Ngỡ anh là cơn gió – Chương 18

Vũ Linh 294

Tác giả : An Yên

Hứa Linh Đan quay mặt lại và ngạc nhiên tới mức trố mắt ra, miệng lắp bắp nói không nên lời:

– Ơ…anh…anh…

Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô mặc một chiếc áo dạ dài màu đen, quần âu đen, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng. Trong gió đông lạnh lẽo của Sa pa, mái tóc anh bay bay còn vương mấy hạt mưa bụi mùa đông – một vẻ điển trai đến mê hoặc lòng người. Anh chìa ly trà sữa trước mặt cô:

– Trà sữa vị matcha của em đây! Trời lạnh nên không bỏ đá đâu nhé!

Linh Đan vẫn cứ tròn mắt đứng nhìn. Người đàn ông ấy lại con khóe môi cười:

– Không uống thì anh uống hết nhé!

Hứa Linh Đan rưng rưng nước mắt nhưng miệng vẫn cười:

– Anh Gia Kiệt, sao anh lại ở đây? Đưa trà sữa cho em, ai cho anh uống?

Gia Kiệt nhìn cô gáι mảnh mai trước mặt bằng ánh mắt nồng đượm:
– Ừ, em uống đi!
Hứa Linh Đan vẫn chưa hết ngạc nhiên:
– Sao anh biết em ở đây mà mua trà sữa ạ?
Châu Gia Kiệt cười:

– À, tình cờ thôi! Trà sữa họ cho mà anh không thích uống, định vứt đi thì vừa lúc thấy em!
Linh Đan trố mắt:
– Ngon thế này mà vứt á? Thế sao ban nãy còn tranh uống với em?
Gia Kiệt nhìn cô nút trà sữa như hồi còn bé rồi nói:
– Vì thấy mặt em rõ ràng thèm uống mà cứ trố mắt ngắm trai đẹp nên anh dọa thôi!
Linh Đan đấm thùm thụp vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Anh dám trêu em à?
Gia Kiệt khẽ nhăn mặt vì thực ra vết thương của anh chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng sau khi nghe Hoàng Lâm kể về chuyện của Linh Đan, anh đã xin ông Tô Khánh Việt rời khỏi Ьệпh viện khi chưa hết một tháng quy định của vị bác sĩ tài ba. Tất nhiên là phía xa xa chỗ họ đang đứng có lố nhố mấy đàn em thân cận trong nhóm FLAMES.
Thấy Gia Kiệt nhăn mặt, Linh Đan cười ha hả:

– Trông anh to cao thế mà yếu xìu thế? Đúng là công ʇ⚡︎ử bột, em tung đòn mạnh chút nữa chắc anh ngã ra đấy nhờ?
Gia Kiệt gật đầu:
– Ừ, Linh Đan dạo này khỏe ghê, anh thua rồi. Năm nay em tính ăn Tết ở đây hả?
Linh Đan ngỡ ngàng:
– Dạ! Ơ mà sao anh biết? Với lại anh đi đâu mất tăm thế?
Gia Kiệt trầm ngâm:

– Ừ, anh đi làm! Dạo này Linh Đan có ngoan không? Nếu hư thì anh phí ly trà sữa rồi!
Linh Đan không biết phải trả lời Gia Kiệt như thế nào cả. Chuyện cô có bầu rồi mất con có thể gọi là ” hư” hay không?
Gia Kiệt thấy cô im lặng, cảm nhận hình như câu nói của mình đã chạm phải nỗi đau trong lòng cô nên vội chữa cháy:
– Anh đùa đấy! Linh Đan khi nào chả ngoan, hoặc ít ra với anh thì Linh Đan luôn ngoan.

Những lời vừa như dỗ dành vừa như an ủi của Gia Kiệt thực sự khiến Linh Đan muốn khóc. Ấy thế nhưng cô nuốt vội những giọt nước mắt vào trong bởi chưa bao giờ cô khóc trước mắt Gia Kiệt cả. Cô thở dài một tiếng rồi nói:
– Dạ… cũng có lúc không ngoan lắm ạ!
Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Linh Đan nhoẻn cười:
– Anh Gia Kiệt, chắc đây là lần đầu tiên trong mấy năm trời quen em mà anh không bị thương lúc gặp em nhỉ? Những lần trước, lúc nào gặp em, anh cũng trầy xước hoặc thảm hại hơn thế.

Gia Kiệt cười:
– Em có sợ không?
Linh Đan lúc lắc cái đầu nhỏ:
– Dạ không vì anh không phải người xấu.

Gia Kiệt bật cười thành tiếng:
– Sao em biết anh không xấu?
Linh Đan cười trong trẻo:
– Vì người xấu không đẹp trai như anh. Với lại nếu anh là người xấu thì đã không mua trà sữa cho em.
Gia Kiệt cười phá lên:

– Em dễ dụ quá! Có mỗi ly trà sữa mà thành người tốt rồi!
Trong khi Linh Đan cố nút nốt chút trà sữa còn lại trong cốc, Gia Kiệt có dịp nhìn cô kĩ hơn. Linh Đan xanh xao hơn, gầy gò hơn khiến lòng ai đó như bị một chiếc dao đục khoét. Giá mà thay bằng những câu nói phiếm vừa rồi, anh có thể ôm chặt lấy cô thì tốt biết mấy. Nhưng Linh Đan ạ, thế giới của anh, liệu em có muốn bước vào?

Còn Hứa Linh Đan lại đang ước rằng giá mà mình vẫn trọn vẹn như hồi còn bé. Không hiểu sao, lần nào ở bên anh Gia Kiệt, cô cũng luôn cảm thấy lòng mình vui vẻ và bình yên. Nhưng sau chuyện vừa xảy ra, anh có còn chấp nhận cô? Có phải cô đã có chút tình cảm gì đó lớn hơn cả tình anh em như cô từng nghĩ?
Gia Kiệt nhìn thấy ánh mắt Linh Đan trầm tư, anh hiểu rõ trong cô đang chất chứa nhiều tâm tư lắm nhưng không nói được nên lời. Gia Kiệt vỗ nhẹ lưng cô:
– Linh Đan, đi dạo thôi!

Linh Đan lại như nhớ ra chuyện gì, Linh Đan reo lên:
– A! Anh Gia Kiệt! Em có gặp một người hay đi mô tô giống anh đấy! Anh ấy đã giúp em tận hai lần cơ.
Gia Kiệt giả bộ ngơ ngác:
– Hai lần cơ á? Ai vậy? Đẹp trai bằng anh không?

Linh Đan nguýt dài:
– Cũng khá đẹp trai!
Rồi cô vui vẻ kể chuyện gặp Hoàng Lâm ở một vùng ngoại thành và một lần bị ốm cần đến Ьệпh viện. Tất nhiên cô không kể về Minh Quân và việc cái thai xuất hiện rồi rời bỏ cô đi. Cũng dĩ nhiên là Gia Kiệt hiểu rõ những gì cô nói. Anh gật gù ra vẻ đồng tình:
– Anh ta tốt thật! Những người đi mô tô đều tốt! Linh Đan này, em đã ăn khoai lang nướng ở đây chưa?

Linh Đan lắc đầu :
– Dạ chưa!
Gia Kiệt kéo tay cô:
– Đi thôi! Anh sẽ đưa e tới một nơi!

Linh Đan vui vẻ bước theo anh, nắm chặt bàn tay ấm nóng của Gia Kiệt đi giữa đường phố. Hình như có một tình cảm gì đó đang len lỏi trong trái tιм cô, nó lạ lắm, không gọi thành tên được. Từ bé, cô luôn thấy an yên khi ở bên Gia Kiệt, lớn lên cô lại tỉ tê mọi chuyện cùng anh. Và đến giờ phút này đây, khi cô vừa vượt qua cơn sóng gió đầu đời, cô lại đang đi bên anh. Tình cảm cô dành cho anh chả thể biết nên gọi là gì. Ở anh có cả sự nam tính phong trần lại có cả chất lạnh lùng nhưng lại ấm áp vô cùng. Đó là thứ tình cảm đặc biệt mà cô không nhìn thấy ở đoạn đường nhạt nhẽo với Minh Quân. Phải chăng đó là điều mà cả nhân loại suốt đời tìm kiếm – TÌNH YÊU VÀ HẠNH PHÚC.

Gia Kiệt đưa Linh Đan tới một ngôi nhà nhỏ trông rất ấm cúng. Cô ngạc nhiên:
– Anh Gia Kiệt, nhà ai đây ạ?

Gia Kiệt cười:
– Anh có biết đâu. Thấy trống không thì vào ở đại thôi!
Linh Đan hốt hoảng:
– Ơ, anh hay thế? Họ kiện cho đấy!
Gia Kiệt kéo tay cô vào trong:
– Yên tâm đi, đảm bảo không ai kiện cáo gì đâu, người ở đây hiền lắm. Em vào đây anh nướng khoai cho ăn!

Trời càng về chiều cành lạnh giá. Linh Đan nhìn thấy ngay trước cửa ra vào ngôi nhà có một chậu than hồng. Mùa đông ở Sa pa nhà nào cũng đặt chậu than trước cửa. Linh Đan ngó vào trong nhà. Ngôi nhà quả là không có ai ngoài Gia Kiệt và cô. Nhưng điểm đặc biệt là mọi trang thiết bị trong nhà rất đầy đủ, còn hiện đại hơn ngôi nhà bố cô đã thuê. Linh Đan nhìn xuống chậu than và thấy Gia Kiệt đặt một cái ống bơ sữa ông thọ đã cạy nắp và đựng nước lọc trong ấy. Gia Kiệt ném nhẹ hai củ khoai lang vào lò than rồi kéo ghế cho Linh Đan ngồi xuống bên cạnh:
– Nếu em thấy lạnh quá thì vào nhà có lò sưởi đấy!

Linh Đan thắc mắc:
– Anh Gia Kiệt, đây là nhà họ hàng của anh hả? Mà đang nướng khoai, anh để lon nước bên cạnh làm gì đấy?
Thấy Linh Đan chỉ vào cái ống bơ đựng nước lọc, Gia Kiệt giải thích:
– À, khi than cháy sẽ làm nước trong đó bốc hơi, nó sẽ duy trì độ ẩm trong nhà, tránh nứt nẻ tay chân đấy. Sinh viên Kinh tế có vẻ kém nhờ?
Linh Đan nhoẻn cười, đúng là ở bên anh, cô luôn học được nhiều điều thú vị. Cô cùng anh dùng cái que đẩy đẩy củ khoai vùi vào than rồi nói:
– Vâng, anh giỏi!

Dường như sau mọi sự tổn thương, cả hai đều cố kìm nén để đem lại cho nhau cảm giác vui vẻ, thoải mái nhất. Gia Kiệt không muốn hỏi những chuyện buồn và Linh Đan cũng không thắc mắc kĩ thời gian qua anh làm những gì. Họ chỉ cùng trò chuyện, cùng nghe tiếng nhịp trái tιм cùng hướng về nhau như những người bạn cố tri thực sự.
Một lát sau, mùi khoai nướng xông lên mũi thơm phức, Linh Đan hít hà:
– Thơm quá!
Gia Kiệt gạt than xung quanh, gắp khoai ra, thổi thổi phủi phủi rồi đứng dậy, đi vào nhà lấy d᷈-/i᷈a. Anh đặt d᷈-/i᷈a khoai lên chiếc bàn ăn trong nhà và nói:
– Hứa tiểu thư, mời cô dùng tạm món bình dân này! Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi ngắm vườn hoa Sa pa và cả tuyết nữa!
Linh Đan há hốc miệng:

– Em ở đây cả tháng đã thấy tuyết đâu ạ? Năm nay chắc không có tuyết anh nhỉ? Tiếc thật!

Gia Kiệt bóc một miếng khoai đưa cho cô rồi nói:

– Ngày mai sẽ có tuyết!

Một cảm giác vừa bình yên vừa háo hức dâng lên trong trái tιм đã có nhiều vết chai sạn của cô gáι trẻ. Phải chăng như Hoàng Lâm đã nói, khi một cάпh cửa đóng lại, sẽ có một cάпh cửa khác tươi đẹp hơn mở ra?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Đời mặn Chương 7

13 giờ 53 phút trước

Đời mặn Chương 6

13 giờ 54 phút trước

Đời mặn Chương 5

13 giờ 56 phút trước

Đời mặn Chương 4

13 giờ 58 phút trước

Đời mặn Chương 3

14 giờ 1 phút trước