Nghề tình nhân – Chương 13

Vũ Linh 405

Tác giả : Trang Buby

Tôi quay lại hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy Lê ở trước mặt mình mà ʇ⚡︎ự dưng giật thót cả người. Trái lại với sự sửng sốt của tôi thì mặt Dương bình thản đến lạ, chẳng bối rối như những người đàn ông đi ăn vụng bị vợ bắt gặp khác.

Anh thản nhiên hỏi:

– Em cũng đi siêu thị à?

Vẻ mặt Lê khi ấy cứng ngắc lại, rồi rất nhanh cô ấy mỉm cười nói:

– Dạ vâng. Mà sao My đi cùng anh vậy?

Tôi sợ Lê phát hiện ra mối quαп Һệ của chúng tôi nên khi vừa thấy Dương chuẩn bị lên tiếng thì tôi đã vội vàng lên tiếng trước:

– À dạ em vô tình gặp anh Dương ở đây thôi. Lần trước em có đi ăn cùng anh Thành nên biết anh ấy ạ. Thôi em chào anh chị em về trước nhé, em đang vội.

Nói xong tôi khẽ gật đầu chào một cái, Lê cũng khẽ mỉm cười chào lại. Tôi bước qua Dương, cố tỏ vẻ như những người dưng bình thường nhưng không hiểu sao, ʇ⚡︎ự nhiên lòng tôi lại nhói lên như bị kim đâm, trái tιм co rút đau đớn.

Tôi bắt xe bus về nhà, lúc đến nơi thấy Minh đang ngồi gói hàng cùng Nhung. Thằng Minh vừa nhìn thấy tôi liền bảo:

– Ơ chị My sao về giờ này? Em tưởng chị đi làm cơ mà.

Tôi biết sau này khi chiếc bụng lớn lên tôi cũng không thể giấu Minh được nữa, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói cho em biết sự thật nên cứ cố gượng gạo tìm đại một lý do:

– Hôm nay sếp cho chị nghỉ một hôm.

– Vâng.

Nói xong tôi cũng ngồi phụ cái Nhung đóng hàng. Ngồi được một lúc thì tôi bảo Minh vào phòng cho hai đứa dễ nói chuyện. Sau khi Minh đi khỏi thì cái Nhung liền hỏi:

– Hôm nay sao thế?

– Ông Dương dẫn tao đi mua gối bầu thì gặp Lê.

– Ôi vãi, thế là bà ấy biết rồi à?

– Chắc không, vì tao nói tình cờ gặp ông Dương thôi, lúc đó mới bước chân tới cửa siêu thị, cũng may chưa mua gì.

– Thế sao mặt lại như đưa đám thế? Hay là yêu ông Dương rồi nên ghen?

– Không phải, ʇ⚡︎ự nhiên lòng cứ ngập tràn Ϯộι lỗi. Hay là sau khi hết hợp đồng tao cùng Minh đi đến một nơi khác sinh sống nhỉ? Dù sao lúc ấy tao cũng có một khoản tiền, đủ để chi tiêu trong mấy tháng mang bầu với lúc con nhỏ.

– Mày nghĩ mày sẽ trốn được người như ông Dương. Mày nghĩ mọi thứ đơn giản thế?

– Tao không biết nữa, nhưng tao không muốn làm người thứ 3, tao không muốn vì tao mà hạnh phúc người khác bị ảnh hưởng.

– Trời ơi My ơi, tao lạy mày, mày tỉnh táo cho tao nhờ. Ngay từ đầu bước chân vào nghề này mày phải ҳάc định như vậy rồi. Làm đếch gì có con nào làm nghề này mà sợ đủ điều như mày.

– Lúc đó tao vì quá cần tiền nên đó là lựa chọn duy nhất, tao không nghĩ sâu xa như thế.

Cái Nhung nghe thấy tôi nói xong chỉ biết thở dài, giọng nhẹ xuống hỏi:

– Và có phải cũng vì mày sợ mày sẽ yêu ông Dương không?

Tôi không biết nữa!!! nhưng có lẽ cái Nhung nói đúng. Người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh có một sức hút mãnh liệt lắm. Hơn nữa bây giờ chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, anh cũng quan tâm tôi nhiều hơn trước, tôi sợ mình sinh ra cảm giác an toàn. Càng nghĩ lòng tôi càng rơi vào nỗi hoang mang vô tận. Tôi sợ…sợ mình sẽ thích anh…thích đến mức không muốn rời!

Tôi uể oải lắc đầu đáp:

– Không, tao làm gì có tư cách để yêu anh ta.

– Chẳng có gì là không có tư cách cả. Mày bây giờ thừa tư cách rồi. Thậm chí cái tư cách của mày còn hơn gấp trăm ngàn lần bà Lê. Giữa mày và ông ấy còn có đứa con chung, còn bà Lê thì có gì? Tao nói thật chứ nếu ông Dương mà yêu bà Lê thật lòng thì đếch có chuyện ℓêп gιườпg với mày đâu. Còn chưa kể nếu hai người đó yêu nhau, vậy chẳng lẽ yêu nhau mấy năm mà không ℓêп gιườпg với nhau à? Sao không có con, mà gặp mày hơn tháng đã có?

Nghe cái Nhung nói làm lòng tôi lại thắp sáng lên một ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi. Thế nhưng ngọn lửa ấy chưa nhen nhóm được bao lâu thì đã bị tôi dập tắt:

– Thôi, nói tóm lại tao vẫn thấy hai người họ xứng đôi.

– Con hâm, nói đéo nghe. Mày phải sống một lần cho cuộc đời mình đi, đừng sống mà sợ người khác. Rồi cuối cùng khổ mình, khổ cả con mình.

Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa thì tin nhắn của Dương gửi đến:

– Cô đang đâu?

– Tôi đang ở nhà.

– Nhà nào?

– Nhà tôi.

– Ai cho phép cô ʇ⚡︎ự ý đi về?

Ơ hay cái ông này nói buồn cười thật, người yêu ông lù lù ở đó rồi còn muốn tôi mặt dày đứng đó nhìn hai người hạnh phúc sao? Tự nhiên tôi thấy bực mình, khó chịu đáp:

– Anh bị làm sao đấy, người yêu anh đến, anh không sợ bị phát hiện à?

– Liên quan gì?

– Anh đúng là người đàn ông đầu tiên tôi thấy ăn vụng công khai.

– Ăn vụng đếch gì, tôi đường đường chính chính ăn cô đấy chứ.

Tôi biết tôi không thể nào cãi lại được với ông này nên đành nhường nhịn xuống chuyển chủ đề:

– Nay tôi về nhà ăn cơm với em trai.

– Ok.

Được sự đồng ý của Dương rồi nên tôi thoải mái hẳn. Chiều hôm đó tôi phụ cái Nhung đóng hàng xong rồi ba người chúng tôi rủ nhau đi chơi, đi ăn. Vì sức khỏe Minh cũng mới ổn thôi nên chúng tôi không dám đi chơi xa, loanh quanh ở siêu thị rồi vào mấy quán bán đồ ăn vặt. Tôi gọi bánh giò, còn cái Nhung và Minh gọi nem lụi và đùi gà KFC. Cái Nhung vừa ăn nem lụi vừa bảo:

– Nem lụi ở đây không ngon bằng trong Đà Nẵng.

– Mày ăn ở Đà Nẵng rồi à mà biết?

– Ừ, một đợt đi vào nhà bác tao trong đó. Ăn ngon vãi. Mà có dịp mình đi du lịch Đà Nẵng đi, nhiều món ăn vặt ngon lắm ấy.

Thằng Minh nghe vậy liền cười đáp:

– Đi Đà Nẵng chắc hết nhiều tiền lắm chị ạ.

Tôi nhìn em, thực ra với số tiền trong tài khoản tôi bây giờ thừa sức cho em đi được một chuyến đi du lịch Đà Nẵng. Nhưng mà tôi sợ Minh biết chuyện nên vẫn phải giả nghèo khổ bảo:

– Để chị gom tiền xong mấy chị em mình đi nhá. Bây giờ săn được vé rẻ đi cũng không hết mấy.

– Dạ vâng.

Thế rồi một lúc sau, khi chúng tôi chuẩn bị ra về thì điện thoại tôi rung lên cuộc gọi. Cứ nghĩ Dương gọi về nên tôi vội vàng lấy ra nghe, không ngờ người gọi đến lại là cô Sang. Từ lúc tôi biết mình có thai với lu bu vài chuyện mà tôi đã quên khuấy mất đi chuyện kia. Hôm nay nhìn thấy dãy số này, cả người tôi khẽ run lên, chần chừ bấm nghe máy.

Khi cuộc gọi đổ chuông xong im lặng thành cuộc gọi nhỡ, tôi cứ tưởng cô sẽ không gọi nữa. Ai ngờ cuộc gọi tiếp theo kéo đến, tôi đành nhấn nút nghe máy. Chưa kịp nói gì thì cô Sang đã lên tiếng trước:

– Tôi đang ở quán cafe đối diện với cô. Sang đây nói chuyện.

