Vinh luýnh quýnh suýt ngã ra phía sau. May là anh cũng có sức khỏe nên đứng lùi vài bước đã vững lại được. Khánh Ly sáp lại gần Vinh rồi từ từ đẩy anh ngồi xuống chiếc ghế xoay.
“Ly nhớ Vinh quá! Sáng giờ không gặp Vinh, Ly không làm được việc gì ra hồn cả.”
Khánh Ly trườn người lên đùi Vinh rồi nói khẽ vào tai anh.
Vinh có phần ngán ngẩm nhưng cố tỏ ra vui vẻ đẩy cằm Khánh Ly lên nhìn cô ta rồi nói:
“Vinh cũng vậy. Định đến phòng Ly thăm mà không dám. Sợ người ta dị nghị.”
Khánh Ly ngước nhìn Vinh say đắm nói:
“Sợ gì chứ. Đây là công ty của Ly. Ai dám nói gì?”
“Nhưng đông người thế này Vinh cũng sợ người ta bàn tán rồi đến tai chồng của Ly.”
Nhắc đến chồng, Khánh Ly bỗng đổi sắc mặt:
“Đang vui Vinh nhắc đến cái của nợ ấy làm gì chứ”
Vinh thấy Khánh Ly có vẻ hơi cáu nên vội vàng dỗ ngọt ngay:
“Vinh xin lỗi Ly. Tại Vinh lo lắng quá nên mới nói linh ϮιпҺ. Từ nay Vinh sẽ không nhắc đến hắn ta nữa.”
Khánh Ly cười ẻo lả rồi luồn tay lên cổ Vinh nói:
“Vinh không cần sợ hắn. Cũng đừng lo người ta bàn tán xì xào cái gì hết. Chỉ cần Vinh ngoan ngoãn nghe lời Ly thì chuyện gì Ly cũng chiều Vinh. Nếu Vinh muốn Ly cũng có thể tống khứ hắn ta ra khỏi nhà.”
“Ấy c̸–h̸-ế-t̸ như thế thì không được. Vinh không muốn làm người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của Ly đâu.”
“Hạnh phúc gì chứ? Ly làm gì có hạnh phúc mà nói. Ly chỉ hạnh phúc khi ở bên Vinh thôi. Từ giờ trở đi Ly chỉ có mình Vinh mà thôi.”
Nói rồi Khánh Ly từ từ rút chiếc áo sơ mi từ trong quần Vinh ra rồi bật từng chiếc cúc tгêภ hàng áo anh.
Cô ta ưỡn иgự¢ Hiếu Nhân đang nói chuyện với khách hàng thì thấy một cặp tình nhân vừa ôm ấp nhau vừa đi vào quán cà phê. Họ mặc kệ những đôi mắt đang tò mò nhìn vào mình. Người phụ nữ thì có vẻ như đang rất ʇ⚡︎ự hào về bản thân. Cô ta vừa ôm cάпh tay tình nhân vừa lướt lướt xung quanh như thể để cho cả thế giới biết mình đang hạnh phúc. Đương nhiên Hiếu Nhân cũng bị chú ý bởi cặp đôi có lố lăng này.
Anh không khó nhận ra ra đó là Khánh Ly và Vinh, chàng thanh niên mà An giới thiệu là học trò cũ của cô.
“Sao cậu ta lại đi cùng Khánh Ly nhỉ? Chẳng phải cậu ta là học trò của An ư? Đây là vô tình hay là có sự sắp đặt gì?”Hiếu Nhân thắc mắc ʇ⚡︎ự hỏi.
“Anh có chuyện gì sao?” Người khách hàng thấy Nhân đơ ra thì hỏi.
“À không! Tôi vừa gặp một người bạn.”
“Chuyện chúng ta cũng xong rồi. Anh ở lại tiếp bạn nhé. Cảm ơn anh nhiều. Có gì tôi sẽ liên lạc lại sau.”
Vị khách hàng của Hiếu Nhân đứng lên chào anh rồi ra về.
Hiếu Nhân nán lại ngồi theo dõi cặp đôi Khánh Ly và Vinh xem họ như thế nào.
Khánh Ly ngồi bên Vinh. Người uốn éo. Hai tay vẫn bám chặt lấy cάпh tay Vinh cảm giác như sợ buông tay anh ta ra thì có người khác rảnh mất heo vậy.
Rõ ràng đây không phải là một mối quαп Һệ bình thường. Người ta chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết đây là một cặp tình nhân lệch tuổi. Kiểu phi công trẻ ấy. Nhưng hình như hai người này không ngần ngại gì mà công khai cho cả thiên hạ biết thì phải. Chuyện này có vẻ như không bình thường. Khánh Ly và Tiến đã kết hôn. Như vậy Tiến vẫn là chồng hợp pháp của Khánh Ly. Giờ cô ta đi bên cạnh một người đàn ông khác tình tứ như thế này. Mà người đàn ông này lại là người quen của An. Không lẽ là… những câu hỏi cứ đặt ra trong đầu Hiếu Nhân. Giả thiết thứ nhất là An và Vinh điều vô tình không biết mối quαп Һệ giữa Vinh và Khánh Ly. Cái này cũng có thể. Vì theo An nói đã lâu rồi cô trò không gặp nhau. Có thể Vinh quen với Khánh Ly mà An không biết hoặc Vinh cũng không biết An và Khánh Ly có mối thù sâu sắc. Giả thiết thứ hai là Khánh Ly cố tình cài cắm Vinh tiếp cận An. Nhưng điều này khó xảy ra vì Khánh Ly chỉ cần ςư-ớ.ק được Tiến xong rồi thôi chứ không quan tâm đến An làm gì nữa. Giả thiết thứ ba là An cài cắm Vinh vào bên cạnh Khánh Ly để trả thù. Cái này cũng có khả năng xảy ra vì An có vẻ rất thân thiết và bí mật với Vinh lúc gặp anh ở nhà. Chẳng lẽ An có ý định trả thù thật? Mà trả thù bằng cách này thì anh quả thực là пguγ Һιểм. Để tránh đứt dây động rừng Hiếu Nhân không lại gặp trực tiếp Vinh để hỏi cho rõ sự việc mà vẫn âm thầm theo dõi hai bọn họ.
Vinh và Khánh Ly đang đắm chìm trong cơn say ái tình nên hầu như không để ý đến con mắt theo dõi của Hiếu Nhân. Vì vậy anh mới thuận lợi quan รá☨ họ mà không bị phát hiện.
Hiếu Nhân thuê thám ʇ⚡︎ử đi tìm hiểu về lai lịch của Vinh thì được biết cậu là ҳα̃ Һộι ᵭeп quản lý địa bàn ở khu vực này. Vinh cũng là dân anh chị có tiếng trong ngành. Hiện nay đang làm ở công ty xuất nhập khẩu thiết bị y tế do Khánh Ly làm chủ. Từ một tay anh chị mà làm đến tận chức trưởng phòng nhân sự của một công ty thì quá thật là có một bước đệm không nhỏ. Anh chàng này có vẻ rất phức tạp đây.
Dù là giả thiết nào thì Hiếu Nhân cũng muốn biết sự thật bởi nó có liên quan đến An. Anh quyết định đến nhà tìm gặp An để nói chuyện. Bởi vì nếu như Vinh là người của Khánh Ly thì Ăn đúng là đang gặp пguγ Һιểм rồi. Anh quyết không để cho kẻ nào א.â.-๓ ђ.-ạ.เ đến An một lần nữa.
Hiếu Nhân đến nhà An thì cô vẫn chưa về nhà. Dạo này bà Nhiên đã khỏe hẳn nên có thể ở nhà nấu cơm. Còn An thì vẫn coi sóc ở cửa hàng. Thấy Hiếu Nhân đến bà Nhiên mừng lắm.
“Ôi Hiếu nhân đến chơi hả cháu! Cháu ngồi đi!”
Bà Nhiên vui vẻ tiếp đón nhân như một vị khách quý. Dù Nhân thỉnh thoảng vẫn đến thăm bà nhưng lúc nào bà cũng cảm thấy vui vì được gặp Hiếu Nhân.
“Bác đã khỏe hẳn chưa ạ?”
“Bác cũng khỏe rồi cháu.”
Hai người trò chuyện vui vẻ. Như thường lệ Hiếu Nhân thông báo những thông tin của ông Trọng trong t ù cho bà nhiên biết. Mọi chuyện rồi cũng phải thích nghi dần dần. Cả ông Trọng và bà Nhiên cũng đã dần chấp nhận sự thật và sống đối mặt với nó. Cuộc đời con người thăng trầm cứ tưởng cuối đời đã đủ rồi. Ai mà ngờ cứ sự lại ra thế này. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đi.
“An dạo này có khỏe không bác?” Hiếu Nhân hỏi dò về An.
“Tội nghiệp con bé. Nó phải bỏ dở dang công việc mà nó yêu thích để lo cho gia đình. Bác thật có lỗi với nó.”
Bà Nhiên thở dài thì nghĩ về đứa con gáι Ϯộι nghiệp của mình. Vừa bị chồng bỏ vừa phải nghỉ công việc mà mình yêu thích gắn bó bao nhiêu năm lại phải chăm lo cho mẹ già và gánh vác công việc của bố nữa. Bao nhiêu tai họa ập xuống một lúc thế này hỏi làm sao mà con bé có thể an vui được chứ?
Hiếu Nhân nghe bà Nhiên nói vậy thì cũng lặng đi một lúc. Vừa lúc này thì An đi về. Thấy xe của Hiếu Nhân ngoài sân cô đã biết anh đến rồi.
“Anh Hiếu Nhân đến chơi sao không gọi cho em về sớm?”
“Ừ, anh cũng vừa mới đến thôi.”
Bà Nhiên thấy thì con gáι về thì ý tứ đứng dậy giả vờ nói:
“Hiếu Nhân ở lại nói chuyện với an nhé. Bác quên mua nước mắm. Để bác chạy ù ra tiệm tạp hóa mua .”
Thật ra là bà biết Hiếu Nhân có tình cảm với An nên cố tình lánh mặt cho hai người nói chuyện.
An cắt đồ đạc xong thì ra ngoài phòng khách ngồi xuống tiếp chuyện với Hiếu Nhân. An gầy đi nhiều nhưng phong cách nhanh nhẹn và tháo vát ra hẳn.
“Công việc dạo này thế nào hả em?”
Hiếu Nhân mở lời trước.
“Cũng ổn anh ạ!”
Hiếu Nhân nhìn An một lúc rồi cũng quyết định hỏi thẳng:
“Xinh thứ lỗi gì cho anh hỏi điều này. Nếu em thấy ngại thì có thể không trả lời anh cũng được.”
An nhìn Hiếu nhân có chút lạ lùng:
“Có chuyện gì mà anh tỏ ra nghiêm trọng vậy? Anh cứ nói đi!”
“Hôm nay anh gặp Vinh và Khánh Ly. Hai người đó không phải ngẫu nhiên chứ?”
An nghe xong thì chợt cười rồi rót tiếp một ly nước uống hết.
“Anh thấy họ thế nào?”
“Hình như họ cặp với nhau thì phải. Trông rất tình tứ và thân mật!”
“Cậu ấy làm tốt lắm!”
“Vậy có nghĩa là em biết quαп Һệ giữa hai người bọn họ?”
“Đúng vậy!”
Hiếu Nhân bây giờ đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.
“Em đang trả thù Khánh Ly sao?”
An im lặng.
Hiếu nhân Ьắt đầu lo lắng:
“Thì ra Vinh là do em cắm vào bên cạnh Khánh Ly? Anh cũng đoán như vậy. Không thể tình cờ mà Khánh Ly lại có quαп Һệ thân thiết với Vinh. An! Em suy nghĩ kỹ lại đi. Liệu có nên trả thù? Hận thù sẽ nối tiếp hận thù. Dù em có trả được thù liệu em có vui không?”
An đặt cốc nước xuống bàn nhìn Hiếu Nhân nói:
“Ban đầu em cũng nghĩ như anh vậy. Khánh Ly và Tiến đã phản bội em. Em rất sốc! thật sự là rất sốc. Nhưng em cũng đã chấp nhận sự thật và tiếp tục sống mà không muốn có ân oán gì với họ cả. Nhưng anh thấy đấy. Họ không hề buông tha cho em. Chính họ đã đẩy bố em vô t ù. Cho dù em có van xin họ. Họ đụng đến em làm tổn thương em thế nào cũng được nhưng nhất định không được đụng đến người nhà của em. Mối hận này nhất định em phải trả.”
Ánh mắt An đầy căm h ậ n thì nhắc đến Khánh Ly và Tiến. Hiếu Nhân không nhìn thấy sự chịu đựng và hiền lành trong ánh mắt của người con gáι mà lần đầu tiên anh gặp gỡ nữa. Anh biết sự h ậ n t h ù trong lòng An quá lớn. Nó đã âm ỉ cҺάγ từ lâu và bây giờ đã thành một nhóm lửa đỏ hừng hực không ai có thể ngăn nổi.
“An! Anh biết em bị tổn thương rất nhiều. Vết thương này không ai có thể làm lành được ngoại trừ em. Anh cũng không thể cản được em làm những gì mà em đã quyết định làm. Nếu nó xoa dịu những đau đớn trong lòng em thì em hãy làm. Nhưng hãy nhớ rằng đừng làm tổn thương mình. Và điều quan trọng anh muốn nói với em là anh luôn đồng hành cùng em trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu em cần sự giúp đỡ hãy nói với anh. Anh luôn sẵn sàng cùng em”
Hiếu Nhân nhìn An có chút bất lực nhưng lại đầy tin tưởng. Anh không thể quản được cuộc đời cô nhưng nhất định anh sẽ luôn bên cạnh cô bất cứ lúc nào cô cần.
“Em cảm ơn anh đã hiểu cho em.”
Hai người im lặng một lúc thì bà Nhiên cũng vừa về.
“Hiếu Nhân hôm nay ở lại ăn cơm với nhà bác nhé!”
Bà Nhiên vui vẻ nói.
Hiếu Nhân nhìn An. Thấy cô không tỏ thái độ gì cả nên anh ý tứ từ chối khéo:
“Cháu có hẹn khách hàng rồi ạ. Hẹn bác dịp khác nhé bác!”
“Ừ, nếu ừ cháu bận thì cứ đi đi. Khi nào có dịp thì ở lại ăn cơm với nhà bác cho vui.”
“Vâng ạ!”
Hiếu Nhân đứng dậy chào bà Nhiên rồi ra về.
An cũng đứng dậy tiễn anh ra tận cổng mới trở vào.
***
Vinh lên chức trưởng phòng không bao lâu thì Khánh Ly đã sắp xếp một phòng làm việc riêng cho Vinh. Điều này chưa từng có tiền lệ trước đó. Trưởng phòng của công ty cô chưa bao giờ được đặc ân làm việc ở một phòng riêng như Vinh cả. Sự ưu ái này của Khánh Ly đối với Vinh càng làm cho các nhân viên trong công ty có vẻ như hơi bất bình. Nhưng Khánh Ly thì không hề quan tâm đến thái độ và ánh mắt của người dưới quyền mình. Tính tình cô vốn sẵn muốn gì làm lấy quen rồi. Người ngang hàng hoặc hơn hàng cô như bố mẹ cũng không thể ngăn cản được những việc mà cô làm huống hồ là những người dưới quyền mình. Tất nhiên là Vinh biết ý đồ của Khánh Ly. Bởi vì trong lúc làm việc, mỗi lần Khánh Ly muốn gặp Vinh đều cho người xuống gọi rất bất tiện. Có lúc Vinh từ chối gặp tìm cớ nói bận việc. Nhưng khi sắp xếp phòng riêng cho Vinh thì cô ta có thể đến bất cứ lúc nào để gặp Vinh mà không cần phải thông qua người khác. Điều này quá tiện lợi.
Vinh ngày càng tỏ ra chiều chuộng và thể hiện bản lĩnh đàn ông đối với Khánh Ly. Đây mới là bản chất của Vinh nên anh chẳng cần phải mất công giả vờ. Hơn nữa chuyên môn của Vinh cũng ngày càng vững. Tất cả những điều này làm Khánh Ly càng tin tưởng tuyệt đối vào Vinh. Cô ta đã tính đến chuyện sẽ về một nhà với cậu. Khánh Ly rất ʇ⚡︎ự tin vào bản thân mình. Chỉ cần cô muốn thì người đàn ông nào cũng sẽ thuộc về cô bằng cách này hay cách khác.
Vinh đang tìm hiểu hồ sơ về quá trình nhập khẩu thiết bị y tế bên nước ngoài về. Có một số hồ sơ bí mật chỉ có mình Khánh Ly nắm giữ. Tài liệu của Trường để lại không có.
Anh đang cốtruy cập vào những email của Trường liên hệ với khách hàng trước kia để tìm hiểu thì có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Là tôi đây.”
Vinh nghe thấy giọng Khánh Ly liền vội vàng tắt đi hết email từ mấy năm trước của Trường rồi mở trang làm việc của mình lên để sẵn đấy.
Vinh vừa mở chốt cửa thì Khánh Ly đã ngã ập vào người một cách lả lơi..
Vinh không còn cách nào khác đành phải nuông chiều theo ý của Khánh Ly. Anh ʋòпg tay ôm qua lưng cô ta rồi hôn lên cổ, lên иgự¢ Khánh Ly một cách cuồng nhiệt.
Khánh Ly đầm mình trong cơn say tình ái. Người run rẩy hai tay túm lấy lưng Vinh cọ xát người vào gương mặt đang ghì รá☨ bầu иgự¢ cô. Khánh Ly гêภ lên khe khẽ vì sung sướиɠ. Không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn toát ra từ ςơ τɧể cường tráng của Vinh, cô ʇ⚡︎ự mình cởi toạc chiếc áo để tận hưởng trọn vẹn cảm giác được Vinh lướt bờ môi tгêภ ςơ τɧể mình.
“Rầm!” Cánh cửa bất ngờ mở tung ra làm cả Khánh Ly và Vinh đều giật mình đứng bật dậy.
“Đôi gian phu da^ʍ phụ này dám hành sự ngay cả ban ngày ban mặt chốn đông người. Đúng là không biết xấu hổ mà!”
Tiến hùng hổ lao tới định tát cho Khánh Ly một cái thì đã bị bàn tay mạnh khỏe của Vinh ngăn lại.
“Làm cái gì vậy hả?”
Vinh nhìn trừng trừng đối diện với Tiến nói.
“Mày là thằng nào dám cặp kè với vợ tao hả?”
Tiến lên giọng mắng Vinh.
Khánh Ly vốn đang tức tối vì suýt bị ăn tát của Tiến nhưng khi thấy Vinh ra tay anh hùng cứu mỹ nhân thì mặt ʇ⚡︎ự mãn quay sang ʇ⚡︎ự hào nói:
“Anh ta là bạn trai của tôi!”
“Cô…” Tiến thức tối láo mắt nhìn Khánh Ly.
“Tôi thì làm sao hả?”
“Đồ đàn bà lăng loàn, lẳng lơ! Đã có chồng rồi mà còn lang chạ với thằng đàn ông khác. Loại đàn bà vô liêm sỉ, rác rưởi!”
Khánh Ly nghe chồng cҺửι mà mặt cứ cười trơ ra. Không những không xấu hổ, tức giận mà cô ta càng vênh váo rồi vỗ tay khen:
“Chửi hay lắm!Anh còn câu gì hay ho hơn cҺửι tiếp đi! Tôi cũng như anh thôi. Chúng ta giống nhau mà. Anh đang cҺửι chính mình đấy! Loại đàn ông vừa bất tài vô dụng lại vừa yếu sιпҺ ℓý như anh không xứng đáng để làm rác trong nhà của tôi. Lại còn dám ᵭάпҺ tôi nữa chứ! Ai cho anh cái quyền dám chạy đến công ty tôi để ᵭάпҺ người hả?”
Tiến tức run người hai tay nắm chặt lại nhưng không biết nói gì bây giờ vì Khánh Ly cô ta đang nói sự thật. Anh cũng nhà thứ đàn ông chẳng ra gì.
“Giờ ra khỏi đây ngay cho tôi!”
Khánh Ly trừng mắt quát Tiến như một kẻ dưới quyền mình chứ không giống chồng.
Nói rồi cô lấy điện thoại bàn gọi cho nhân viên bảo vệ.
Chỉ vài phút sau bảo vệ đã có mặt ở phòng Vinh.
“Lôi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Khánh Ly lạnh lùng ra lệnh. Anh bảo vệ cao to biết Tiến là chồng của Khánh Ly nhưng vẫn không dám làm trái ý cô nên lịch sự nói:
“Mời anh ra ngoài cho!”
Tiến ทɦụ☪ nhã nhìn vợ rồi nhìn Vinh. Anh ta không ngờ lại có ngày Khánh Ly đối xử với anh ta một cách cạn tình cạn nghĩa như vậy. Cô ta không nể nang Tiến một tí nào cả dù bây giờ anh đang là chồng hợp pháp của cô.
“Xin mời anh!”
Anh bảo vệ ái ngại nhắc lại một lần nữa.
Tiến vẫn nhìn Khánh Ly cay cú. Nói chính ҳάc hơn là ทɦụ☪ nhã đau đớn cùng cực.
Tiến đành phải quay đi để không phải chịu sự sỉ ทɦụ☪ của Khánh Ly và ánh mắt thương Һạι của người bảo vệ cùng sự hả hê của tình địch đang đứng nhìn mình kia.
Thực ra Tiến vừa cứu Vinh một pha thì đúng hơn. Mày có anh ta vào nên đã phá vỡ cuộc ân ái dang dở của Vinh và Khánh Ly. Đúng là phải cảm ơn anh ta một tiếng mới được. Vinh chùi mép cười thầm. Phải hôn hít người đàn bà lang chạ này anh cũng cảm thấy buồn nôn lắm.
Tiến đi rồi Khánh Ly mới ѵυốŧ ѵε Vinh nói:
“Xin lỗi Vinh nhé! Làm Vinh mất hứng rồi. Tối nay Ly bù cho Vinh được không?”
“Không sao mà. Chỉ cần được ở bên Ly là Vinh không ngại bất cứ điều gì nữa.”
Khánh Ly thấy Vinh nói vậy thì cười vui sướиɠ rồi vỗ vỗ lên má anh:
“Gớm, người đâu mà khéo miệng. Vừa đẹp trai vừa ăn nói ngọt như mía lùi thế này không biết đã có bao nhiêu cô gáι say mê Vinh rồi đây!”
Vinh nghe Khánh Ly nói vậy cũng ôm lấy cô rồi nói:
“Vinh trước đây gia đình nghèo khổ, không bố mẹ phải nuôi em ăn học làm gì có thời gian mà yêu đương chứ. Thực ra thì hồi sinh viên cũng có yêu người ta nhưng ngại vì thân phận mình nghèo hèn mình cũng chả dám. Nói thật trước giờ Vinh chưa từng được đụng chạm vào người phụ nữ. Nhất là lại là những người phụ nữ vừa đẹp vừa giỏi như Ly đâu. Không biết Vinh đã làm được gì mà ông trời lại ưu ái cho Vinh thế này, được gặp được Ly rồi lại có công ăn việc làm đúng với chuyên môn của mình. Thật là đến mơ Vinh cũng không dám nghĩ.”
Khánh Ly nghe Vinh nói như vậy thì trong lòng hạnh phúc lắm. Cô thỏ thẻ:
“Nếu như Vinh bằng lòng thì không những Ly mà cả công ty này đều thuộc về Vinh. Chúng ta sẽ cùng cố gắng vun đắp hạnh phúc này, được không? Lần đầu gặp Vinh, Ly đã cảm thấy đây mới là người đàn ông của cuộc đời mình rồi.”
Vinh nghe Khánh Ly nói vậy liền lân la nói ý định của mình:
“Vinh không dám nghĩ đến một ngày nào đó chúng ta được ở chung một mái nhà.”
“Vinh đừng nói thế. Đây không phải mơ mà là sự thật.”
“Ừ, giờ thì Vinh biết đó là sự thật rồi. Vinh sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để Ly không thất vọng về Vinh.”
“Vinh như thế này là tuyệt lắm rồi!”
Vinh ép chặt Khánh Ly vào иgự¢ mình rồi bỗng nhiên nói:
“Ôi Vinh quên mất! Có mấy việc mình muốn hỏi Khánh Ly về đối tác bán thiết bị cho mình. Có mấy thứ Vinh chưa được rõ lắm.”
Khánh Ly đang đê mê trong những lời thì thầm và mật ngọt của ái tình nên cũng có một chút không tỉnh táo. Cô ta không còn lý trí để giải thích những việc này với Vinh nữa nên nói:
“Vinh đừng lo. Để Ly gửi tài liệu cho Vinh.”
“Nếu vậy thì tốt quá!”
Vinh xoa xoa vai Ly vỗ về. Anh cố gắng diễn cho thật tròn vai để đạt được mục đích quan trọng sắp tới của mình.
***
Tiến lang thang không đến công ty làm việc nữa mà chạy đến quán karaoke để uống bια.
Anh ทɦụ☪ nhã không biết phải làm gì hơn là đắm mình trong men say để quên hết đi mọi ทɦụ☪ nhã mà anh vừa phải chứng kiến.
Xoan không có ở đây. Không gọi được Xoan, Tiến lại càng chống chếnh uống một lúc gần chục chai bια say mềm. Chủ quán karaoke thấy vậy liền cho người gọi Xoan về.
Xoan về đến nơi thì Tiến đã gục mặt xuống bàn rồi.
“Ôi anh Tiến! Anh có chuyện gì sao?”
Xoan tỏ ra lo lắng đỡ lưng Tiến nhìn anh hốt hoảng.
Tiến trong cơn say nhìn thấy Xoan thì bất ngờ ôm chầm lấy cô.
Xoan cũng nương theo Tiến mà ở yên trong lòng anh ta một lúc.
“Được rồi có chuyện gì thì kể cho em nghe đi nào!”
Xoan nhỏ nhẹ dỗ dành Tiến.
“anh mất hết tất cả rồi. Anh không còn gì nữa em ạ. Anh đúng là một thằng ngu.”
Tiến ʇ⚡︎ự cҺửι mình trong cơn say.
“Không anh không mất tất cả. Anh vẫn còn có em đây mà.”
Xoan khẽ nói.
“Dù anh có ra sao, có trong hoàn cảnh nào em vẫn bên cạnh anh. Anh Tiến! anh đừng buồn nữa.”
“Thật không? Em không chê anh chứ?”
“Không. Em có gì đâu mà chê anh chứ. Em chỉ là một cô gáι nghèo khổ ăn nhờ ở đậu người ta. Được anh để mắt tới là diễm phúc cho em lắm rồi.”
“Tгêภ đời này có người phụ nữ như vậy sao?”
“Có chứ. Là tại anh không chịu nhìn rộng ra một tí mà thôi. Giờ anh say lắm rồi. Để em đưa anh vào phòng nghỉ ngơi một lát nhé.”
Tiến không nói gì mà ngoan ngoãn để Xoan dìu mình đứng dậy đi vào phòng.
Quán karaoke này đương nhiên cũng có thiết kế một số phòng nghỉ lại cho khách. Xoan dìu Tiến vào một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
“Nào, anh nằm xuống đây!”
Xoan khẽ đặt Tiến nằm ngửa xuống giường rồi đứng dậy cởi giày cho anh ta.
Xong đâu đấy, cô đứng dậy ra nhà tắm lấy khăn vào lau gửi cho Tiến .
Xoan tỏ ra là một người phụ nữ đảm đang và ân cần. Giống như thể người vợ tảo tần chăm sóc cho chồng mình mỗi khi say ɾượu, Ьệпh tật vậy. Tiến nhìn những hành động mà Xoan đang làm cho mình thì thấy cảm động lắm. Tự dưng anh nhớ đến An. An vẫn thường làm vậy mỗi khi Tiến say ɾượu trở về nhà. Anh ta cứ nhìn Xoan mà tưởng tượng ra gương mặt của An.
Xoan rất chịu khó lau mặt, lau cổ rồi lau tay cho Tiến xong mới định đứng dậy thì bất ngờ bàn tay Tiến đã túm lấy tay cô kéo Xoan ngã sập xuống giường.
“Đừng đi, hãy ở lại với anh!”
Gương mặt Xoan áp lên иgự¢ Tiến.
“Hãy ở lại đây với anh, anh xin em!”
Tiến thì thầm.
“Được rồi, em sẽ cạnh anh. em không đi đâu cả!”
Xoan nói gì rồi cởi nút áo cho Tiến. Tay ɱâŋ ɱê ѵυốŧ ѵε ςơ τɧể anh ta.
Tiến lâu lắm rồi không được đụng chạm da ϮhịϮ nên cảm xúc cuồn cuộn dâng trào. Anh ta quên mất mình có vấn đề về chuyện đó nên ôm chặt lấy Xoan rồi vục mặt vào bầu иgự¢ cô.
Xoan đã nghe Vinh nói Tiến bị vấn đề về cậu nhỏ nên cố tình dùng tay để làm t ì n h cho anh. Hai bàn tay nhỏ nhắn của Xoan đi đến đâu như lửa thiêu đốt ςơ τɧể Tiến đến đó. Xoan rất ý tứ chỉ nhẹ nhàng làm Tiến từ từ lên đến đỉnh của cuộc ân ái mà không bị đau đớn như Tiến đã ra sức làm với Khánh Ly. Đúng là những cô gáι trong nghề rất biết cách làm khách hàng thỏa mãn.