Tác giả : An Yên
Sáng hôm sau…
Minh Nhật dậy sớm, anh đi mua cháo loãng cho Nhi, vì bụng cô còn yếu nên cần ăn như vậy cho ổn định đã. Khi anh trở lại phòng đã thấy cô dậy và vệ sinh cá nhân, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe tiếng mở cửa, cô quay lại. Nhìn Nhi trong bộ đồ Ьệпh nhân rộng thùng thình, ánh mắt Nhật lóe lên những tia xót thương. Anh đặt cặp l*иg cháo xuống bàn rồi đi lại ôm lấy Nhi:
– Em nhìn gì thế?
Nhi cười, nét mặt vẫn xanh xao:
– Em không thấy anh nên nhìn ra ngoài xem anh ở đâu!
Minh Nhật xoa xoa lưng cô:
– Anh ở đây, không đi đâu hết! Em ᵭάпҺ răng rửa mặt rồi thì lại ăn cháo thôi!
Tuệ Nhi gật đầu:
– Nãy em gọi cho bác Thảo, bác bảo Cà Chua ngủ ngoan. Em nhớ con quá, em khỏe rồi, đã ra viện được chưa anh?
Minh Nhật vuốt mái tóc cô:
– À cái này để Trọng kiểm tra đã. Nếu ổn, anh sẽ cho em về. Nhưng sáng nay, em ở lại đây đã nhé. Anh có chút việc phải đi khoảng một tiếng đồng hồ thôi, anh sẽ bảo các cô γ tά vào trò chuyện với em cho đỡ buồn, nếu em muốn đi dạo thì cứ nói với các cô ấy. Khi nào cần kiểm tra lại sức khỏe, Bá Trọng sẽ gọi, chịu không?
Nhi vừa cười vừa gật đầu:
– Chịu ạ. Anh cứ đi công việc đi, em ổn mà, không phải lo cho em đâu!
Minh Nhật đổ cháo ra bát, anh cũng mua phần ăn sáng cho mình để ăn cùng cô:
– Nào, cháo đây, cháo đây!
Tuệ Nhi cầm bát cháo:
– Để em ʇ⚡︎ự ăn, anh ăn đi cho nóng!
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Khoảng bảy giờ rưỡi, Minh Nhật tạm biệt Tuệ Nhi, nhờ hai cô γ tά vào với cô rồi ra xe đi tới nhà hàng.
Theo thông báo của quản lý Bảo, mọi người đều có mặt ở nhà hàng từ trước tám giờ sáng, có vẻ như ai cũng dự đoán được nội dung của họp sáng nay. Nhưng đã đến giờ mà vẫn không thấy Tuyết Minh đâu. Nhật đã nghe Bảo báo cáo về việc rà soát camera ghi lại hình ảnh Tuyết Minh đưa cháo cho Nhi ăn trước khi cô ngất xỉu. Kết hợp với lời Nhi nói tối qua, những nghi ngờ trong anh ngày càng lớn. Minh lại chưa thấy đến, Nhật nói với Bảo:
– Gọi điện thoại cho cô Tuyết Minh đến đây, nếu không thì nghỉ việc đi và dù có nghỉ việc, tôi vẫn tìm được cô ta!
Thực ra, sinh viên làm bán thời gian không hiếm. Nhưng những nhân viên ở đây luôn sợ bị cho thôi việc vì nhà hàng này, từ một nhân viên bình thường đến người quản lý đều được Minh Nhật trả mức lương cao hơn những nơi khác và kèm thưởng nếu tác phong làm việc tốt. Dù thưởng của các bạn sinh viên mỗi tháng là mấy trăm ngàn thôi, nhưng với sinh viên thì số tiền đó không nhỏ. Ngoài ra, Minh Nhật còn cho Bảo thông báo với mọi người khi đến xin việc, rằng với những người cống hiến cho nhà hàng lâu dài sẽ được đóng bảo hiểm nữa, nên ai ai cũng nhìn thấy những cơ hội với khoản thu nhập ổn định ở đây. Do đó, nghe Bảo gọi điện thoại, cuối cùng Tuyết Minh nói:
– Dạ em ngủ quên sếp ơi!
Khoảng mười lăm phút sau, Minh đến, thấy mọi người đã ngồi vào bàn, cô cúi mặt:
– Xin lỗi… em xin lỗi mọi người, em ngủ quên mất ạ!
Lúc này, Bảo đứng lên nói:
– Giới thiệu với mọi người, đây là anh Cao Minh Nhật – giám đốc của nhà hàng chúng ta. Tôi là người trực tiếp tuyển dụng các bạn, gửi lương hàng tháng vào tài khoản của các bạn, nhưng người đứng sau chỉ đạo tất cả những hoạt động đó là anh Nhật. Hôm qua, anh ấy đã biết vụ việc cô Ngô Tuệ Nhi ngất xỉu tại nhà hàng, nên quyết định triệu tập cuộc họp này để làm rõ vấn đề!
Ánh mắt của mọi người tràn ngập sự ngỡ ngàng. Tất cả đều thấy Minh Nhật đến nhà hàng mỗi ngày, lại hay trò chuyện với Tuệ Nhi, mọi người đoán già đoán non rằng anh ấy có tình ý với Nhi. Ai cũng bảo nếu được thế thì tốt quá, những bất hạnh của Nhi sẽ được xoa dịu. Nhưng ngoài Quản lý Bảo, không ai biết Minh Nhật là giám đốc nhà hàng cả. Nghe Bảo giới thiệu, mọi người ngạc nhiên, còn Tuyết Minh mặt biến sắc, hai tay để dưới bàn bấu vào nhau. Minh Nhật đứng dậy, đi đến mở màn hình và bấm điều khiển, mọi người đều thấy Nhi đến trước, sau đó Tuyết Minh nói gì đó với cô rồi vào bếp đưa cháo cho Nhi. Đoạn video kết thúc, tất cả ánh mắt đều dồn về Tuyết Minh. Cô ấy lắc đầu xua tay:
– Dạ mọi người hiểu nhầm rồi ạ! Chị Nhi bảo là mới từ trường về nhà muộn không kịp ăn gì nên đói bụng, chị ấy bảo em vào bếp xem có gì ăn được còn thừa từ buổi trưa không, em đi vào thấy nồi cháo mới đang sôi, còn một ít cháo cũ từ trưa trong nồi nhỏ. Em có đặt lên bếp hâm nóng rồi đưa cho chị Nhi, vì chị ấy đang cho con bú nên em làm cẩn thận lắm, sợ chị ấy bị lạnh bụng, chứ ngoài ra em có làm gì xấu đâu ạ? Đang ăn thì bỗng nhiên chị ấy lăn ra ngất xỉu!
Nghe đến đó, cô gáι phục vụ bàn nhìn thấy Nhi ngất xỉu hôm qua vội đứng lên nói:
– Tuyết Minh! Hôm qua tớ cũng nói thấy chị ấy ăn cháo, vì chính tớ lau vết cháo tгêภ mặt chị Nhi, tại sao lúc đó cậu lại nói là không thấy chị ấy ăn? Trong khi tгêภ hình ảnh camera, chính bạn là người đưa cháo cho chị ấy?
Tuyết Minh cười nhẹ, tay gãi đầu gãi tay:
– Xin lỗi bạn, hôm qua mình thấy chị Nhi ngất xỉu, hoảng quá nên không nhớ ra gì cả!
Chị Lan bếp trưởng lên tiếng:
– Thưa mọi người! Tôi xin có ý kiến, đồ ăn trong nhà hàng đều rất sạch sẽ, kể ta cháo còn từ buổi trưa. Thức ăn đang còn, chúng tôi vẫn cất cẩn thận, tôi và một số bạn đến cuối ngày vẫn hâm nóng lên ăn. Hôm qua tôi có việc ra ngoài, không biết chuyện gì, vừa về thì thấy Nhi đã ngất xỉu, nhưng tôi đảm bảo cháo buổi trưa vẫn ăn tốt. Tuyết Minh bảo đã hâm nóng lại càng không có vấn đề gì!
Rồi chị nhìn sang Tuyết Minh:
– Em hoảng chuyện gì mà đến cả việc mình lấy cháo cũng quên? Với lại, Nhi từng phục vụ bếp nên tôi hiểu rõ. Con bé ăn uống rất cẩn thận vì đang cho con bú. Mặt khác, Tuệ Nhi không bao giờ lấy đồ ăn ở nhà hàng, vì thế tôi không hiểu tại sao hôm qua Nhi lại bảo Tuyết Minh vào lấy cháo cho mình!
Tuyết Minh cũng lắc đầu:
– Em cũng ngạc nhiên như chị đấy ạ. Nhưng em nghĩ chị ấy đói quá, lúc ấy khách chưa vào nên tranh thủ húp mấy thìa cháo. Với cả, hôm qua quản lý Bảo có nói rằng chị Nhi vì mệt quá nên ngất, đã khỏe lại rồi mà, thế thì chúng ta còn bàn làm gì nữa ạ! Chẳng phải ta rõ lý do rồi sao?
Minh Nhật ngồi từ phía tгêภ, nghe Tuyết Minh nói mà hai bàn tay nắm chặt, người như thế này mà Tuệ Nhi cũng khen cho được, lại còn nghĩ anh yêu thầm cho được mới oan chứ! Cô đúng là ngốc mà. Anh mỉm cười:
– Nói như cô Minh thì đơn giản quá!.Tuệ Nhi mệt đến xỉu thì cô ấy còn dám đi làm sao? Có đói cũng không đến mức ngất đi nếu không ăn cái bát cháo quái quỷ của cô!
Tuyết Minh bắt đầu run tay, nhưng cô ta vẫn cứng miệng:
– Thế ý của Chủ tịch là tôi đ.ầ.u đ.ộ.c chị Nhi sao? Lý do ở đâu ra? Chị ấy bảo tôi kiếm đồ ăn, tôi thương hoàn cảnh làm mẹ đơn thân của chị ấy, vào lấy cháo cho chị ấy ăn, giờ lại đổ lỗi cho tôi là sao? Đúng là làm ơn mắc oán mà!
Minh Nhật ngả người ra ghế, anh xoay xoay chiếc điều khiển trong tay rồi nói:
– Cô cứ bình tĩnh, chúng ta còn nhiều cái để xem lắm! Cũng may tính tôi cẩn thận, cài camera ngay tại quầy thu ngân!
Quản lý Bảo ngồi bên cạnh mỉm cười:
– Chủ tịch đã nói gì, làm gì quả không sai tẹo nào!
Tuyết Minh vẫn dõng dạc:
– Nãy giờ camera của nhà hàng đã ghi đủ mọi góc, kể cả trong bếp cũng thấy tôi hâm cháo và đổ ra bát đấy thôi!
Minh Nhật quay sang Tuyết Minh:
– Chính là lúc cô khom người đổ cháo, cô đã quay lưng lại với camera. Đó là lúc cô ra tay với Tuệ Nhi. Và tôi cũng biết rằng, Nhi không nhờ cô kiếm đồ ăn mà chính cô đưa cháo ra nài nỉ cô ấy ăn!
Tuyết Minh đứng phắt dậy:
– Chủ tịch, tôi đã từng rất tôn trọng anh, đã từng xem anh như một tấm gương sáng để nỗ lực phấn ᵭấu. Nhưng tôi không ngờ anh lại thiên vị nhân viên, chị Tuệ Nhi cũng hiền lành nhưng chị ấy cũng như những nhân viên khác trong nhà hàng này, giờ chỉ dựa vào những gì anh vừa nói mà dám vu oan cho tôi thì tôi không phục. Anh đừng tưởng mình là Chủ tịch, có tiền, có quyền rồi muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm ạ!
Minh Nhật vẫn ngồi nhàn nhã tгêภ ghế:
– Cô đừng lớn giọng. Giờ mở to mắt mà xem, dỏng tay lên mà nghe nhé, vì camera này có thu âm giọng nói.
Lời vừa dứt, Minh Nhật xoay người bấm điều khiển trước nét mặt tái mét của Tuyết Minh. Màn hình bật lên, những hình ảnh và cả cuộc đối thoại của Tuệ Nhi và Tuyết Minh hiện rõ mồn một. Chị Lan vừa xem đến cảnh Minh nói lấy cháo cho Nhi thì tức giận đứng bật dậy:
– Con ranh kia, mày còn chối nữa không? Chính mày giục Nhi ăn, con bé còn từ chối kia kìa. Mày là loài rắn ᵭộc, Nhi nó hiền lành ʇ⚡︎ử tế, chăm chỉ, nó làm gì mày mà lại thế? Mày phải bỏ cái gì đó vào cháo nên Nhi mới ngất xỉu. Cũng may, người tốt luôn được Trời phù hộ nên Tuệ Nhi đã qua khỏi.
Tuyết Minh sau giây phút thất thần thì rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh:
– Chị có quyền gì mà quả quyết như thế? Chị không thấy thì đừng nói. Được, tôi đồng ý là tôi ʇ⚡︎ự lấy cháo, không phải chị Nhi nhờ tôi, nhưng cái đó cũng không thể kết luận rằng tôi bỏ gì vào bát cháo để đầu ᵭộc chị ấy!
Minh Nhật nhìn xoáy Tuyết Minh:
– Vậy Nhi không nhờ, cô lấy cháo làm gì?
Tuyết Minh cãi ngay:
– Thì thế tôi mới nói làm ơn mắc oán đó!
Minh Nhật nghiêm mặt:
– Cô vẫn chưa chịu nhận Ϯộι đúng không? Để tôi cho cô xem cái này. Thực ra, trong nhà bếp có thêm một camera mini đặt đối diện với camera góc bếp. Thế nên hành động của cô không qua được mắt thần của tôi đâu. Cô nên nhớ, Cao Minh Nhật tôi là dân công nghệ thông tin, chế tạo và lắp đặt Camera là nghề của tôi mà! Để tôi mở cho cô xem nhé!
Thấy Minh Nhật lại cầm chiếc điều khiển lên xoay xoay, Tuyết Minh mặt cắt không còn giọt ɱ.á.-ύ, cô ta lắp bắp:
– Tôi…tôi….
Minh Nhật dõng dạc nói:
– Tuệ Nhi bị ngộ ᵭộc x.y.a.n.u.a, một chất đ.ộ.c không mùi vị và gây Ϯử ʋσпg nhanh. Nếu hôm qua chúng tôi không kịp thời đưa cô ấy đến Ьệпh viện, thì giờ có thể Nhi đã nằm dưới ba tấc đất rồi. Sao cô ác như thế? Nhi thù ghét gì cô mà cô muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cả cô ấy?
Tuyết Minh nước mắt lưng tròng:
– Chủ tịch …tôi không định ﻮ.เ.+ế+..Ŧ n.g.ư.ờ.i. Tôi thấy anh quá ưu ái chị ta, một kẻ đã bỏ chồng, phải một mình nuôi con thì có gì tốt đẹp. Chị ta chỉ giả vờ hiền lành thôi. Kể ra tôi cũng ưa nhìn, cũng là sinh viên đại học, tại sao tôi không thể làm thu ngân hay một chỗ đứng khác phù hợp, mà phải chui rúc trong bếp với dọn bàn, ngang hàng với những người học hết lớp mười hai không có điều kiện học đại học? Tại sao chị Nhi có thể được mọi thứ, kể cả tình cảm của mọi người, của cả anh mà tôi lại không?
Minh Nhật nhếch miệng:
– Cái đó cô phải hỏi chính mình chứ không phải đưa ra đây mà hỏi. Tôi cho Nhi làm thu ngân vì hoàn cảnh của cô ấy, vì sự nỗ lực của cô ấy và cả ngành nghề mà Nhi đang học phù hợp với vị trí này. Còn tình cảm của mọi người, ở đời ai tốt thì được nhận những tình cảm tốt và ngược lại, ai ích kỷ, hẹp hòi thì chả được cái gì hết. Nếu Nhi dối trá như cô nghĩ thì chẳng lẽ cả cái nhà hàng này nhìn nhầm người sao? Với lại, tôi lập nên nhà hàng này, nhân viên cần đoàn kết, yêu thương nhau để đưa nhà hàng phát triển, chứ không phải đố kỵ, ganh ghét, hãm hại nhau!
Chị Lan nhìn Tuyết Minh với ánh mắt giận dữ:
– Trời ơi, con rắn đ.ộ.c, loại như mày không nên ở đây, mày lượn đi cho trong nước!
Tuyết Minh sụt sùi rồi nở một nụ cười chua chát:
– Chủ tịch, ý của anh là tôi bị sa thải đúng không? Anh nói thì hay lắm, anh biết chúng tôi là sinh viên rất cần công việc, tôi sai thì anh phải cho tôi cơ hội sửa sai chứ? Anh có thể…
Minh Nhật nhướn đôi mày rậm, giọng sắc lạnh:
– Tôi còn chưa nói hết lý do vì sao Tuệ Nhi được ưu ái – vì cô ấy là vợ chưa cưới của tôi. Cũng may Nhi còn sống, nếu không thì tôi và cô cũng chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa đâu. Còn lời cô vừa nói, chờ đến khi cô ra tù tôi sẽ xem xét lại. Còn lúc này, tôi không thể tha thứ cho người dám động đến người phụ nữ của tôi…