Nghề tình nhân – Chương 14

Vũ Linh 442

Tác giả : Trang Buby

Nghe Dương nói, ʇ⚡︎ự dưng hai má tôi cứ thế đỏ lựng lên như gấc, tôi ngượng ngùng lắp bắp một hồi rồi mới nói được một câu hoàn chỉnh:

– Tôi có ốm đâu mà anh đòi tiêm tôi.

Dương chắc có lẽ thấy vẻ lúng túng của tôi nên quay đi chỗ khác, cố nén cười. Tôi thì vừa ngượng vừa xấu hổ nói tiếp:

– Thôi anh nằm xuống giường kia đi. Tôi đi lấy cặp nhiệt độ cặp cho. Với trong tủ còn ϮhịϮ gà với nước xương hầm, tôi nấu phở gà cho.

– Tôi không sao đâu, nghỉ tí là khỏi thôi.

– Anh sốt cao thế này mà cứ nói không sao?

– Sao hôm nay cô tốt bụng đột xuất thế?

Tôi biết ngay mà, ngày nào anh ta không mỉa mai tôi thì ngày đó chắc anh ta ăn cơm cũng không ngon. Rõ ràng là tôi quan tâm lo lắng cho anh ta thật lòng nhưng có lẽ trong mắt anh tôi chỉ biết đến tiền. Ấm ức quá tôi nghiến răng ken két rồi thản nhiên bảo:

– Anh là người bao nuôi tôi, cũng như là sếp của tôi. Anh bị làm sao thì ai cho tôi tiền tiêu sài nữa.

Thấy tôi nói thế Dương lập tức buông tay tôi ra, thái độ như là giận hờn làm tôi buồn cười trong lòng. Thế rồi anh đứng dậy, lảo đảo đi về phía giường nằm phịch xuống đó. Tôi cũng không chần chừ nữa, vội vàng xoay người đi tìm nhiệt kế đo thử thì hiện tại anh đang sốt 39,6 độ.

– Ui là trời anh sốt 39,6 độ đây này. Hồi tối anh ăn gì chưa đấy?

– Chưa, uống mấy cốc ɾượu thôi.

– Tôi lạy anh, anh cứ như vậy có ngày hỏng dạ dày.

Nói xong tôi đi lấy khăn với chậu nước, rồi nhanh chóng giặt khăn đắp lên trán anh. Lúc Dương thấy tôi giơ chiếc khăn lên, anh hơi né đầu rồi cau mày bảo:

– Cô làm gì đấy?

– Đắp khăn cho anh hạ sốt nhanh. Ngày xưa tôi ốm, bố tôi toàn đắp khăn vậy đó, dễ chịu phết. Anh chưa đắp bao giờ à?

Dương không trả lời lại nữa mà ngoan ngoãn nằm yên cho tôi đặt khăn lên trán. Sau đó tôi xoay người rời khỏi phòng đi nấu cho anh một bát phở gà. Cũng may hồi tối ninh xương với ϮhịϮ gà và gia vị còn sẵn trong tủ nên tôi chỉ việc đun sôi thả bánh đa vào là xong.

Lúc tôi bê bát phở gà bước vào thì thấy Dương đã ngủ. Thấy vậy tôi đặt bát phở xuống bàn, vừa bước đến bên giường gọi anh thì bất giác thấy anh nói mấy từ trong mê man:

– Mẹ….mẹ…đừng…đừng…đi!

Sau đó cả một câu đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tôi thấy mặt anh nhăn lại giống như mơ thấy một chuyện ám ảnh trong quá khứ. Nghĩ vậy, bất giác tôi đưa tay lên chạm nhẹ vào tay anh, tôi muốn ᵭάпҺ thức anh khỏi giấc mơ kia, nhưng vừa chạm tới tay anh đã bị anh nắm rất chặt, những ngón tay đẹp đẽ thon dài siết chặt da ϮhịϮ tôi khiến tιм tôi ᵭ.ậ..℘ lỡ mất một nhịp, chỉ biết ngây người nhìn anh.

Miệng anh bắt đầu không nói nữa, gương mặt cũng giãn nhẹ ra, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ ngon. Nhìn thấy anh ngủ ngon như vậy tôi cũng không nỡ gọi, mà kỳ lạ là càng nhìn anh tôi càng không thể dời mắt đi được. Hai hàng lông mi dài cong cong khép chặt, gương mặt đẹp như hoàng ʇ⚡︎ử trong tranh vẽ, không còn vẻ cao ngạo khí phách thường ngày, không còn lạnh lùng cáu kỉnh, mà chỉ còn lại sự an tĩnh khiến người khác nhìn vào có thể động lòng. Tự nhiên trong tôi rấy lên một nỗi sợ, sợ bản thân biết rõ đây là nghiệt duyên mà vẫn như thiêu thân lao vào.

Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ đủ thứ chuyện cho tương lai, rồi cuối cùng gục xuống thϊếp đi ở bên cạnh giường lúc nào cũng chẳng hay biết.

Đến khi tôi tỉnh dậy thấy trời đã sáng rồi, mà bản thân nằm ngay ngắn tгêภ giường. Vậy là hoá ra cái cảm giác được ai đó ôm vào lòng rồi nhấc bổng lên không phải là mơ, là sự thật.

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh phòng không thấy Dương đâu, bát phở gà tôi nấu đêm qua cũng đã không còn tгêภ bàn. Mới đầu tôi cứ nghĩ là Dương sẽ đổ đi, nhưng không ngờ anh lại ăn hết, bằng chứng là bát được rửa sạch mà thùng rác không có cọng phở nào cả.

Đánh răng rửa mặt xong tôi đang định đi xuống siêu thị mua ít đồ thì nhận được điện thoại của shipper báo có đơn hàng đồ ăn. Tôi ngạc nhiên bảo anh ship:

– Anh ơi em có đặt hàng gì đâu ạ.

– Bạn có phải Nguyễn Hà My, địa chỉ nhà ở chung cư Xxx không?

– Dạ đúng rồi ạ.

– Đơn hàng đồ ăn này 0 đồng nhé. Bạn ra cửa nhận đi.

– Dạ vâng.

Anh ship đưa cho tôi túi đồ ăn, tôi mở ra trong đó thấy có phở bò, trà sữa với mấy món khác nữa. Nghĩ bụng chỉ có cái Nhung với Dương biết tôi ở đây thôi, mà cái kiểu âm thầm làm như vậy chỉ có ông Dương. Sau đó tôi cầm điện thoại nhắn tin hỏi:

– Anh mua đồ ăn cho tôi à?

– Ăn đi.

– Sao anh mua nhiều thế?

– Cô mà cũng biết nhiều cơ à? Tưởng không bao giờ biết đủ.

Tự dưng mới sáng ra lại bị mỉa mai, tôi ấm ức nhắn lại:

– Anh cứ cho tôi nhiều tiền xem tôi có chê không. Còn đồ ăn, ăn không hết nó phí.

– Ăn đi, lắm chuyện!

Tôi vốn định không nhắn lại nữa nhưng nghĩ vụ hôm qua Dương bị sốt mà sáng nay đã phải đi làm, thấy thương thương lại nhắn tiếp:

– Mà anh đang đi làm à? Sao sốt thế không nghỉ ngơi thêm.

– Tôi khoẻ rồi.

– Nhớ ăn uống đầy đủ.

– Yên tâm, tôi vẫn khỏe đủ để làm 60 phút với cô.

Dạo này Dương rất hay có những câu nói mà làm tôi đỏ lựng cả má lên. Tôi biết mình không phải đối thủ nói lại anh trong những chuyện này nên đành im lặng. Ngồi ăn bát phở anh mua, cơ hồ trong tιм tôi như có dòng nước ấm chảy qua. Không biết có phải do tôi ảo tưởng không mà càng ngày tôi càng có cảm nhận Dương cũng có ít nhiều tình cảm với mình. Không biết tình cảm ấy là gì, cũng có thể là tình cảm được lan truyền từ đứa bé trong bụng tôi, nhưng ít ra khi sống với anh bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn. Dù không biết tương lai đến đâu nhưng hiện tại tôi thấy thế này là đủ rồi….quá đủ rồi!!!

Buổi chiều hôm đó Thành lại nhắn tin thông báo nhắc lại tối mai là sinh nhật anh nên dặn tôi nhớ đến. Mới đầu Thành còn cứ ngỏ ý đến đón tôi làm tôi phải nói khéo mãi anh mới để tôi ʇ⚡︎ự đến. Bởi vì tối qua tôi đợi Dương về để xin phép anh một câu nhưng cuối cùng lu bu quên khuấy mất. Giờ chưa có sự đồng ý của Dương nên tôi cũng chưa chắc chắn điều gì cả.

Buổi tối nghe Dương nói sẽ về nhà ăn cơm nên tôi vào bếp nấu rất nhiều món ngon. Mà Dương lắm lúc cứ như đi guốc trong bụng tôi ấy, trong lúc ăn anh thẳng thắn hỏi:

– Sao? Có điều gì muốn nói hay xin xỏ à?

Tôi cười tươi đáp:

– Anh siêu thật ấy.

– Cô không phải nịnh. Có gì nói luôn đi.

– Mai sinh nhật anh Thành, nên tôi….

Tôi còn chưa nói hết câu thì Dương đã ngước mắt lên nhìn tôi rồi cắt ngang:

– Nên cô muốn đi dự sinh nhật Thành?

– Đúng vậy…anh Thành mời cũng nhiệt tình. Nhưng mà nếu anh không cho phép tôi đi thì thôi vậy.

– Cô ngoan thế từ bao giờ đấy?

– Ơ kìa, trừ những lúc không ngoan ra thì tôi lúc nào cũng chẳng ngoan. Với lại suốt ngày ở nhà tôi cũng chán lắm.

Dương lườm tôi một cái rồi cúi xuống gắp tiếp đồ ăn. Tôi thở dài nghĩ bụng chắc anh ta không cho mình đi thật vì dù sao ngày mai cũng có anh và người yêu của anh. Ai ngờ một lúc sau Dương nhàn nhạt nói:

– Đi cũng được.

Tôi vui mừng cười tươi hỏi lại:

– Hả? Anh cho tôi đi thật á?

Dương nhíu mày bảo:

– Xem cái mặt cô kìa, hớn hở như gặp crush ấy nhỉ?

Tôi cười hì hì không nói gì, Dương lại nói tiếp:

– Đi đâu thì đi cũng phải nhớ mình đang mang thai.

– Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.

Vậy là tối hôm đó tôi háo hức tìm trong tủ quần áo xem có bộ váy nào đẹp nhất thì để dành ngày mai mặc. Cũng may từ ngày quen Dương tôi cũng chịu sắm đồ hơn trước, chứ như ngày xưa mỗi lần nói đến đình đám là ngại cực vì không có đồ.

Dương thấy tôi chọn tới chọn lui một lượt mới ngồi giường bảo:

– Bộ cô định đi trình diễn thời trang à?

Tôi tủm tỉm cười cầm tгêภ tay hai chiếc váy, một trắng hai dây, một hồng nhẹ nhàng giơ ra trước mặt:

– Anh thấy bộ nào đẹp hơn?

– Bộ nào cũng được.

– Hỏi anh như không hỏi ấy.

Dương ngước mắt nhìn tôi rồi nhìn chiếc váy tгêภ tay tôi, mặt thản nhiên nói:

– Thật ra bọn con gáι cứ nghĩ con trai chúng tôi thích con gáι ăn mặc ร-є-אy, hở hang, khoe chân, khoe ռ.ɠ-ự.ɕ. Không có đâu, chúng tôi đã đủ trưởng thành và chững chạc để nhận ra… con gáι không mặc gì mới là cái chúng tôi thích nhất.

Nghe Dương nói mà đầu tôi liên tục vận hành mà vẫn không kịp nhảy số. Tôi cau mày lườm anh một cái rồi bảo:

– Anh nói gì chẳng liên quan vậy?

– Tức là cô mặc bộ nào đối với tôi cũng như nhau cả thôi, chỉ trừ khi cô không mặc gì thì tôi mới thấy sự khác biệt.

Nghe xong mặt tôi lại bắt đầu nóng bừng bừng, tôi vội vàng xoay người cất hai chiếc váy đi rồi đưa tay vỗ vào mặt mình mấy cái cho bớt nóng. Sau đó tôi hoay hoay dọn dẹp nhà ngoài chán chê rồi mới vào ngủ. Lúc vào đến giường thấy anh đang nói chuyện điện thoại với Lê, hình như cuộc điện thoại mới bắt đầu thôi:

– Anh đang ở đâu thế? Em gọi mấy lần không được.

– Anh vừa bận làm nốt dự án trong Sài Gòn. Sao thế?

– Tối nay mình có hẹn, anh quên rồi à?

Dương thấy tôi bước tới thì khẽ liếc mắt nhìn tôi nhưng cũng không có ý định đi chỗ khác để nói chuyện nên vẫn đáp:

– Ừ, anh quên thật.

– Em chờ anh suốt tối rồi, anh không sợ em giận à?

– Không.

Thề chứ nếu tôi là người yêu chính thức của Dương thì cái kiểu nói chuyện như thế chỉ muốn đấm vào mồm vài cái cho bõ ghét. Ai đời là người yêu với nhau mà cách nói chuyện như người dưng nước lã. Mà tôi cũng nể Lê thật, cô ấy vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lại:

– Vậy mai sinh nhật anh Thành, anh nhớ đón em đừng quên đấy.

– Ừ.

Tắt điện thoại xong Dương quay sang liếc nhìn tôi, chắc thấy tôi nằm sát mép giường quá nên bảo:

– Nằm gần vào đây. Nằm thế nhỡ đêm rơi xuống đất ảnh hưởng tới con tôi.

Tôi thấy lời anh nói cũng có lý nên xích lại gần một chút. Vừa nhích người một cái thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn đến, kéo tôi vào lòng. Tôi không kịp phản ứng nên cứng đờ nằm gọn trong lòng anh. Khi tay anh bất giác đặt lên bụng tôi thì tôi mới giật mình định thần lại được, vừa muốn đẩy anh ra xa thì anh đã nói:

– Nằm yên cho tôi gần con tôi.

Không hiểu sao lúc ấy trái tιм tôi bất giác lại như ᵭ.ậ..℘ lỗi nhịp, cảm giác trong người như có một dòng điện chạy qua, ɱ.á.-ύ cũng như lội ngược dòng chảy ngược, đến thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lại len lén ước thời gian này trôi chậm lại một chút, để tôi có thể bình yên trong lòng anh lâu hơn.

Tôi nằm một lúc rất lâu không thấy anh có động tĩnh gì, tay vẫn đặt lên bụng tôi. Tôi khẽ ngước mắt nhìn lên thấy hai mắt anh đã nhắm nghiền. Nằm quá lâu một tư thế khiến tôi mỏi người, vừa định xoay người sang hướng khác nhưng khẽ nhúc nhích một cái đã lập tức bị Dương ôm chặt hơn. Cuối cùng, tôi thở dài một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm ngủ trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ anh.

Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy đã thấy Dương tỉnh rồi, nhưng anh vẫn nằm tгêภ giường bấm điện thoại. Tôi lặng lẽ lồm cồm bò dậy xuống giường trước, chân còn chưa kịp chạm đất thì anh đã bảo:

– Lát có bác sĩ đến tận nhà lấy ɱ.á.-ύ xét nghiệm.

Lúc ấy tôi ngu ngơ lắm, tưởng Dương lấy ɱ.á.-ύ xét nghiệm ADN nên ʇ⚡︎ự nhiên thấy nghẹt thở. Nghẹt thở không phải vì sợ kết quả, nghẹt thở vì thấy buồn khi Dương không tin tưởng mình.

Dương chắc có lẽ thấy tôi mặt đần thối ra lại nói tiếp:

– Cô đang nghĩ cái quái gì vậy?

– Tôi tưởng xét nghiệm quαп Һệ cha con thì phải sinh bé mới xét nghiệm được chứ.

– Tào lao. Đây là xét nghiệm nipt. Xét nghiệm xem con có khỏe mạnh không? Tôi liên hệ bác sĩ ở trung tâm rồi đấy.

Ừ nhỉ? Thế mà tôi không nghĩ ra, rõ ràng có tìm hiểu từ 9 tuần trở đi là xét nghiệm nipt được rồi. Mà con tôi cũng mới vừa được 9 tuần. Đầu óc tôi đúng là tưởng tượng cao siêu quá rồi. Có một điều Dương khiến tôi phải ngạc nhiên chính là tuy đây là lần đầu anh làm bố cũng giống như lần đầu tôi làm mẹ, vậy mà có nhiều kiến thức anh còn thành thạo cứ như một người đầy kinh nghiệm. Lẽ ra đối với một người bận trăm công nghìn việc như anh thì ít có thời gian quan tâm đến con cái. Vậy mà dù thế nào anh vẫn là người đàn ông có trách nhiệm và chu toàn. Đứa bé chưa được sinh ra nhưng đã nhận đầy đủ sự quan tâm từ anh, có lẽ đây là niềm hạnh phúc lớn nhất mà bất kể bà mẹ nào cũng mong muốn.

Chiều hôm ấy Thành gửi tôi định vị nhà anh, biết Dương tới đón Lê rồi nên sau khi trang điểm sương sương một chút thì tôi xuống dưới nhà đợi xe grap đến đón. Vừa đứng đợi chưa được 5 phút thì một chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc từ từ tiến đến. Dương hạ kính xe xuống, dõng dạc bảo tôi:

– Lên xe đi!

– Ơ anh..

– Lên xe.

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đã bị Dương quát lần nữa, đành ngoan ngoãn mở cửa xe bước vào bên trong. Dương đi được một đoạn thì tôi hỏi:

– Tôi tưởng anh tới đón chị Lê.

– Tôi bảo cô thế à?

– Không.

Dương không trả lời lại nữa, chuyên tâm lái xe. Một lát sau tài xế grap gọi đến, tôi mới giật mình nghe điện thoại xin lỗi người ta một câu rồi gửi người ta số tiền bằng quãng đường tôi đặt đi đến nhà Thành. Thế rồi đi được một lúc khá lâu, tôi nhìn xuống điện thoại thấy định vị Thành gửi là sắp đến nơi rồi nên bảo Dương:

– Anh cho tôi xuống trước một đoạn nhá.

– Việc gì phải thế.

Xong Dương lái xe một mạch cho tới khi dừng lại trước cổng nhà. Cũng may nhà kín cổng cao tường, lúc đó cũng không có ai nên không ai thấy tôi và anh đi cùng nhau. Tôi kiên quyết để cho Dương vào trước, anh thấy vậy mới bực bội bảo:

– Cô sợ Thành nó nhìn thấy à?

– Không, tôi sợ người yêu anh nhìn thấy ấy.

– Lắm chuyện.

– Kệ tôi, tôi sợ ᵭάпҺ ghen lắm.

– Không có sự cho phép của tôi, bố đứa nào dám động vào cô.

Nói xong Dương bước đi, tôi mặc kệ cứ ngồi lì thêm một lúc cho tới khi Thành gọi. Lúc bước vào bên trong, tôi thấy trong nhà có khoảng gần chục người, nam nữ đủ cả. Ai ai cũng xúng xính đồ hiệu, nhìn lại mình là bình thường nhất, kể cả đầu tóc hay giày dép, tгêภ người cũng chẳng xịt nước hoa, nom cứ như một bông hoa úa giữa rừng hoa tươi. Tôi liếc mắt nhìn một ʋòпg nhưng không thấy Lê đâu cả, ʇ⚡︎ự nhiên len lút thở phào một cái, không có cô ấy tôi cũng đỡ khó xử.

Thành mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, cười tươi bước đến chỗ tôi, anh giới thiệu với mọi người về tôi. Theo phép lịch sự tôi cũng cúi đầu chào mọi người. Thế rồi có một cô gáι trong đó lên tiếng:

– Ơ bạn có phải là người quen của anh Dương nữa không? Hôm trước hình như thấy anh Dương và bạn đi siêu thị.

Cả người tôi bất giác cứng ngắc theo câu hỏi đó. Còn chưa biết trả lời thế nào thì một giọng nói vang lên:

– Xin chào cả nhà em tới hơi muộn.

– Ơ chị Lê đến rồi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất