. Nhưng em đừng căng thẳng gì cả, anh đưa em tới đó chỉ để em hiểu là mọi chuyện đều có thể giải quyết chứ không phải gây áp lực cho em. Với anh, việc ở cạnh em, làm em vui, bảo vệ được em mới quan trọng, hiểu không?
Linh Đan vẫn thắc mắc:
– Nhưng anh là con trai duy nhất của bố mẹ anh, làm sao…
Gia Kiệt cười:
– Mẹ anh ấy à, bà hiền lắm, siêu hiền luôn, lúc nào gặp em sẽ thấy, chẳng sao hết!

Những nhân vật nữ chính trong các câu chuyện ngôn tình cô đọc luôn gặp rắc rối với mẹ chồng. Gia cảnh cô không nghèo đến nỗi thành sự ʇ⚡︎ự ti như mấy nhân vật nữ ấy nhưng so với gia thế nhà anh cũng chưa là gì. Dù anh nói mẹ anh hiền thì cô vẫn hiểu chả ai muốn gia đình quyền thế như vậy không có người nối dõi cả. Nhưng thôi, vấn đề trước mắt vẫn là chuyện đi Sa pa nên Linh Đan lại lắc lắc tay Gia Kiệt:
– Nhưng anh Gia Kiệt cho Linh Đan đi Sa pa nhé, em sẽ không vướng chân các anh đâu mà! Em thích ngắm hoa đỗ quyên với thác nước tình yêu lắm mà chưa được đi. Hôm Tết em cũng đi từ thiện với bố mẹ nhưng chưa đến đó!
Nhìn cái điệu mè nheo của Linh Đan, Gia Kiệt không thể chịu nổi, chỉ biết thở dài ngao ngán :
– Được rồi, nghỉ hè rồi tính tiếp!
Linh Đan vẫn chưa buông tha:
– Anh hứa đi!

Gia Kiệt đành gật đầu:
– Ừ, anh hứa! Chịu em luôn đấy! Nói lát nữa không khéo anh bị ăn tát lại mệt ra! Giờ em về đi kẻo lạnh!
Linh Đan xoa xoa lên má anh, giọng lộ rõ sự hối lỗi:
– Hôm đó… có đau không?
Gia Kiệt liền cầm lấy bàn tay cô đặt lên ռ.ɠ-ự.ɕ trái của anh:
– Đau ở đây!

Linh Đan vùi đầu vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm áp đó, ʋòпg tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh. Gia Kiệt à, Linh Đan này lại nợ tấm chân tình của anh. Từ nay, em sẽ chẳng bao giờ phải gồng mình chống chọi nữa vì đã có anh cùng em đối mặt với mọi thứ …

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất