Mình còn yêu nhau – Chương 12

Vũ Linh 326

Không cần nhìn cũng biết đó là Quân, tôi lau vội nước mắt rồi đi ra mở cửa. Quân dắt xe vào nhà, kéo tay tôi lại chiếc xích đu ngồi rồi hỏi :

-Em khoẻ hơn chưa, có mệt ở đâu không. Sao mặt mũi lại tèm lem kia, đưa đây anh lau cho.

-Tại em nhớ nhà, nhớ mẹ với Khang nên khóc thôi chứ không có gì đâu.

-Trời, làm anh hết hồn, tưởng ai ЬắϮ пα̣t công chúa của anh chứ.

-Không có đâu, mà anh đã ăn cơm chưa. Em bảo đặt grap đem qua cho em được rồi mà.

-Anh ăn rồi, em yên tâm nha. Tại vì không gặp em nên anh nhớ em, với qua xem em thế nào đã quen nhà chưa.

-Cũng bình thường rồi anh, mai đi học về em mua vài thứ nữa là đủ.

-Em cần gì, để anh mua đem qua cho. Đi học về mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi chứ.

-Thôi em ʇ⚡︎ự mua được mà, anh còn phải đi học nữa đấy. Anh chiều em miết em hư bây giờ.

-Kệ, người yêu của anh thì anh chiều chứ có gì đâu.

Nghe Quân nói vậy thì chuyện lúc trưa lại hiện lên trong đầu tôi, vì tò mò quá nên tôi hỏi Quân luôn :

-Này anh, lúc trưa em có vô tình nghe anh nói chuyện điện thoại với mẹ. Có phải mẹ anh sắp lên đây không? Có phải mẹ nói anh phải thích cô Thục Oanh kia không.

-À anh cũng đang tính tối qua nói với em, mà không ngờ em biết rồi.

-Phải, em biết hết rồi, có khi nào mẹ anh không thích em rồi chúng ta chia tay nhau không ?

-Ai cho phép em nói vậy, anh đã nói cả đời này anh chỉ yêu một mình em thôi. Mấy hôm nữa mẹ anh lên anh sẽ sang gặp ba để nói chuyện về việc hôn ước với Thục Oanh. Em đừng lo nhé, chỉ cần luôn ở bên cạnh anh là được.

-Dạ, em sẽ luôn bên anh mà. Anh yên tâm nhé.

Bỗng nhiên Quân cầm lấy tay tôi, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi đỏ hết cả mặt rồi nói :

-Chỉ cần em tin tưởng vào tình yêu anh dành cho em là đủ rồi, mọi việc ngoài kia cứ để anh lo hết nha Hân. Có được không?

-Dạ.. em tin tưởng anh mà. Hy vọng sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau.

-Nhất định sẽ là như vậy mà.

-Thôi cũng muộn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm cho khoẻ rồi mai đi học.

-Ừ, anh về nhé, em cũng vào nhà ngủ ngon nha. Anh yêu em.

Dứt lời, Quân hôn lên trán tôi một cái rồi dắt xe ra ngoài cổng đi về. Tôi vội vàng chạy ra khoá cổng rồi cầm hai cái balo đem vô. Thấy Hương đã tắt đèn phòng nên tôi để balo của nó ngoài cửa, còn tôi về phòng lấy đồ đi tắm cho thoải mái rồi cũng ℓêп gιườпg đi ngủ.

Quân sau khi về nhà thì không ngừng suy nghĩ về việc lúc nãy Hân nói. Có lẽ Hân sợ bị mẹ phản đối một phần, phần còn lại có lẽ là do cái hôn ước vớ vẩn kia. Không được, ngày mai tan học phải đi gặp ba nói chuyện này mới được. Khó khăn lắm mới được Hân chấp nhận làm người yêu, mình không thể để cô ấy buồn, đau lòng được. Nghĩ như vậy xong thì Quân cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm định nấu gì để cả hai ăn sáng đi học nhưng chợt nhớ tủ lạnh chưa mua gì bỏ vô hết nên đành thôi.
Ngồi chờ một lúc thì Hương cũng dậy, vệ sinh xong nó bước ra, hai con mắt tròn xoe nhìn tôi nói :

-Nay mặt trời mọc đằng tây à mà sao Hân nhà ta lại dậy sớm thế không biết.

-Mày lại trêu chọc tao rồi đấy, tao dậy sớm tính nấu đồ ăn sáng cho mày nè mà tủ lạnh không có gì hết nên thôi vậy.

-Thôi không có thì lát nữa đi học ghé mua bánh mì ăn cũng được, hôm qua tao để ý cô kia bán bánh mì nhìn ngon á.

-Vậy cũng được chứ sao giờ, lát nữa đi học về tao với mày ra chợ mua đồ ăn để tủ ăn dần nhé.

-Oke nha.

Ngồi nói chuyện một lúc thì hai chúng tôi đi thay quần áo để chuẩn bị đi học. Xong xuôi, Hương ra đứng trước chờ còn tôi phụ trách khoá cổng lại cho cẩn thận rồi hai chúng tôi đi tới trường. Vì nhà chỉ cách trường có hai kilomet thôi nên chẳng mấy chốc mà đã tới trường. Thấy cô bán bánh mì phía trước, Hương kéo tay tôi chạy lại nhanh rồi mua mỗi đứa một ổ xong đi vào ghế đá trong trường ngồi ăn. Đang ăn thì Lan từ đâu đi tới vỗ vai hai chúng tôi rồi ngồi xuống nói :

-Chào hai bạn nha, hôm nay sao đi học sớm vậy.

-À, mình chào Lan nhé, hôm nay đi sớm để mua bánh mì của cô trước trường ăn thử nè, công nhận ngon thật. Bạn ăn sáng chưa.

-Mình ăn rồi, thôi mình vào lớp trước nha, Hân với Hương vô sau nhé.

-Ừ, Lan vào đi.

Lan không trả lời nữa mà gật đầu rồi đi vào lớp, tôi và Hương cũng tranh thủ ăn bánh mì cho nhanh rồi cũng chạy lên lớp.
Vừa kịp lúc cô giáo vào, tôi và Hương vỗ ռ.ɠ-ự.ɕ nhau rồi cười. Suốt buổi học, cô giảng cho chúng tôi rất nhiều thứ, nào là cách để trở thành một cô giáo tốt vân vân và mây mây. Ngồi nghe mãi thì cũng tới lúc được về, tôi rủ Hương ra chợ, chúng tôi đi mua được rất nhiều thứ như gạo, cá, ϮhịϮ, tôm, một ít rau củ quả và mấy trái ổi, táo để tối ăn cho đỡ buồn. Mua xong xuôi thì chúng tôi cùng nhau về nhà, vừa tới nơi thì thấy Hưng đứng ở trước cổng rồi. Tôi nhanh trí cầm hết đồ vô nhà để cho hai người có cơ hội nói chuyện. Hưng thấy tôi đi vô nhà như vậy thì như mở cờ trong bụng, liền tới gần chỗ Hương đang đứng nói :

-Chào Hương, Hương đi học mới về hả, có mệt không.

-Cảm ơn Hưng nha, Hương bình thường thôi, Hưng qua đây có gì không.

-À, hôm trước thấy Hương thích ăn táo nên hôm nay tiện đường đi ngang đây đem qua cho Hương nè.

-Thôi Hưng đem về đi, Hương cũng mới mua rồi.

-Hương nhận đi cho Hưng vui mà, táo này ngọt lắm á. Ăn đảm bảo ghiền luôn. Hihi.

-Thôi được rồi, vậy Hương nhận, cảm ơn Hưng nha. Mà trưa rồi, Hưng về đi không ba mẹ trông đó.

-Ừ, Hương vô nhà đi, nhớ khoá cổng lại cẩn thận đó nha. Chào Hương, Hưng về nhé.

Nói xong, Hưng cũng lên xe đi về, Hương nhìn túi táo mà mỉm cười rồi đóng cửa cổng đi vào nhà. Lúc này tôi đang ở bếp nấu đồ ăn, thấy Hương cầm túi táo vô, tôi ngừng lại đi tới chọc nó :

-Chao ôi, nay có người đem trái cây tới cho ăn luôn nha. Nhất Hương nhà mình rồi.

-Tao ngại quá trời nè, mà tại Hưng năn nỉ quá nên tao thấy Ϯộι mới nhận đó.

-Thôi kệ, của ai không quan trọng, quan trọng mình có đồ để ăn là được rồi. Hihi

-Mày chỉ có ăn là giỏi thôi. Chờ tao tí, tao cất táo vô tủ rồi thay quần áo ra tao nấu đồ ăn phụ cho.

-Ừ, mày đi đi.

Trong khi bên nhà Hân vui vẻ bao nhiêu thì phía bên nhà Thục Oanh, hai mẹ con cô ta đang xì xào bàn cách để Thục Oanh lấy lòng của mẹ Quân vì hôm qua bà Trang có gọi điện thoại hỏi thăm thì biết tin mấy hôm nữa mẹ Quân sẽ lên. Thục Oanh vừa ăn trái cây vừa nhìn mẹ mình rồi nói :

-Thôi mẹ đừng đi qua đi lại nữa, con chóng mặt hết rồi đây này.

-Cái con bé này, không thấy mẹ đang vất vả tìm cách cho con lấy lòng mẹ thằng Quân à. Con có muốn vào nhà nó không, có muốn làm vợ nó không mà vô tư thế.

-Đương nhiên là có rồi mẹ, mẹ cũng biết con thích anh Quân từ lâu lắm rồi, nếu anh ấy không về quê học thì giờ có khi con là người yêu ảnh rồi.

-Thôi bây giờ hai mẹ con mình đi shopping mua cho mẹ Quân cái áo hay chai nước hoa đi rồi chờ bà ấy lên mẹ con mình sang thăm rồi mẹ nói chuyện hôn ước luôn.

-Dạ. Vậy cũng được. Không lấy lòng được anh Quân thì mình sẽ lấy lòng mẹ anh Quân vậy.

-Thôi mẹ về phòng thay quần áo rồi mình đi, con cũng thay luôn đi.

Nói là làm liền, hai mẹ con Thục Oanh nhanh chóng đi tới trung tâm thương mại, đi loay hoay một ʋòпg thì hai mẹ con cũng chọn được một chai nước hoa hàng ngoại, nhân viên tư vấn nói là đây là mẫu mới nhập, mùi hương dễ chịu không nồng, nên hai mẹ con Thục Oanh mua liền. Tгêภ đường về, ngồi trong xe bà Trang quay sang nói với Thục Oanh :

-Mẹ chắc chắn bà ấy sẽ thích thôi con. Yên tâm đi, có mẹ ở đây kiểu gì con cũng vào được nhà đấy thôi.

-Dạ, con cũng mong là vậy, mà con cũng phải cho người điều tra về hai con nhỏ hôm bữa ở nhà anh Quân mới được.

-Thôi, chắc bạn nó á, không có gì đâu con. Điều tra chi mất thời gian, thời gian đó đi lấy lòng mẹ chồng tương lai không tốt hơn sao.

-Không, nhất định con phải điều tra mới được. Mai con sẽ đi tìm thám ʇ⚡︎ử.

-Ừ, tùy con muốn làm gì thì làm. Mà dạo này ba con hơi khó tính nên con đừng đi chơi về khuya quá nha, mẹ không bênh vực con được đâu đấy.

-Dạ, con biết rồi. Mẹ nói mãi con thuộc lòng rồi này.

-Cái con bé này, mẹ thương mẹ mới nhắc không chịu nghe mà còn cằn nhằn nữa. Thôi từ nay tôi không nói gì nữa cho vừa lòng cô.

-Thôi con xin lỗi mà, con sẽ nghe lời mẹ mà, đừng giận con nữa nha mẹ.

Bà Trang không trả lời nữa mà chỉ gật đầu, đúng lúc đó xe cũng về tới nhà. Thục Oanh ôm lấy tay mẹ rồi cả hai nhìn nhau cười đi vào nhà, trong đầu mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

………

Quân sau khi tan học thì không về nhà mà tới thẳng nhà ba của mình. Đi hơn ba mươi phút thì cũng tới căn nhà mà trước kia cả gia đình Quân ở, nhưng bây giờ đáng tiếc mỗi người mỗi nơi. Nhấn chuông cửa thì cô Năm giúp việc chạy ra mở cổng, thấy Quân cô mừng lắm lật đật mở thật nhanh rồi hỏi thăm Quân :

-Ôi, Quân đấy hả con, mới mấy năm không gặp mà con lớn thế này rồi, càng ngày càng đẹp trai nữa tí là cô nhận không ra rồi.

-Dạ, là con đây ạ. Con vẫn bình thường thôi chứ có thay đổi gì đâu cô.

-Thay đổi quá trời luôn là khác, bà chủ vẫn khoẻ chứ con.

-Dạ, mẹ con vẫn khoẻ ạ. À có ba con ở nhà không cô ?

-Có, ông chủ đang dùng bữa với cô chủ, con vô đi. Gần đây, ông chủ nhắc đến con mãi đó.

-Dạ, vậy để con vào tí. Cô đóng cổng đi.

Cô Năm gật đầu rồi quay sang đóng cổng, Quân thì đi từng bước vào nhà, đúng như cô Năm nói ông ấy đang ăn cơm với con bé Loan. Thấy Quân, ông Nguyên đang ăn cơm bỗng dừng lại, ánh mắt hiện lên sự bất ngờ rồi nói :

-Quân đấy hả con, lâu lắm rồi con mới tới đây thăm ba đó. Ba với em Loan nhớ con nhiều lắm. Lại đây ăn cơm cùng luôn đi.

Loan đang ăn cơm nghe ba nhắc tới tên anh hai liền quay đầu lại nhìn, quả thật là anh hai đây rồi. Dừng đũa lại Loan đứng dậy cầm tay anh hai rồi nói :

-Anh Quân, sao lâu rồi anh mới tới thăm em vậy. Anh Quân không thương em nữa hả ?

-Anh có thương mà, sắp tới mẹ lên đây rồi anh sẽ qua đón em tới chơi với mẹ nhé.

-Dạ, em cũng nhớ mẹ lắm. Anh Quân nhớ giữ lời hứa nhé.

-Ừ, anh hứa mà. Ba đã ăn cơm xong chưa, lên thư phòng đi con có chuyện muốn nói.

Ông Nguyên gật đầu rồi nhanh chóng bước theo Quân lên thư phòng.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất