Nghề tình nhân – Chương 18

Vũ Linh 365

Tác giả : Trang Buby

Tôi gật đầu, chậm rãi lên tiếng:

– Tôi muốn biết. Anh nói đi.

– Nếu như tôi nói tôi không yêu Lê, cô tin không?

Tôi lắc đầu, làm sao tôi có thể tin được chứ. Không yêu mà Lê công khai anh như thế, không yêu mà bên nhau suốt 4 năm dòng dã. Tôi thẳng thắn đáp:

– Tôi không tin.

– Ừ, tôi biết cô sẽ không tin. Nhưng đó là sự thật.

Nói xong Dương dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp:

– Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nói yêu Lê cả, tôi cũng chưa bao giờ công khai cô ấy là người yêu của tôi. Tất cả mọi thứ đều do cô ấy nói ra với mọi người nên mọi người hiểu nhầm mối quαп Һệ của chúng tôi. Gia đình tôi và Lê quen biết nhau từ lâu, hai bên hợp tác cũng nhiều dự án, và nếu có kết hôn thì cũng chỉ là cuộc hôn nhân thương mại.

– Tại sao anh lại coi hôn nhân đơn giản vậy?

– Đúng rồi, tгêภ đời này chẳng có gì mà tôi thấy phức tạp cả. Chỉ có cô là phức tạp thôi.

Nói xong Dương ngồi bật dậy rồi bước chân xuống giường, tôi vẫn muốn nghe anh kể tiếp nhưng anh lại nói thêm:

– Bây giờ yên tâm mà dưỡng thai được chưa?

Tôi tủm tỉm cười nhìn anh. Sau khi Dương đi khuất rồi tôi vẫn nằm đó ʇ⚡︎ự cười như một con ngốc. Tôi không biết diễn tả cảm xúc lúc này ra sao nữa, nhưng mà vui muốn tan chảy cả con tιм. Từ trước đến giờ tôi luôn trách mình là kẻ thứ ba, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tôi không phải là kẻ thứ ba, tôi cũng không phá hoại hạnh phúc của ai cả. Nói như vậy là tôi có cơ hội cùng Dương đi đến lâu dài có đúng không?

Bình thường mọi sáng dậy Dương sẽ đi làm ngay. Sáng đó ʇ⚡︎ự nhiên lại bảo tôi:

– Sáng nay cô muốn ăn gì?

– Anh hỏi tôi ấy hả?

– Ở đây ngoài cô thì còn ai nữa?

– Lát tôi nấu mì tôm trứng ăn được rồi.

– Cô định để con tôi thiếu dinh dưỡng đó à? Thay đồ đi rồi đi ăn sáng.

– Ơ…

Dương lườm tôi một cái, rõ ràng bị lườm mà tôi thấy buồn cười ghê. Đúng là mở mắt ra nghe được tin tốt lành làm bây giờ tôi nhìn đâu cũng thấy màu hồng. Anh lái xe dừng lại trước một nhà hàng rồi gọi cho tôi một bát phở gà ú u toàn ϮhịϮ là ϮhịϮ phủ kín bên tгêภ. Tôi thấy vậy mới nhíu mày bảo:

– Này, sao bát anh vơi thế, còn bát tôi lại nhiều thế này?

– Ăn đi, thắc mắc hoài.

– Ăn này tôi làm sao ăn hết.

– Không ăn hết cũng cố mà ăn. Ăn nhiều cho mau lớn.

– Tôi hết độ tuổi để lớn rồi.

– Tôi bảo con tôi chứ bảo gì cô. Tưởng bở à?

Đang vui vẻ mà ʇ⚡︎ự nhiên nghe thế, không khác gì bị dội một gáo nước lạnh để thức tỉnh sự ảo tưởng của bản thân. Tôi ngượng đỏ hết cả mặt, thẹn quá hoá giận mắm môi lại quát:

– Lần sau anh nói gì thì nói rõ ra. Anh mà cứ mập mờ mọi chuyện, có ngày tôi còn tưởng anh thích tôi nữa đấy.

– Thích thật thì sao?