Tôi chột dạ nhìn thẳng ra ngoài cửa thì thấy đúng là cô Sang đang nhìn chằm chằm tôi. Sau đó tôi lấy lại bình tĩnh bảo Nhung đưa Minh về trước, mình còn phải đi làm.

Sau khi hai người bắt xe về rồi thì tôi mới yên tâm đi sang quán cafe đối diện. Vừa ngồi xuống, cô Sang đã hất hàm nói:

– Ý cô giờ thế nào?

– Ý gì là ý gì ạ. Cháu làm gì có ý gì đâu cô.

– Mày đừng có mà giả vờ giả vịt nữa. Mày cố tình quên chuyện tao bảo là ý gì?

– Cháu…cháu chưa tìm được cơ hội.

– Mày đừng có mà nói dối. Giúp việc nói dạo này thằng Dương không thường xuyên về nhà. Nếu nó không về nhà thì chắc chắn ở chỗ mày.

Tôi giả vờ ngạc nhiên mất mấy giây rồi sau đó bình tĩnh bảo:

– Cô làm mẹ mà không biết con trai mình đi đâu ạ?

Tôi cố tình nói thế để xem thái độ của cô Sang thế nào. Chứ càng lúc tôi càng thấy nghi ngờ mối quαп Һệ của cô Sang và anh, nó chẳng giống như mẹ con bình thường khác. Nghĩ đến đây ʇ⚡︎ự nhiên tôi cũng thấy nhột cho chính mình, tôi và mẹ mình cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau. Đúng là tгêภ đời có rất nhiều bà mẹ nhưng không phải ai cũng giống ai.

Cô Sang nghe tôi nói thế, sắc mặt thoáng qua sự sửng sốt rồi tức giận bảo:

– Mày có quyền đếch gì mà nói câu đó. Cái phận của mày là nghe lời tao, không có quyền thắc mắc. Thứ đàn bà rẻ mạc!

– Cô nói cháu rẻ mạc mà tại sao cô cứ ép cháu bên con trai cô làm gì?

– Làm gì kệ mẹ tao. Mày cứ lo làm tốt việc của mình đi. Nếu không muốn làm nữa thì bồi thường hợp đồng 5 tỷ đây. Hãy nhớ sống ở đời, đừng ăn câγ tάo rào cây sung. Mày còn có em trai mày đang sống sờ sờ ra đấy, hãy nhớ nó được sống khỏe mạnh hơn là nhờ ai.

Nhìn sắc mặt cô Sang, tôi biết mình đã động phải ổ kiến lửa rồi. Tôi cầm cốc nước lọc tгêภ bàn uống một ngụm, gật đầu ra vẻ đã hiểu:

– Cháu biết rồi. Cháu sẽ cố gắng làm như những gì với bảo.

– Nhanh chóng lắp chiếc camera đó trong phòng làm việc hoặc ô tô cho tôi.

– Dạ vâng.

Tôi phải ngoan ngoãn đồng ý thì cô Sang mới đi về. Sau khi cô Sang đi khỏi rồi mà tôi thấy lòng mông lung mãi. Tôi không biết rốt cục mục đích chính của cô Sang là gì, mọi thứ có như lời cô đang nói hay không. Trong tôi cứ có một linh cảm bất an. Đang suy nghĩ tôi chợt nhớ tới Thành, anh là bạn của Dương ít nhiều sẽ biết một vài chuyện. Nghĩ vậy tôi liền cầm máy lên gọi cho Thành, vừa bấm số trong danh bạ thì Thành gọi đến, hai chúng tôi cứ như thần giao cách cảm ấy nhỉ?

Thành bảo:

– Anh về Hà Nội rồi, có quà cho em đây. Em có rảnh không?

– Em rảnh ạ.

– Thế em ở đâu, anh qua đón.

Tôi đọc địa chỉ cho Thành, đúng 10 phút sau anh đã có mặt. Thấy tôi ngạc nhiên Thành liền giải thích:

– Đúng lúc anh đang chạy tгêภ đường này. Em có muốn đi dạo vài ʋòпg không?

Thực ra tôi cũng rất ngại khi đi chơi cùng anh, nhưng mà tôi là người đang cần Thành để biết một số thông tin của Dương nên đành gật đầu đồng ý. Thành chở tôi lòng ʋòпg thành phố, rồi cuối cùng dừng lại trước hồ. Được cái thời tiết hôm nay rất đẹp, trời trong xanh không nắng gắt, không khí dễ chịu nên tôi có thể cùng anh ngồi dưới ghế đá, nói chuyện một cách thoải mái.

Tôi chủ động lên tiếng trước:

– Nói thì hơi buồn cười nhưng ngồi đây thế này em lại nhớ đến ngày xưa hồi nhỏ hay cùng đám bạn tụm năm tụm bảy dưới gốc cây gần bờ sông. Chơi đủ các loại trò chơi.

– Ừ, anh thấy tuổi thơ của các bạn dưới quê nhiều kỷ niệm hơn tụi anh.

– Dạ vâng. Em thấy mọi người ở thành phố, hầu như ai ở nhà đó.

– Đúng rồi. Ngày xưa anh may mắn còn có Dương chơi cùng. Không thì chắc không có tuổi thơ.

– Ủa vậy là anh với anh Dương chơi với nhau từ nhỏ ạ. Eo tình bạn đáng ngưỡng mộ ghê anh.

Thành cười nhẹ một cái rồi mới trả lời tiếp:

– Chơi với nhau nhưng nhà anh không bằng phần nhà Dương đâu. Hồi đó bố nó còn không muốn cho nó tiếp xúc với đám nhà bình dân như anh. Nhưng tính Dương nó kiên quyết lắm, nó thích cái gì đố ai cản nổi.

– Vậy là bây giờ nhà anh vẫn cạnh nhà anh Dương sao?

– Không, từ ngày mẹ Dương mất thì cả nhà Dương đã chuyển đi chỗ khác. Căn nhà trước đó vẫn bỏ không, thỉnh thoảng anh thấy Dương đến lúc thôi.

Lời Thành nói như một tia sét ᵭάпҺ ngang tai, rõ ràng cô Sang nói cô là mẹ của Dương mà, sao Thành lại nói mẹ Dương mất rồi. Chẳng lẽ cô Sang là mẹ kế của anh? Để chắc chắn tôi hỏi lại:

– Mẹ anh Dương mất rồi á anh?

– Ừ, mất do tai пα̣п giao thông. Cũng phải gần 20 năm rồi.

Nghe vậy tôi cố tình giả vờ không biết Dương có em trai mà hỏi lại:

– Vậy là nhà chỉ còn hai bố con anh ấy hay sao ạ. Nhà mà toàn đàn ông cũng chán với tẻ nhạt lắm.

– Không, mẹ Dương mất chưa được 49 ngày thì bố Dương đã rước vợ hai về. Dương rất hận vợ hai của bố, hai người còn có con riêng với nhau từ khi mẹ Dương còn sống cơ mà.

Nghe đến đây toàn thân tôi bắt đầu ૮.ɦ.ế.ƭ lặng một hồi. Vậy là những gì cô Sang nói hoàn toàn dối trá, nếu như vậy thì mục đích chính cô cho tôi tiếp cận Dương cũng không tốt đẹp gì. Cả người tôi bắt đầu có hai dòng suy nghĩ, mọi thứ trộn lẫn nhau khiến tôi không biết phải làm thế nào. Dương hận mẹ kế như vậy, nếu như anh biết sự gặp gỡ của tôi và anh là do mẹ kế sắp xếp thì không biết anh sẽ hận và ghét bỏ tôi cỡ nào. Đến khi đó, có khi đứa con trong bụng này anh cũng không cần. Nghĩ đến đó cả người tôi bắt đầu bủn rủn khiến tôi cứ đần thối như con ngốc.

Thành không thấy tôi trả lời liền hỏi:

– Em sao thế? Sao ʇ⚡︎ự nhiên mặt mũi lại trắng bệch thế kia? Hay là em không khỏe chỗ nào?

– Dạ em không sao.

– Nếu em thấy mệt thì anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé.

– Dạ vâng. Lại phiền anh rồi.

Tгêภ đường Thành lái xe đưa tôi về nhà, hầu như Thành hỏi gì tôi trả lời đó. Lúc chiếc xe dừng lại trước cổng chưng cư, anh lấy trong cốp xe một cái túi màu đỏ đưa cho tôi, anh nói:

– Sài Gòn nhiều món ăn vặt ngon, anh mua em ăn thử. Trong đó có cả bò khô Minh thích nữa.

– Ui anh đi công tác lại còn mua quà cho chị em em nữa. Em cảm ơn anh nhé.

– Không có gì, em đừng ngại nhé.

– Dạ vâng.

– À ngày kia em rảnh không?

– Sao thế anh?

– Ngày kia sinh nhật anh, em đến nhà chung vui sinh nhật anh cho vui nhé. Anh cũng không mời nhiều đâu, có vài người bạn thân thiết thôi.

Mặc dù trong lòng thực sự không có ý gì với Thành, nhưng vì hiện tại tôi vẫn đang qua lại với Dương nên tôi cũng không dám tiếp xúc với anh ấy nhiều. Hơn nữa sinh nhật Thành chắc chắn sẽ có Dương, tôi định mở miệng từ chối thì ai ngờ Thành lại dùng ánh mắt chân thành nhìn tôi, giọng nói cũng rất thiết tha làm cuối cùng tôi không nỡ lòng từ chối nổi, hết cách đành gật đầu.

Sau khi Thành đi khuất rồi thì tôi mới dám bắt xe về chung cư. Buổi tối Dương có nói anh không về nên tôi nấu một bát phở gà. Ăn xong không biết làm gì tôi vào ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm hiểu dần kiến thức mang bầu, tham gia các hội kinh nghiệm nuôi con, kinh nghiệm mẹ bầu. Lướt xem một ʋòпg, nhìn hình ảnh các em bé đáng yêu, vô thức trong tιм tôi dâng lên một cảm giác rất đặc biệt, đó là cảm giác của niềm hạnh phúc. Hạnh phúc kỳ diệu thế mà tôi lại từng có ý nghĩ bỏ con, điều đó làm tôi day dứt mãi. Tôi đưa tay lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lỳ của mình, ʇ⚡︎ự hứa với lòng sau này cuộc sống có ra sao thì tôi nhất định sẽ nuôi con lên người, yêu con hơn tất cả những gì tôi có. Em bé của tôi bây giờ cũng 9 tuần rồi, lần trước siêu âm bác sĩ bảo tιм thai 182l/ phút. Bác sĩ còn trêu tιм thai cao vậy chắc là bé trai đây. Thực lòng tôi cũng không quan trọng trai hay gáι, miễn là con khỏe mạnh chào đời.

Nằm suy nghĩ linh ϮιпҺ hết chuyện này tới chuyện khác rồi cuối cùng tôi ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Đến nửa đêm vừa tỉnh giấc thì nghe được tiếng mở cửa rất khẽ, sau đó một bóng người cao lặng lẽ vào phòng. Nhà chỉ có hai người nên không cần đoán cũng biết người nửa đêm nửa hôm vào phòng là ai. Mỗi Ϯộι tôi lại muốn giả vờ ngủ xem Dương làm gì tiếp theo.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân anh tới gần giường, sau đó một mùi hương nước hoa quen thuộc xộc thẳng vào hai hốc mũi, tiếp theo anh khom người xuống kéo chăn cho tôi quá ռ.ɠ-ự.ɕ, phòng bật điều hoà nên hình như anh sợ tôi lạnh. Dù không mở mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh đang đứng nhìn mình, nhìn rất chăm chú, sau đó anh không nằm xuống mà lẳng lặng ra ngoài.

Khi nghe thấy tiếng cạch cửa vang lên, đoán chắc Dương đi rồi tôi mới dám mở mắt ra nhìn. Trong lòng chợt thấy có chút ấm áp, lại thấy hơi xót xa, cứ nghĩ đến cô Sang và những giao ᴅịcҺ của tôi và cô ấy, tôi lại bắt đầu không ngủ được. Tôi nằm chán xoay ngang xoay dọc cơ hồ phải 1 tiếng đồng hồ, nghĩ nhiều đến mức quên cả dậy đi vệ sinh. Bình thường Dương về muộn là sẽ vào phòng ngủ, hôm nay không biết anh ta làm gì mà chưa thấy vào, tôi tò mò bật dậy mở cửa ra ngoài thấy phòng đối diện vẫn sáng đèn.

Cửa mở hé, cũng tiện đường ra nhà vệ sinh nên tôi quyết định qua ngó thử. Tôi thấy Dương đang ngồi ʇ⚡︎ựa đầu vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đỏ bừng bừng, hình như anh sốt hay sao mà tгêภ trán có cả mồ hôi lấm tấm. Tôi thấy thế mới giật mình chạy vào, lần đầu tiên chủ động sờ lên trán anh, trán rất nóng, anh sốt thật rồi!

Tôi sốt sắng nói:

– Sao anh lại sốt cao thế này?

Thế rồi tôi vừa định rụt tay xuống để đi lấy chậu nước ấm với khăn mặt mang vào thì Dương đã cầm tay tôi tóm chặt lại. Tôi bảo:

– Để tôi đi lấy nước ấm với khăn. Anh ăn gì chưa để tôi nấu cho anh cái gì ăn tạm còn uống tђยốς nhá.

– Không cần.

– Hâm à, sốt cao quá rồi đây này.

– Mấy cái đấy không chữa khỏi được đâu.

– Thế làm cái gì mới khỏi?

– Cho tôi tiêm cô phát!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất