Bà nói tiếp:
– Thằng Huy bị tạm giam rồi. Chắc cháu cũng biết vụ của nó.
– Sáng nay cháu cũng có đọc báo.
– Nể tình tình nghĩa vợ chồng mấy năm nay, cháu có thể giúp nó được không? Thật sự bây giờ chẳng ai giúp nó được ngoài cháu.
-Mọi người đừng ᵭάпҺ giá cháu cao quá như vậy. Hơn nữa nếu như anh ta không làm những chuyện khuất tất đó thì cần gì phải sợ đúng không?
– Nhi, chẳng lẽ cháu tuyệt tình vậy sao?
-Không phải là tuyệt tình mà là không thể giúp gì được đâu ạ.
Lúc này ông cũng lên tiếng.
– Nhi, bác biết gia đình này đối xử với cháu không tốt. Nhưng bác vẫn mong cháu có thể suy nghĩ lại mà giúp thằng Huy một lần.
Cô liếc mắt nhìn ông, ngày trước khi ở trong căn nhà này ông chính là người đối xử với cô tốt nhất nên thái độ của cô với ông trước giờ vẫn như vậy, vẫn một lòng kính trọng.
– Bác trai, bác biết cháu chỉ là một người phụ nữ không chức, không quyền, không địa vị xã hội, vậy cháu làm sao mà giúp được.
– Nhưng cháu còn có cậu ấy. Chỉ cần một câu nói của cháu thôi là cậu ấy sẽ thay đổi mà.
– Không, mọi người nhầm rồi. Đừng hy vọng gì ở cháu nữa. Cũng muộn rồi, cháu đến đây chỉ để nói mọi người đã là người lớn cả rồi, xin hãy cư xử cho đúng với cách của một bậc trưởng bối. Bố cháu đang Ьệпh, xin đừng lôi người vô Ϯộι vào cuộc ạ. Cháu xin phép.
Nói rồi cô cầm túi ҳάch đứng lên. Bà thấy vậy thay đổi thái độ nói:
– Nhi, chúng tôi đã xuống nước vậy rồi mà cô vẫn tuyệt tình vậy sao? Cô tưởng cô là ai chứ? Chỉ là một người phụ nữ bị chồng bỏ rồi cặp được với đại gia mà đã đòi lên mặt với nhà này à? Cô tưởng cậu ta sẽ yêu cô thật lòng và lấy cô sao? Đừng có mơ.
– Chuyện anh ấy yêu cháu hay lấy cháu hay không cũng không đến lượt bác phán xét ạ.
Lúc cô bước ra tới cửa thì trong nhà oang oang tiếng nói của Phượng.
– Anh trông con đi, khóc lóc nhiều nhức hết cả đầu.
– Cô lại tính đi đâu, cô làm mẹ kiểu gì đấy, suốt ngày vất con cho chồng trông rồi đi đú đởn với bạn bè.
– Anh hay rồi, thế ai đẻ con trai cho anh? Anh lại lên giọng đó với tôi hả?
– Con nào cũng được, miễn là con tôi. Nói với để ý vào đêm tôi bế nó tôi để ý sao nó không có nét nào giống tôi với cô vậy? Tôi tôi và cô mắt cùng hai mí mà sao nó lại một mí. Cô cứ liệu đấy.
Bà thấy thế quát lớn.
– Im miệng chúng mày lại. Nhức hết cả đầu, cái nhà này chưa đủ loạn à? Còn cái con khốn kia nữa, mày không giúp con bà, bà trù cho mày cả đời không lấy được chồng. 

Ông tức giận tiếp lời bà:
– Bà có im miệng lại không? lúc trước vợ chồng nó đang yên đang lành thì bà xui chúng nó bỏ nhau bây giờ còn than trách cái gì nữa. thằng con trai trời ᵭάпҺ của bà có làm sai thì nó phải chịu. Chấm hết mọi chuyện tại đây đi, tôi mệt mỏi lắm rồi!
– Ông…?
Nói rồi ông cũng đứng dậy bỏ lên phòng. Lê nhìn bà, vẫn chưa hết ấm ức nói.
– mẹ hạ thấp sĩ diện con để làm vừa lòng cô ta vậy mẹ đã nhận được kết quả xứng đáng chưa?
– Thôi thôi đủ rồi. Đủ lắm rồi, không cần ai nói thêm gì nữa.
Cô thở dài bước chân ra khỏi cάпh cổng đó. Xem ra cái nhà này nó cũng đang loạn lên hết rồi. Lẽ ra cô nên thấy vui mừng mới đúng nhưng sao cô lại chẳng có cảm giác gì hết vậy? Có lẽ, cô đã buông hết những cảm giác thù hận để sống cho tương lai mình về sau.
Mấy ngày sau khi từ nhà Huy trở về cô cũng thử nói chuyện với Dũng về vấn đề của Huy. Vốn không định nói đâu nhưng mà mấy ngày nay chuyện đó lại khiến cô thỉnh thoảng phải suy nghĩ. Không phải là vì cô còn tình cảm với Huy, chắc chắn là cô không còn yêu Huy nữa rồi. Lý do khiến cô phải suy nghĩ là ánh mắt của đứa bé hôm nhìn cô ở hiên nhà tối hôm ấy và đứa bé chưa kịp chào đời của họ. Vốn là người yêu quý trẻ con nên cô không thể nhẫn tâm được. Sau khi nghe cô hỏi, Dũng nhìn cô, dịu dàng hỏi lại:
– Là người nhà anh ta nhờ em à?
– Anh biết mà.
– Vậy ý em muốn sao?
– Nếu như anh ta thật sự có Ϯộι thì nên bị trừng trị theo đúng pháp luật. Nếu có thể anh giảm nhẹ Ϯộι hơn cho anh ta một chút cũng được. Cho anh ta sớm về đoàn tụ với vợ con.
– Ok, anh biết rồi.
– Anh không cần suy nghĩ sao?
– Không, lời em nói chính là mệnh lệnh.
– Cảm ơn anh.
Dũng cười nhẹ xoa đầu cô.
– Ngốc, lần sau đừng cảm ơn anh, nghe khách sáo lắm.
Cô cười nhẹ với Dũng, dạo gần đây cô thấy mình dần dần mở lòng hơn với anh thì phải. Ngay cả chuyện ba hôm nữa cô về quê ăn giỗ cũng nói cho anh biết luôn.
Sáng đó anh cho người đưa cô về quê vì mình còn có cuộc họp cổ đông quan trọng. Ngày hôm sau, sau khi giải quyết công việc xong thì anh vội vàng lái xe về quê cô chơi. Vừa tới đầu làng anh đã nhìn thấy cô ngồi sau xe một thằng con trai, nhìn nét mặt tươi cười của cô với thằng đó thật khiến anh khó chịu.
– Từ ngày Nhi lấy chồng là ít họp lớp cùng bạn bè luôn nhỉ.
– Ừ đấy, may mà đợt này về đúng dịp mọi người đông đủ nên mới có thời gian tụ tập với nhau.
– Tùng nghe nói vợ chồng Nhi mới ly hôn đúng không?
– Ừ Tùng.
– Xin lỗi đã nhắc tới chuyện không vui của Nhi.
– Có sao đâu Tùng. Nhi thấy bình thường mà.
– vậy là từ giờ đi ᵭộc thân rồi, Tùng cũng đang ᵭộc thân này. 
– Haha hay là bọn mình yêu nhau lại hợp lý quá nhỉ?
– Ừ đấy.
Nhìn đôi trẻ cười nói vui vẻ mà lòng anh không yên. Hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu anh, thằng mắc ᴅịcҺ kia là ai? Có quαп Һệ gì với cô? Sao mà cô lại cười vui vẻ với hắn vậy?  cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa, anh lái xe đi đến gần hai người họ không gọi lớn.
– Nhi.
Cô giật nảy mình, nhận ra Dũng, biết tính Dũng nên bảo Tùng dừng xe lại xong bảo Tùng về trước.
– Anh sao lại ở đây?
– Anh nhớ em thì về.
– Xàm.
– Thằng kia là ai ấy? Quan hệ với em thế nào, sao em lại đi cùng nó?
Cô ngửi được mùi dấm chua quanh đây thì phải, thấy thế cô tủm tỉm cười trêu lại.
– À, anh hỏi anh Tùng á? Anh nhìn thấy anh ấy đẹp trai không? Người yêu cũ của tôi đó. Ngày xưa thích tôi lắm.
Anh im lặng nhìn cô, bực mình nắm lấy tay cô kéo vào trong ô tô mặc cho cô vùng dẫy không chịu lên. Bí quá anh nhấc bổng cô lên rồi tống vào trong xe, đóng sập cửa lại.
– Tên hâm này, ʇ⚡︎ự nhiên đùng đùng về đây rồi giận dỗi gì chứ.
– Em còn nói. Là tại ai?
– Ai bắt anh chứ?
– Em???
- Thôi được rồi, đã về đây rồi thì có vào trong nhà tôi uống nước không?
– Có chứ, anh về hỏi thăm bố mẹ vợ mà.
– Anh đúng thiệt là hết nói nổi.
Tối đó Dũng ở lại nhà cô ăn cơm, nghe vẻ bước đầu anh đã lấy lòng thành công mẹ cô rồi ấy. Lúc hai mẹ con rửa bát, bà còn hỏi:
– Nói thật đi, con với cậu ấy là thế nào?
– thế nào là thế nào chứ mẹ?
– Mẹ nào mẹ nghi lắm rồi nhá.
– Kìa mẹ, bọn con chỉ là bạn bè bình thường.
– Bình thường? Thế sao mẹ nhìn ánh mắt cậu ta dành cho con lại chân thành thế nhỉ?
– Đó là do mẹ tưởng tượng mà thôi.
– Mẹ bằng này tuổi đầu rồi còn lạ gì nữa. Nhưng mà mẹ nói thật, không biết cậu ta giàu có thế nào nhưng cái tính này duyệt được. Phụ nữ 1 lần chồng thì sao chứ, đã là phụ nữ ai cũng cần có nhu cầu hạnh phúc riêng cho mình. Con cứ suy nghĩ cho kỹ.
– Dạ vâng.
Tối đó cô cũng theo Dũng về lại thành phố luôn. Có thể do mệt mỏi nên nằm tгêภ xe một lúc cô đã lăn ra ngủ. Anh nhẹ nhàng lấy áo khoác vest của mình đắp lên cho cô, dịu dàng thơm lên gò má trắng hồng, lòng anh vui sướиɠ rộn ràng.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc cô mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình nằm tгêภ chiếc giường êm ái. Trời ơi đêm qua cô ngủ say tới mức không biết gì luôn á. Nhưng mà căn phòng này đâu phải chung cư cô ở. Là một căn phòng rất rộng lớn, khắp căn phòng lại thoang thoảng hương thơm quen thuộc, đúng rồi, đây là mùi hương thơm tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể anh.
Cô từ từ bước chân xuống giường, xoay người vài ʋòпg rồi mới khẽ mở cάпh cửa. Cánh cửa phòng vừa mở ra, cô nghe thấy tiếng nói ở tầng dưới, lúc cô cúi xuống nhìn thì thấy một người phụ nữ ăn mặc rất quyến rũ đứng trước mặt Dũng khóc nức nở.
– Tại sao em về mà anh không ra đón? Tại sao không nghe điện thoại của em.
– Thảo. Chúng ta đã kết thúc rồi lâu rồi.
– Không, em biết anh vẫn còn yêu em mà. Em nghe nói anh đang yêu một cô gáι, để trả thù em đúng không?
Cô ta cứ gào thét, còn Dũng cứ đứng yên nhìn. Nhưng hình như anh càng im lặng thì sự giận dữ của cô ta càng lớn. Mãi sau hồi anh mới quát lên nói:
– Đủ rồi đấy.
– Tại sao đột ngột chia tay em? Chính anh nói anh sẽ đợi em cơ mà. Anh đợi em thế này à? Nói đợi em mà phản bội em à?
– Ai là người phản bội ai? Em nên nhớ rõ, chúng ta đã kết thúc một năm về trước nên đừng có điên mà tới đây làm loạn nữa.
– Em đã xem ảnh cô ta, điều tra về cô ta. Cô ta có gì hơn em chứ? Anh bị cô ta bỏ bùa mê tђยốς lú rồi Dũng, cô ta là gáι một đời chồng rồi đó.
– Tôi không quan trọng, quan trọng là tôi yêu cô ấy. Và tôi chắc chắn cô ấy là người phụ nữ ʇ⚡︎ử tế hơn cô đấy.
– Anh… anh vừa nói gì?
– Cô đừng giả vờ không hiểu tôi nói gì chứ? Ngủ với bạn thân của tôi, chắc cô vui lắm.
Cô gáι kia khự lại trước lời anh nói. Toàn bộ câu chuyện hai người cô nghe rất rõ, có thể thấy họ từng yêu nhau. Ôi trời, lại cái chuyện người yêu cũ quay về đòi quay lại, cái kiểu này cô còn lạ gì nữa.
– Dũng à. Em xin lỗi, đó là cảm xúc nhất thời của em, nhưng anh tin em đi, em thật lòng chỉ yêu mình anh thôi. Em cầu xin anh, em không thể sống thiếu anh được.
– Tôi yêu cô ấy rồi!
– Cô ấy…?
– Phải, tôi yêu cô ấy, tên đầy đủ là Trần An Nhi!
Cô gáι kia từ từ buông thõng tay xuống, liên tục lắc đầu nói:
– Em không tin.
– Cô đi đi, chúng ta không nên gặp lại nhau.
– Chúng ta đã từng có con đấy Dũng.
Nghe đến đây cô đã không thể kìm lòng lại được nữa mà phát ra âm thanh. Dũng và cô ấy cùng ngước mắt lên nhìn cô. Không hiểu sao lúc đó cô lại rơi nước mắt, thậm chí chân tay bủn rủn tưởng chừng đứng không vững. Ôi cái cảm giác ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt này, cô thực sự không muốn, cô ước giá như mình đừng nghe thấy những lời họ nói. Trái tιм cô, như hàng ngàn mũi kim xiên thẳng vào, càng đau cô lại càng sợ mình đã thật sự yêu người đàn ông này mất rồi.