Tôi ngơ ngác, tιм ᵭ.ậ..℘ thình thịch nhưng ɱ.á.-ύ lên пα̃σ vẫn hơi chậm, tròn mắt hỏi:

– Là sao?

– Ăn đi không phở nguội hết rồi.

Tôi gật đầu cúi xuống ăn, lòng thực sự muốn cười nhưng sợ Dương nhìn thấy bên ngoài mặt vẫn phải cố nén lại. Anh vừa hỏi thích thật thì sao? Có khi nào anh thích tôi không? Nghĩ đến đó, hai má tôi bất giác nóng bừng lên. Thấy không khí đang dần im lặng, tôi lên tiếng bảo:

– Cảm ơn anh nhé.

– Cảm ơn chuyện gì?

– Có phải anh mua bào ngư với tổ yến gửi đến cho em trai tôi không?

– Sao cô nghĩ đó là tôi?

– Vì chỉ có anh mới có kiểu làm âm thầm không thèm nói trước vậy thôi.

– Cô cũng hiểu tôi gớm nhỉ?

– Ở lâu nên biết tính.

– Đừng hiểu nhầm, tôi thấy dạo này cô ngoan hơn nên thưởng thêm mà thôi.

– Tôi biết rồi.

Ăn sáng xong, Dương chở tôi về tận nhà rồi mới quay trở lại công ty làm việc. Cả sáng hôm ấy tôi cứ nghĩ đến chuyện Dương và Lê thì lại ngồi cười một mình như hâm dở. Cái Nhung thấy thế mới bảo:

– Con bạn già tui hôm nay có chuyện gì vui à?

– Sao mày biết?

– Cái mặt mày khắc rõ hai từ “yêu đời” tгêภ trán rồi. Thế làm sao? Kể tao nghe mới.

Thế là tôi lại kể đầu đuôi câu chuyện của Dương và Lê cho nó nghe. Quả nhiên sau khi nghe xong nó cười tươi như vớ được vàng, nó bảo:

– Đấy mà, tao nói đếch bao giờ sai đâu. Ông Dương thiết tha đếch gì bà ấy. Nếu yêu nhau thật lòng thì đã chẳng tìm đến chỗ mày.

– Ừ, nghe xong tao cũng nhẹ lòng hơn. Ít ra tao không phải kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của ai.

– Ừ, thế nên từ giờ cứ mạnh dạn nắm giữ hạnh phúc của mình mà không phải sợ bố con thằng nào hết.

– Thôi, tao chẳng dám nghĩ xa thế đâu. Còn bà Sang đang sờ sờ ra đó, mày nghĩ bà ấy để tao yên.

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông cuộc gọi, nhìn màn hình số của cô Sang gọi đến làm tôi đơ cả người, vừa nhắc khỏi mồm xong. Cái Nhung liếc mắt nhìn thấy tên Sang liền bảo:

– Tiên sư cái bà này, mai sau đốt hương muỗi cũng lên.

Tôi chần chừ bấm nút nghe máy, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn cảm thấy không nghe không được nên đành nhấn nút nhận cuộc gọi.

– Cháu nghe đây cô.

– Lập tức đến quán cafe cũ gặp tao.

– Cháu đang bận chút việc cô ạ.

– Khôn hồn thì đến gặp tao nói chuyện đàng hoàng. Không thì đừng trách, nên nhớ ¢ℓιρ t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ của tụi mày tao vẫn còn giữ. Mày thích một mình mày xem hay là đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ cho cả thiên hạ nó xem.

Khi ấy tôi biết không thể đùa được với bà ta nên đành đồng ý. Lúc tôi tới, gọi ra hai cốc nước, phục vụ vừa đi thì bà ta đã mỉa mai:

– Dạo này tao thấy mày đời sống sung sướиɠ phết nhỉ. Không cần làm gì, cứ nằm ngửa ra phục vụ thằng Dương là có nhà chung cư cao cấp ở, tiền tiêu không phải nghĩ.

– Cô đến tìm cháu có việc gì?

– Sao tao gọi mày không nghe máy.

– Lúc ấy cháu bận.

– Mày bận hay là mày định lật lọng với tao?

– Cháu không hề lật lọng. Mà ngay từ đầu cô đã lừa dối cháu.

– Tao lừa dối gì mày?

– Cô chỉ là mẹ kế của anh Dương. Rốt cục cô có mục đích gì?

Cô Sang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh rồi cô bảo:

– Mày biết rồi à? Vậy thì tao cũng chẳng giấu nữa. Đúng, tao là mẹ kế của thằng Dương. Chứ tao mà là mẹ ruột thì tao điên đâu mà để nó qua lại với con phò phạch như mày. Còn tao có mục đích gì thì mày không đủ tư cách để biết đâu.

– Cháu biết rõ mục đích của cô chẳng tốt đẹp gì đâu. Những gì trong hợp đồng giữa cô và cháu, ngay từ đầu cháu cũng chỉ muốn ℓêп gιườпg với anh ấy là xong. Nhưng chính cô đã ép cháu ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhân của anh ấy. Giờ cháu đã biết được mục đích của cô rồi, cháu có quyền từ bỏ hợp đồng.

Cô Sang khi nghe tôi nói thế bắt nổi đoá lên, vẻ mặt tức giận nói:

– Cái loại nhà quê như mày được như bây giờ là nhờ tao, vậy mà mày không biết ơn thì thôi lại còn định rút ván à? Tao nói cho mày biết, tao không có điên mà bỏ ra một số tiền lớn chỉ để phục vụ nhu cầu của thằng đó. Mà mày nghĩ mày rút ván với tao thì thằng Dương sẽ chấp nhận mày hả? Mày đừng có mơ, nếu như thằng Dương mà biết mày có liên quan tới tao thì tao chắc chắn nó sẽ đá mày như một con chó. Mày có thích tao gọi cho nó để nói ra sự thật không?

Mối quαп Һệ của tôi và Dương cũng mới tốt đẹp thôi, hơn nữa tôi đang mang thai con của anh, tôi chưa đủ can đảm để nói cho anh biết sự thật, mà nếu có nói thì tôi muốn cũng phải là do chính miệng tôi nói ra. Nhìn sắc mặt cô Sang, cốc nước cam tгêภ tay tôi lập tức run lên, thế nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, uống một ngụm nước cam cho bình tâm lại rồi mới lên tiếng:

– Có gì từ từ nói đã cô. Thực ra mối quαп Һệ của cháu với anh Dương cũng bình thường thôi ạ.

– Mày tưởng tao ngu à? Tao lớn bằng tuổi này còn bị mày dắt mũi sao? Cái chung cư mày đang ở rõ rành rành tên mày, mà hạng như mày nằm dạng háng cả đời cũng chưa chắc mua nổi góc chung cư. Thế mà mày nói bình thường hả?

Bị nói như tát nước vào mặt nhưng tôi vẫn không dám phản biện. Thật ra lần trước tôi cũng cứ tưởng bà ta nói xạo, nhưng trong một lần vô tình lướt qua hợp đồng mua bán chung cư thì tôi mới biết ngôi nhà ấy anh đứng tên tôi luôn. Đến nước này tôi thật sự thấy sợ người phụ nữ này, tôi biết mình đang ૮.ɦ.ế.ƭ kẹt ở giữa, tiến không được mà lùi chẳng xong nên chỉ biết tìm kế hoãn binh, có gì về nhà tính sau.

Tôi hạ giọng nói:

– Cô muốn cháu làm gì thì cũng cần thời gian. Bây giờ anh ấy mới tin tưởng cháu được một chút, đợi khi anh ấy đặt hết niềm tin rồi thì lúc đó làm gì cũng dễ.

Cô Sang thấy tôi hạ giọng nhanh như thế thì ánh mắt có chút nghi hoặc, xong cuối cùng cô bảo:

– Mày nhớ cái mồm mày nói đấy, đừng có loằng ngoằng với tao. Tao nói lần cuối, tao cho mày 2 tuần nữa. Nếu 2 tuần nữa vẫn chưa làm theo những gì tao bảo thì mày đừng có trách tao không tình người. Mày nên nhớ, mày không bao giờ qua mặt tao được đâu. Tốt nhất khi tao còn đang ʇ⚡︎ử tế thì hợp tác vui vẻ, ngoan ngoãn làm theo hợp đồng, xong xuôi có một khoản tiền, hiểu chứ?

– Dạ vâng.

Nói xong câu đó thì cô Sang ҳάch túi đứng dậy đi về. Sau khi cô Sang đi khỏi rồi, tôi vẫn cứ im lặng ngồi đó, mặc kệ tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại rắc rối như thế này, trước kia tôi nghĩ đơn giản vì tưởng cô Sang là mẹ ruột của anh. Giờ nghĩ lại sao tôi thấy lúc ấy mình ngu ngốc thế, làm gì có bà mẹ ruột nào lại muốn con trai mình qua lại với một cô gáι tầm thường như tôi. Dạo gần đây có lẽ vì bên anh bình yên quá mà tôi đã quên mất việc chúng tôi không bao giờ có tương lai, cũng quên luôn chuyện mục đích ban đầu tôi đến bên anh là vì ai. Mà ngày hôm nay gặp cô Sang, từng lời cô nói giống như một hồi chuông thức tỉnh tôi khỏi giấc mộng đẹp đẽ kia.

Rời khỏi quán cafe tôi thất thểu bắt grap về nhà. Tối đó vì suy nghĩ nhiều quá mà tôi ăn cũng không ngon. Dương ngồi đối diện tôi thấy thế mới trêu:

– Ô hôm nay lợn lại chê cám à?

Nghe anh nói thế, bình thường tôi sẽ thấy buồn cười, thế nhưng hôm nay tôi cảm giác có một nỗi sợ vô hình ʇ⚡︎ựa như tảng đá lớn đè nặng lên người, nặng đến mức thở thôi cũng khó nhọc. Tôi lắc đầu đáp:

– Không, ʇ⚡︎ự nhiên không muốn ăn.

– Thế hay cơm hôm nay không hợp khẩu vị?

– Không phải.

– Thế cô thèm ăn gì?

– Không, anh cứ ăn đi. Kệ tôi.

– Đi ăn nướng nhá.

– Không.

– Hay bún bò Huế?

– Không.

– Hay nem lụi?

– Không, tôi không ăn mà.

Lần đầu tiên Dương kiên nhẫn dỗ dành tôi ăn, vậy mà cớ sao tôi càng thấy cổ họng mình đắng chát thế này. Cuối cùng Dương nhíu mày bảo:

– Cái gì cũng không ăn. Thế chắc là thèm xúc xích.

Tôi khẽ cười rồi lườm Dương một cái. Lát xong ʇ⚡︎ự nhiên sống mũi tôi cứ thế cay xè, mắt cũng rưng rưng ngấn lệ. Tôi nhìn anh, rất muốn hỏi “ em phải làm sao cho anh hiểu bây giờ”, thế nhưng tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra, đành cúi đầu gượng gạo gắp thức ăn đưa lên miệng. Mà khổ nỗi ăn gì cũng thấy miệng khô không khốc.

Ăn xong ʇ⚡︎ự nhiên tối đó Dương rủ tôi đi dạo. Anh lái xe đưa tôi đi ʋòпg quanh hồ Gươm rồi dừng lại. Buổi tối ánh trăng bạc chiếu xuống mặt hồ nước long lanh, tôi lẳng lặng nhìn ra mặt hồ không chớp mắt. Dương ngồi bên cạnh tôi, chắc ít nhiều cũng nhận ra tâm trạng của tôi nên hỏi:

– Tối nay cô chuyện gì à?

Tôi giật mình quay sang nhìn anh, nhìn từng đường nét hoàn hảo không góc ૮.ɦ.ế.ƭ tгêภ gương mặt anh, tôi bối rối lắc đầu:

– Không. Tôi thì có chuyện gì chứ?

Dương cũng yên lặng không nói nữa. Thời gian trôi qua, cả hai chúng tôi cứ thế ngồi không biết bao nhiêu lâu thì bất ngờ Dương đưa tay kéo đầu tôi gục vào vai anh:

– Mỏi cổ thì ʇ⚡︎ựa vào đây.

Tôi khẽ cười, cảm giác được dựa vào vai anh dễ chịu thật đấy. Thi thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua lại đưa mùi hương nước hoa dịu nhẹ mát thơm từ da ϮhịϮ anh xộc thẳng vào hai hốc mũi. Bỗng dưng tôi thấy lòng mình xốn xang và ngọt ngào muốn truỵ tιм. Từ trước đến nay, tôi chưa biết yêu là gì, cả đời chỉ quanh quẩn lo cơm áo gạo tiền và lo chữa Ьệпh cho Minh. Anh là người đầu tiên cho tôi biết cảm giác rung động là gì. Tôi không thể miêu tả chính ҳάc cảm giác ấy nhưng tôi thấy bình yên khi bên anh, đặc biệt là những lúc thế này. Thế nhưng càng bình yên, tôi lại càng sợ đối mặt với khoảng trời giông bão do chính mình vô tình tạo ra!

Tôi không biết chúng tôi ngồi đó bao nhiêu lâu, chỉ cho đến khi Dương cúi xuống nhìn tôi, đôi tay chạm lên những sợi tóc loai thoai tгêภ mặt dắt nhẹ vào mang tai. Tôi không dám động đẫy vì sợ bản thân phá vỡ khoảnh khắc bình yên này nên cứ lặng yên kệ anh.

Mãi lúc lâu sau tôi mới nói:

– Không khí ở đây dễ chịu thật ấy. Cảm ơn anh nhé.

– Nếu thích, từ sau sẽ thường xuyên đi hơn.

– Anh không bận à?

– Bận…nhưng sẽ cố rảnh vì cô.

Dương nói thế làm tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh. Tôi đọc được trong đôi mắt lạnh lùng của anh có một chút gì đó ấm áp và cả nuông chiều nữa. Ánh mắt đó tôi chưa từng thấy bao giờ nhưng tôi đoán, lời nói của anh là thật.

Nhanh sau đó chắc Dương thấy ngượng quá nên còn không cho tôi kịp lên tiếng đã giải thích:

– Tại vì tôi nghe bác sĩ nói lúc bầu phải vui vẻ thoải mái thì mới tốt cho con.

Tôi biết tỏng cái tính anh rồi nên cũng gật đầu đáp:

– Tôi biết mà.

– Thế nên cô cứ liệu mà tranh thủ đòi hỏi lúc đang bầu đi. Sinh xong rồi thì đừng có mơ.

– Á à, đã thế mai tôi không làm gì nữa, để cả ngày ngồi nghĩ 36 mưu ħàɲħ ħạ anh.

– Cô giỏi!

Tôi bật cười, thấy tâm trạng ổn rồi nên quyết định bảo Dương đưa mình về nhà. Đêm ấy, tôi cũng có suy nghĩ một chút thôi rồi cuối cùng lại ngon lành ngủ trong ʋòпg tay của anh. Cho đến gần sáng, tôi bị tỉnh giấc bởi cuộc gọi bất ngờ từ một số lạ. Vừa bấm nghe máy thì giọng nói người đàn ông đã vọng ra:

– Chào em, em là Phạm Hà Linh, hiện tại đang ở Hà Nội đúng không?

– Dạ vâng.

– Nghe nói em nhận đi khách quanh khu vực Hà Nội. Thế giá tàu nhanh bao nhiêu thế hả em?

Tôi nghe thế ba ɱ.á.-ύ sáu cơn nổi lên, mới sáng ngày ra đã gặp một tên khủng. Tôi quát:

– Anh bị điên à? Tôi không nhận đi khách gì hết. Anh thèm quá thì ra mà quẹt ở cột điện đi nhé.

Tôi vừa định tắt máy thì giọng người đó vọng ra tiếp:

– Bố tổ con d᷈-/i᷈. Không nhận đi khách thì dán tờ rơi ở khắp các cột điện quảng cáo nhận đi khách làm gì.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất