Một câu chuyện bình thường nhẹ nhàng đầy tính nhân văn

Ông vừa đi uống nước với bạn về muộn. Từ đầu phố về con ngõ nhỏ nhà ông chỉ 5 phút đi bộ. Trời Hà Nội hơi lất phất mưa. Mùa hè năm nay đỏng đảnh, thoắt nắng như lò nung rồi thoắt mưa gió lạnh lùng. Ông bước trong ngõ, chú ý tránh các vũng nước trên con đường .

Bỗng ông thấy có gói nilon nằm sát chân tường. Cảm giác có cái gì đó bất thường, nhìn quanh không một bóng người, ông cúi xuống nhanh tay nhặt gói nilon lên, sờ sờ nắn nắn thấy giống một xấp tiền.

Đứng nép sau cột điện, ông mở mấy lần túi ni lông thì đúng là một tập tiền thật, toàn tờ 500 nghìn . Áng chừng cỡ 30 triệu. Áng chừng thôi, giữa các tờ tiền có một tấm ảnh, ông chưa kịp nhìn rõ. Ông vội nhét tập tiền vào túi quần, áo mưa che phủ không ai nhìn thấy.

Ông vẫn mơ chiếc máy ảnh nhỏ gọn Sony RX10 mark 6, giá chưa tới 30 triệu. Có cái máy đó xách đi đâu cũng tiện, ảnh lại nét như Sony. Chắc Trời thương ông nghèo, hôm nay gửi cho ông tiền mua máy ảnh đây …

Rồi ông nghĩ thế thì mình tham quá. Tiền không phải của mình không nên lấy. Nhưng biết đâu tiền này của bọn mua bán ma tuý, mình có lấy cũng chẳng sao, lương tâm không cắn rứt. Rồi lại nghĩ bọn buôn bán ma tuý phải tiền tỷ chứ đâu thèm vài ba chục triệu.

Cái đầu ông nghĩ lung tung một hồi . Có thể nói như có cái chong chóng xoay tít trong đầu…. Mang nộp công an ư? Công an biết trả cho ai, một khi đi kèm số tiền không có bất kỳ một giấy tờ gì khả dĩ nói lên nhân thân người đánh rơi tiền?

Kể ra thì lâu vậy chứ mọi suy nghĩ trong đầu ông không quá một phút.

Bỗng có người đàn bà còn trẻ dắt chiếc xe đạp cà tàng vừa đi vừa ngó nghiêng . Dưới ánh đèn vàng, đôi mắt cô ta như chăm chú tìm kiếm một thứ gì đó bên đường . Áo mưa giấy đã rách, te tua .

Ông buột miệng:

⁃ Cô tìm gì?

⁃ Cháu… cháu tìm cái chìa khoá đánh rơi.

Có lẽ cô ta lo ngại nói đánh rơi tiền thì cả chục người sẽ mang đèn ra soi tìm.

Một phút im lặng trôi qua. Ông lại là người đầu tiên lên tiếng:

⁃ Cô đánh rơi tiền?

⁃ Vâng ạ.

Tiếng vâng rất rụt rè, nhưng hai mắt đã đẫm nước. Hai con mắt thâm quầng đó nhìn ông đầy hy vọng:

⁃ Bác nhặt được ạ?

Ông không trả lời mà hỏi tiếp:

⁃ Tiền để trong ví ?

⁃ Không ạ, cháu … cháu quấn trong túi nilon.

⁃ Nilon màu gì?

⁃ Màu xanh.

⁃ Trong nilon có bao nhiêu tiền?

⁃ 28 triệu toàn tiền 500 nghìn .

⁃ Ngoài tiền ra còn có giấy tờ gì nữa không?

⁃ Không ạ… à có một tấm ảnh bé trai 8 tuổi.

Ông tin chắc đây đúng là người đánh rơi tiền, thò tay vào túi quần lôi cái gói nilon màu xanh ra:

⁃ Của cô đây, còn nguyên không thiếu tờ nào.

Người đàn bà gầy gò mừng rỡ, hai tay chộp lấy gói tiền. Cô ôm ghì gói nilon vào ngực, một lúc lâu mới thốt lên:

⁃ Con cảm ơn ông vô cùng ạ! Mừng quá, nước mắt cô ta lại giàn giụa. Ông thật là người phúc đức, đã nhặt được tiền còn đứng dưới mưa đợi để trả lại cho người đánh rơi.

Ông ngượng nghịu:

⁃ Có gì đâu, ai cũng sẽ xử sự như tôi thôi. Cô về đi kẻo mưa lạnh.

Người đàn bà gầy gò cảm ơn một lần nữa rồi lên xe đạp đi.

Ông bỗng gọi giật lại:

⁃ Này cô ! Sao trong gói tiền lại có ảnh một đứa bé?

⁃ Đó là ảnh con trai cháu, bé bị ung thư giai đoạn cuối. Số tiền này là cháu vay mượn bạn bè ,người quen để lo thuốc men tiếp cho con. Ảnh là cháu định mang ra hiệu ảnh nhờ phóng to , phòng khi con cháu không qua khỏi thì có cái ảnh để thờ ạ, nhưng nãy mưa to quá cháu chưa kịp ghé hiệu ảnh mà đạp vội về nên đánh rơi gói tiền.

Bỗng dưng ông đổi cách xưng hô:

⁃ Thôi con về đi kẻo ốm!

Người đàn bà trẻ dạ một tiếng thật nhẹ rồi đạp xe rời đi.
Ông vẫn đứng ở đó, cạnh cột đèn. Ánh đèn vàng vọt làm hiện lên những hạt mưa rơi trong đêm.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *