Một ngày đẹp trời của một tuần sau đó, tгêภ mặt báo Hà Nội bất ngờ đăng tải tin tức Huy bị công ty anh đang làm việc khởi kiện vụ lạm dụng chức quyền chiếm đoạt tài sản của công ty làm giảm chất lượng công trình. Sau khi thức dậy và ăn sáng cô thường xuyên lên ๓.ạ.ภ .ﻮ đọc báo, ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là tin tức của Huy khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Dù cho bây giờ cô và anh ta giống như là kẻ thù của nhau, hận nhau, ghét bỏ nhau nhưng nghĩ về khoảng thời gian còn làm vợ chồng thì đó không hẳn là tin tức vui với cô. Cô khẽ thở dài một tiếng…
Đúng lúc đó điện thoại rung lên cuộc gọi của Nhung, vừa bấm nhận máy thì giọng nói hí hứng đã vang lên.
– Ê bà. Xem tin tức buổi sáng chưa?
– Ừ, tôi vừa xem xong.
– Tôi không ngờ quả báo đến sớm vậy đấy. Ông trời thật có mắt.
– Thật lòng tuy tôi hận anh ta nhưng cũng không hẳn vui cho lắm.
– Bà ấy, toàn tình thương người thôi. Hay bà còn yêu anh ta đó.
– Hâm à, yêu thương gì tầm này nữa.
– Thế thì tốt. Thôi tôi đi làm đây.
– Ừ, tôi cũng đi xuống dưới siêu thị mua ít đồ.
-Kinh, hôm nay anh Dũng về có khác. Đã muốn đi mua gì ngon ngon cho chàng rồi đấy.
– Anh Dũng về? Ơ ai bảo bà thế?
– Anh Tiến bảo vậy mà. Thế bà không biết thật à?
-Ừ không.
– Chắc muốn tạo bất ngờ cho bà ấy mà.
Chẳng biết sao khi nghe tin Dũng về trong lòng cô cứ thấy vui vui và yêu đời hơn mới ૮.ɦ.ế.ƭ chứ. Cô lập tức thay đồ xuống siêu thị gần đó mua ít đồ. Vừa bước chân tới sảnh chung cư thì một bóng dáng khá quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Đó chính là Lê, vợ mới của Huy, cũng là người khiến gia đình cô tan nát. Gặp lại cô ta, cô thực sự có chút kinh ngạc.
Cô nhìn Lê chầm chậm bước về phía mình, thái độ của cô ta cực kỳ mất ʇ⚡︎ự nhiên, hai tay khè đặt lên chiếc bụng đã nhô cao. Cô im lặng không nói lời nào, định bụng bước đi tiếp thì ai ngờ Lê lên tiếng:
– Trần An Nhi.
So với bộ dạng mắng cҺửι cô lúc trước thì thái độ của cô ta lúc này có phần dè dặt hơn. Cô ta ngập ngừng một hồi rồi mãi mới dám lên tiếng.
– Tôi tới đây tìm cô.
– Tìm tôi? Chúng ta có chuyện gì liên quan đến nhau nữa sao?
– Thật ra lần này, tôi muốn nhờ cô giúp.
Nghe xong, quả thực cô có chút buồn cười. Mấy người này ʇ⚡︎ự dưng dạo này ᵭάпҺ giá cô cao quá cơ. Một người đã ςư-ớ.ק đi chồng của cô, thách thức cô, cҺửι bới cô mà bây giờ lại đứng trước mặt cô xin sự giúp đỡ. Cô thật sự không dám tưởng tượng ra một câu chuyện hài này lại xuất hiện trong đời mình.
– Giúp? ( cô hỏi lại)
– Tôi biết cô đã nghe tin tức của Huy rồi đúng không?
– Vậy thì sao? Từ lúc tôi và anh ta ly hôn thì đến nay đã không còn mối quαп Һệ nào nữa rồi.
– Tôi biết cô đang rất hận hai chúng tôi. Nhưng hết tình thì còn nghĩa, tôi xin cô hãy mở lòng giúp chúng tôi lần này, không thì tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi không thể để hai đứa con của tôi có một người bố sống trong tù Ϯộι.
Cô nhìn Lê, tuy vẻ mặt cô tỏ ra lạnh lùng nhưng trong tâm cô cũng không muốn mẹ bầu van xin mình như vậy.
– Tôi thực sự không giúp được gì cả.
– Cô giúp được mà. Chỉ cần câu nói của cô thôi. Chẳng phải cô quen anh Dũng gì đó sao. Anh ta đã thu mua lại công ty của Huy về làm chi nhánh ở công ty tổng của anh ta. Vậy tức là Dũng là người chỉ thị kiện Huy. Thôi xin cô, cô nói giùm tôi được không.
– Vậy cô cho rằng chồng cô có trong sạch không?
– Tôi….
– Cô về đi.
Nói rồi cô lạnh lùng bước đi, Lê thấy thế vội vàng đuổi theo. Cô liền bước nhanh hơn thì không ngờ lại va phải một người đàn ông ở phía trước đang bước vào. Mà người đàn ông này lại sẵn sàng đưa tay ôm lấy eo cô.
Cô giật mình ngẩng đầu lên, sững sờ khi thấy khuôn mặt của Dũng.
– Em đi đâu mà vội vàng như thế?
– Anh về rồi sao?
Dũng khẽ cười với cô rồi ngước mắt nhìn Lê, anh lạnh lùng nói:
– Cô tới tìm cô ấy có chuyện gì?
– Sếp Dũng, tôi cầu xin anh hãy hủy kiện với chồng tôi.
– Cô về đi, trắng đen đã có pháp luật làm rõ.
Nói rồi Dũng kéo tay cô bước đi qua Lê. Cô ta tức giận nhìn theo hai người, không chịu đựng thêm được nữa nên thở gấp nói lớn:
– Hai người tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm sao?
Dũng dừng chân lại, quay mặt về phía cô ta, đưa ánh mắt sắc lạnh rồi hờ hững nói:
– Chừng nào cô có được nhiều tiền như tôi thì mới có tư cách để nói chuyện với tôi.
Lên tới phòng, cô thất thần nhìn anh, tгêภ người vẫn là bộ âu phục cao cấp, hình như xuống sân bay anh chưa về qua nhà mà đã trực tiếp đến đây thì phải.
– Để anh xem em vắng anh thời gian có béo lên hay gầy đi không nào.
– Anh đã thu mua công ty của anh ta thật sao?
– Ừ.
– Tại sao anh lại làm vậy? Có phải là vì tôi?
– Anh muốn người mà gây ra đau khổ cho em phải trả giá. Hơn nữa em cứ nghĩ thoáng lên đi, anh chỉ bóc trần sự thật về anh ta mà thôi.
Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ thở dài. Anh thấy vậy xoa nhẹ đầu cô rồi hỏi.
– Ngốc, ở nhà có nhớ anh không?
– Không.
– Con gáι nói có là không, nói không là có.
– Có.
– Đấy, em thừa nhận em cũng nhớ anh rồi đấy.
– Anh??
– Anh cũng nhớ em!
Anh bỗng dưng ôm cô vào lòng, cô cũng chẳng kháng cự, nằm yên trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ vững chắc của anh. Cô thật sự nhớ hơi ấm này, nhớ lắm, mong lắm. Có điều trường hợp anh yêu cô hay cô yêu anh vẫn khiến cô thích nghi không kịp. Nói đúng hơn là cô vẫn chưa đủ niềm tin để tin đây là sự thật. 
Bất ngờ anh lại cúi xuống hôn cô, nụ hôn khi đầu óc cô tỉnh táo vẫn giống như nụ hôn trong cơn say hôm ấy. Nụ hôn chứa đựng bao nhiêu yêu thương và có cả giằng xé nội tâm trong đó. Cách hôn của anh thật nhẹ nhàng và ngọt ngào, môi anh lướt tгêภ đầu môi cô, nhẹ nhàng ngậm từng cάпh môi rồi tách nhẹ đưa chiếc lưỡi vào sâu bên trong khiến đầu óc cô quay cuồng trong hương vị ngọt ngào và cả mùi hương thơm thoang thoảng từ ς.-ơ τ.ɧ.ể anh phát ra. Nụ hôn cứ như vậy triền miên day dưa không dứt, thực sự trong đầu cô vẫn chưa dám nghĩ người như anh có thể yêu thương cô thật lòng, cô cũng sợ mình sẽ bị cuốn vào một cái hố sâu rồi sau này không cách nào thoát ra được. Nhưng mà lúc này, cô thật sự không nỡ rời ….
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại anh vang lên mới khiến cô bừng tỉnh mà buông anh ra khỏi. Cô ngại ngùng nói:
– Anh có điện thoại kìa, nghe đi.
– Chờ anh lát.
Nghe xong điện thoại thì anh đi tắm rồi sẽ đưa cô đi ăn, đi chơi cho thỏa nỗi nhớ. Anh lái xe đưa cô tới khu resort nhỏ mà mới hoàn thành xong cách đây 3 tháng. Nhìn cách thiết kế ở đây thật khác biệt, rất đẹp cứ như là thiên đường vậy ấy. Anh hỏi cô.
– Em thấy nơi này thế nào?
– Rất đẹp.
– Từ giờ đây sẽ là không gian của riêng chúng ta. Anh mở ra với thiết kế của riêng anh nhằm phục vụ cho mục đích cá nhân. Anh ʇ⚡︎ự hứa với bản thân, anh sẽ dẫn người con gáι anh ҳάc định lấy làm vợ tới đây. Và chỉ cô ấy mới có quyền tới, người đó chính là em, cô điều dưỡng xinh đẹp!
Cô thẫn thờ nhìn anh, mọi thứ cứ như một câu chuyện ngôn tình vậy ấy. Cô còn cứ ngỡ mình đang mơ, một giấc mơ ngắn ngủi.
Anh cười nhẹ nắm tay cô đi thăm quan mọi ngóc ngách nơi này, thỉnh thoảng bắt gặp khoảnh khắc cô đang mải ngắm nhìn thứ gì đó thì anh lại đưa máy lên chụp vội một bức ảnh rồi nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương.
Lúc cô đang đứng ở gần hồ bơi, trong lúc quay đầu lại vì thấy anh đứng đằng sau nên giật mình mất cân bằng. Ngay lập tức anh kéo cô lại, tuy đã cố gắng nhưng kết quả cả hai người đều ngã ngửa về đằng sau, anh nằm xuống mặt đất còn cô nằm tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ anh. Cái tình huống khó đỡ nhất chính là đầu gối của cô thúc trúng vào ςủ-α q-μý của anh khiến anh đau đớn nhưng vẫn rất hạnh phúc khi môi cô chạm vào môi anh, nếu như bên ngoài có ai nhìn thấy cái tình thế này chắc chắn sẽ hiểu nhầm.
– Thì ra em cũng thích ôm tôi!
– Ai bảo vậy chứ?
Nói rồi cô định đứng dậy thì ai ngờ đã bị anh kéo hôn chụt vào môi cái nữa. Anh cười nói:
– Có đi có lại mới toại lòng nhau.
– Anh, thiệt hết tђยốς chữa.
Cô lườm anh, anh cũng bật cười từ từ ngồi dậy, giả bộ nhăn mặt. Cô thấy vậy vội hỏi:
– Anh làm sao thế?
– Đau.
– Đau chỗ nào.
– Đau chỗ quý giá nhất. Em vừa thúc chân vào đó.
Cô liếc mắt nhìn xuống bên dưới, hai má ʇ⚡︎ự nhiên đỏ bừng vì xấu hổ, dửng dưng đáp:
– Anh đừng nói bậy.
Nói rồi cô xoay người bước đi thì anh nắm lấy cổ tay cô lại hỏi.
– Em định bỏ của chạy lấy người đó à?
– Bỏ của gì chưa? Tôi chẳng hiểu anh nói gì sất.
– Anh không biết đâu, em tính sao thì tính đi.
– Này nhá, đừng có mà đổ oan cho tôi nhá.
– Anh đổ oan hay không thì trời biết, đất biết, em biết.
– Thế… thế anh muốn gì?
– Em phải chịu trách nhiệm.
– Thì cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi mà. Tôi… tôi xin lỗi!
– Em gây thương nhớ cho anh rồi xin lỗi là xong à? Giờ ςủ-α q-μý của tôi cũng bị em phá hoại, nói tóm lại từ giờ em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời anh. Đàn ông có mỗi cái đó mà hỏng thì làm ăn gì.
Cô khẽ cau mày nhăn mặt.
– Xuý! Anh đúng là kẻ lưu manh nhất mà tôi từng gặp.
Anh cười rồi hôn chụt lên môi cô lần nữa.
– Tôi yêu em!
Tối đó anh lái xe đưa cô về cũng là lúc trời đã tối. Vừa về đến nhà thì cô nhận được điện thoại của mẹ chồng cũ của mình. Bà nói vài câu gì đó xong cô suy nghĩ một hồi rồi bắt xe ôm tới đó.
Đứng trước ngôi nhà đã từng là nỗi ám ảnh với mình, cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước chân vào. Bên trong nhà có đầy đủ bố mẹ Huy, có cả em trai Huy. Thấy cô thái độ bà khác hẳn khi trước.
– Nhi, con tới rồi. À quên, cháu tới rồi. Vào đây đi cháu.
Cô vừa muốn lên tiếng nói vài lời thì thấy Lê từ tгêภ tầng bước xuống, vừa đi vừa giơ tay đỡ lấy cái bụng đã lớn, động tác có chút chậm chạp.
– Lê, mau đi pha trà cho Nhi đi.
Bà liếc mắt nhìn Lê, thái độ cũng không vui vẻ cho lắm. Lê đưa mắt nhìn cô, cũng không nói gì định xoay người bước đi thì cô lên tiếng.
– Không cần trà gì cả. Tôi đến đây rồi, mấy người muốn nói gì.
Bà xoay người qua nhìn cô, giọng nói có chút dịu dàng ngọt ngào, ʇ⚡︎ự nhiên nghe bà lên tiếng khiến gai ốc tгêภ người cô nổi hết lên, thật sự không quen tai một chút nào.
– An Nhi, hôm nay bác gọi cháu tới đây, trước mắt là để xin lỗi cháu vì những gì đã gây ra cho cháu. Bác hối hận lắm rồi. Sau khi cháu đi rồi, bác mới biết chẳng ai tốt và thích hợp với thằng Huy hơn là cháu.
Trong lòng cô vẫn luôn nhớ những việc bà đã làm với cô, thậm chí có ૮.ɦ.ế.ƭ cô vẫn không thể quên, lẽ ra nghe được những lời này cô phải thấy cảm động nhưng mà không, nó lại quá ư là giả dối.
– Cháu với con trai bác, và gia đình này đến ngày hôm nay đã chẳng còn gì liên quan tới nhau. Cháu tới đây gặp bác chủ yếu là để nói rõ cho bác biết bố mẹ cháu đã không còn liên quan tới hai bác, nên hai bác cũng đừng làm phiền họ nữa. Và cũng đừng làm phiền luôn cả cháu.
– Bác thực sự cũng không muốn lấy lý do bố cháu ra để ép cháu tới đây gặp hai bác đâu. Nhưng nếu bác không làm vậy thì làm sao có cơ hội nói chuyện cùng cháu. Đúng là lúc trước bác đã mù khi không giữ người con dâu tốt như cháu ở lại.
Lê đứng bên cạnh nghe thấy thế không khác gì như bà đang vả vào mặt mình, cô ấm ức lên tiếng.
– Kìa mẹ.
– Cô im miệng lại đã.
Sắc mặt Lê trắng bệch vì tức giận, vô thức lấy tay xoa bụng mình. Cô thấy vậy thầm thở dài nhìn…