“Con к-ђ-ố.-ภ ภ.ạ-ภ này!” Khánh Ly tức sôi ɱ.áύ dang tay định tát cho An một cái thì đã bị cάпh tay rắn chắc của Vinh túm chặt.
“Tôi đã nhắc nhở cô không được đụng đến cô ấy dù là một cọng lông rồi mà.”
Vinh trừng mắt nói với Khánh Ly.
“Cậu vì con đàn bà cũ nát này mà dám chống lại tôi sao? Cô ta làm cho cậu sướиɠ hơn tôi làm hả?”
Khánh Ly nghiến răng. Cô ta không muốn thua An một cách ทɦụ☪ nhã như thế này. Ngay cả chồng của An cô ta còn ςư-ớ.ק được nữa mà. Một người tình bé nhỏ làm sao có thể để An ςư-ớ.ק khỏi tay cô ta chứ.
Vinh thấy Ly Ьắt đầu tuôn ra những câu tục tĩu trước mặt An thì không đành liền lôi cô ta tránh xa An rồi nói:
“Cô, cô cứ đi chỗ khác đi. Chuyện này để em xử lý cho.”
An nhìn Vinh giây lát rồi cũng hiểu ý của cậu mà nghe theo lời Vinh, lánh mặt đi chỗ khác. Dù sao đây cũng là nơi công cộng nên cô không muốn xảy ra ồn ào nhất là với cái miệng của Khánh Ly luôn tuôn ra những điều không hay ho một chút nào.
An đi rồi, Vinh mới buông cάпh tay Khánh Ly ra rồi đẩy cô ngồi xuống ghế nói:
“Tôi đã cảnh báo cô không được nói những lời bẩn thỉu trước mặt cô ấy rồi mà. Tôi sẽ không nương tay nếu như cô cố tình ҳúc ρhα̣m đến cô An bằng những lời lẽ bẩn thỉu ấy. Cô An không giống như cô.”
Khánh Ly bị Vinh siết chặt tay vẫn còn đau rát ở cổ tay nhưng vẫn không tức bằng cách mà cậu đang bênh vực An cҺửι mình.
“Cô ta thì có gì hơn tôi chứ? Cậu cũng chỉ là cái loại bám váy đàn bà để hưởng lợi mà thôi. Cậu không cần phải bênh vực cô ta làm gì. Tôi thừa hiểu loại đàn bà như cô ta.”
“Tôi cảnh cáo cô một lần nữa. Cô nói gì tôi cũng được nhưng không được ҳúc ρhα̣m đến cô An.”
“Tôi cứ ҳúc ρhα̣m nó đấy cậu làm gì được tôi?”
Khánh Ly vênh mặt thách thức. Vinh liền tiến tới gần cô ta rồi đe dọa:
“Cô sẽ không biết được tôi sẽ làm gì cô đâu. Nếu như cô vẫn cố tình đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến cô An thì chắc chắn tôi sẽ không nương tay.”
“Cậu đừng mong mà hăm dọa tôi. Cậu không nương tay thì cậu làm gì được tôi nào?”
“Tôi hoàn toàn không hăm dọa cô. Loại đàn bà như cô không xứng đáng để so sánh với cô ấy.”
“Khốn пα̣п! Cậu dám cҺửι tôi!”
Khánh Ly quen tay ᵭάпҺ người khác định giang taγ tάt Vinh thì đã bị anh dùng tay chặn lại.
“Tôi không phải dạng người dễ Ьắt nạt. Tất nhiên tôi cũng không phải là loại đàn ông động tay động chân với phụ nữ. Nhưng nếu cô vẫn còn quá đáng như vậy thì tôi sẽ không tuân theo quy tắc của mình nữa đâu.”
“Cậu được lắm! Cậu đừng nghĩ là được tôi ưu ái rồi muốn làm gì thì làm. Cậu có tin tôi tống cổ cậu ra đường giống như cậu Trường không hả?”
Vinh nghe xong câu này thì nhếch miệng cười haha:
“Tôi đang chống mắt lên để xem cô đuổi tôi ra khỏi công ty như thế nào đây!”
Nói rồi cậu đứng dậy sửa lại chiếc áo vest rồi ra về.
Đáng lẽ như mọi lần Khánh Ly sẽ chạy theo để níu kéo Vinh nhưng hồi nãy cô ta đã lỡ miệng cҺửι anh rồi nên không còn mặt mũi nào để chạy theo nữa. Nhất là Vinh lại đang một mực bênh vực An, người phụ nữ mà cô ta vô cùng c ă m h ậ n.
Những ngày sau đó Vinh không đến công ty nữa. Cũng chẳng có đơn xin nghỉ hay gọi điện báo cho thư ký gì cả. Khánh Ly ban đầu định ngồi chờ xem Vinh sẽ hối tiếc mà đến xin lỗi mình như thế nào. Nhưng một ngày, hai ngày rồi ba ngày không thấy động tĩnh nào của Vinh, Cô ta Ьắt đầu cuống cuồng lên. Cô ta nhớ Vinh. Nói chính ҳάc hơn là thèm được đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào Vinh. Cho dù mỗi tối cô ta vẫn thường tìm đến quán bar để giải cơn sầu. Nhưng không có một cậu trai nào làm thỏa mãn được cô ta bằng Vinh. Có lẽ Vinh đặc biệt, Vinh lạnh lùng, Vinh đàn ông và Vinh có gì đó bí ẩn. ..Cô ta cũng không hiểu sao mình lại mê mẩn Vinh đến vậy dù bây giờ Vinh ra mặt ghét bỏ và đứng về phía đối đầu với cô ta rồi. Nhưng đòn đau thì nhớ dai miếng ngon thì nhớ mãi. Nỗi nhớ Vinh ngày càng làm cô ta quay cuồng không thể đứng vững được. Chưa có người đàn ông nào làm cô ta hạ lòng ʇ⚡︎ự trọng đến như vậy. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa cô ta đành nhắn tin cho Vinh xin lỗi. Thế nhưng Vinh không nhắn lại. Cô ta chờ mãi không thấy Vinh phản hồi thì gọi điện cho anh. Ban đầu thì có tiếng máy đổ chuông. Nhưng đến cuộc thứ hai thì đã bị chặn cuộc gọi. Khánh Ly càng đιêи ¢υồиɢ muốn tìm gặp Vinh nhưng không còn cách nào nữa.
***
Từ ngày bỏ vợ, sống chung với Xoan ngày nào Tiến cũng đắm chìm trong hạnh phúc với cô gáι trẻ này. Xoan tỏ ra là một người phụ nữ ngoan ngoãn biết nghe lời. Tiến lại càng trân quý và chiều chuộng cô. Ngày nào đi làm anh cũng tranh thủ về sớm với người tình, không còn bια ôm hay karaoke tay vịn gì nữa. Cuộc sống của anh ta bây giờ chỉ cần có Xoan là đủ. Xoan chăm lo cho anh như một người vợ thực sự. Sáng có đồ ăn nóng hổi chiều thì cơm dẻo canh ngọt. Thật sự dù trước đây sống với An, Tiến cũng không thấy hạnh phúc bằng lúc này. Anh ta thầm cảm ơn ông trời và ʇ⚡︎ự nhủ sẽ đối xử tốt với Xoan suốt quãng đời còn lại của mình.
Chiều thứ bảy được nghỉ sớm anh ta tranh thủ chạy về nhà với Xoan. Không những thế còn cố tình mua một bó hoa to tặng người tình mà không nhân một ngày lễ gì. Tiến từ ngày sống với Xoan lại có cái thói quen đẹp đẽ này. Thỉnh thoảng nổi hứng anh lại mua quà tặng người yêu. Đương nhiên Xoan rất thích điều này. Có người phụ nữ nào lại không thích quà tặng đâu chứ?
Bữa cơm của hai vợ chồng hờ trong một căn phòng trọ chật hẹp nhưng lại vô cùng ấm cúng.
Tiến nhìn mâm cơm sốt dẻo tгêภ bàn, lòng thấy lâng lâng hạnh phúc. Anh gắp một miếng cá rán để vào bát Xoan:
“Em ăn đi!”
Xoan nhìn Tiến khẽ nhoẻn cười. Nhưng miếng cá vừa đưa lên tới miệng thì bỗng dưng cô thấy người nôn nao rồi đứng dậy chạy ra nhà vệ sinh ó i gần hết.
Tiến cũng lo lắng chạy theo vào nhà vệ sinh xoa lưng cho người yêu.
“Em sao thế? không khỏe chỗ nào à?”
Xoan sau khi ói một hồi thì mặt cũng tươi tỉnh lại.
“Em không sao.”
“Không sao mà mặt tái mét như thế này à?”
Tiến vẫn lo lắng nhìn người yêu.
Xoan tủm tỉm cười rồi nói một cách ngượng ngùng:
“Em cho anh xem cái này.” Nói rồi cô thò tay vào túi quần lấy chiếc que thử thai đưa cho Tiến:
“Anh xem đi!”
Tiến cầm chiếc que thử thai có hai vạch đỏ sẫm từ tay Xoan ngớ người một lúc rồi chợt hiểu ra:
“Em! Em có thai rồi sao?”
Tiến nói như reo lên.
“Đúng vậy! Được hai tháng rồi”
“Trời ơi anh đã được làm cha rồi!”
Tiến sung sướиɠ ôm lấy Xoan rồi xoa xoa bụng cô.”
Xoan tỏ vẻ e dè rồi nói:
“Anh thật sự muốn đứa con này ư?”
“Đương nhiên rồi!” Tiến trả lời một cách chắc nịch.
“Vậy mà em cứ sợ…”
“Em sợ điều gì?”
“Sợ anh chê em nên không chấp nhận đứa con này!”
“Trời ạ sao em ngốc vậy chứ? Chẳng lẽ Em không hiểu tình cảm của anh dành cho em hay sao?”
“Nhưng em chỉ là một cô gáι quê mùa lại ít học. Hơn nữa làm cái nghề này…”
“Em ngốc. Không được nói như vậy nghe chưa! Với anh em là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Anh sẽ bù đắp cho em. Anh sẽ cưới em làm vợ!”
Xoan nghe Tiến nói như vậy thì vui mừng hỏi lại cho chắc chắn:
“Anh nói thật sao?”
“Thật chứ sao không thật? Ngày mai anh sẽ dẫn em về quê gặp bố mẹ anh để thưa chuyện. Chúng mình sẽ cưới nhau.”
“Chuyện này…” Xoan tỏ vẻ dè dặt.
“Em còn vấn đề gì khó nghĩ sao?”
“Em sợ bố mẹ anh không đồng ý em.”
“Không sao cả. Dù gia đình anh có không đồng ý em thì anh vẫn sẽ cưới em.”
Xoan nhìn Tiến rồi ʋòпg tay ôm lấy anh thủ thỉ:
“Em rất cảm ơn anh đã thương yêu mẹ con em. Chỉ cần anh nói ra câu này là em đã mãn nguyện rồi. Nhưng em cũng không muốn anh khó xử. Với lại cũng không muốn anh bị mang điều tiếng.”
“Ngốc ạ. Em làm sao thế? Anh không sợ gì cả.”
“Em biết anh thương em, thương con. Nhưng em là người phụ nữ của anh cũng phải biết suy nghĩ cho anh chứ. Em cũng hiểu hoàn cảnh của anh. Anh đã kết hôn hai lần. Ly hôn chưa lâu giờ lại cưới một người phụ nữ như em thì người ta bàn tán là điều không thể tránh khỏi. Em thì không sao. Nhưng anh dù gì cũng có vị trí trong xã hội người ta nhìn vào không hay chút nào. Anh thương em, nghĩ cho em thế là em vui rồi. Em không sợ thiệt thòi nhưng em không muốn con của chúng ta mang tiếng là không cha. Nên em chỉ cần anh về thưa chuyện với bố mẹ em và chúng ta đăng ký kết hôn với nhau để con chúng ta khi sinh ra có khai sinh đàng hoàng, có bố, có mẹ là em mãn nguyện rồi.”
Tiến nghe những lời tâm tình nghe có vẻ như rất thật lòng thật dạ của một người phụ nữ hiểu mình như vậy thì cảm động lắm. Anh rưng rưng nước mắt ôm thật chặt cô người yêu bé nhỏ của mình vào lòng rồi nói:
“Được rồi, tất cả sẽ theo ý em. Em muốn làm gì cũng được. Miễn là em vui.”
“Em cảm ơn anh đã hiểu và luôn chiều theo ý của em.”
Xoan khẽ cười. Cô không ngờ Tiến lại dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của mình đến thế. Đúng như lời An nói. Giờ có kêu anh ta nhảy vào lửa chắc anh ta cũng dám nhảy.
Xoan nhờ một người bạn đưa mình về quê rồi thuê bố mẹ bạn đóng giả làm bố mẹ mình. Họ vạch kế hoạch rồi lên hẳn kịch bản rõ ràng, diễn kịch cho giống một gia đình. Xoan ứng trước cho họ một khoản tiền để làm một bữa cơm thân mật và mời anh em họ hàng đến xem mắt con rể tương lai. Sau khi đã sắp xếp đâu ra đấy rồi cô mới về thông báo với Tiến.
Tiến có chút lo lắng sửa soạn rồi đưa Xoan về quê vợ tương lai. Hai người thuê một chiếc xe ô tô cho riêng tư rồi chạy thẳng về quê của Xoan ra mắt. Lòng mơn man hạnh phúc mơ về một ngôi nhà nhỏ và tiếng cười trẻ thơ mà anh ta đã hằng mơ ước.