Càng nghĩ cô càng thấy пα̃σ lòng, cô biết xung quanh chồng mình sẽ không thiếu gì gáι đẹp nhưng mà cô vẫn luôn tin tưởng anh, bây giờ cũng vậy, cô sẽ chọn cách tin tưởng anh. Bước ra khỏi công ty, cô bắt xe thẳng về nhà, chẳng biết là do tâm trạng không tốt hay sao mà cô chẳng thể tập trung được việc gì cả, nấu ăn thôi mà xoong chảo rơi lẻng kẻng, đóng hàng thì kéo cứa vào tay. Phải đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên thì cô mới hoàn hồn. Màn hình hiện lên số điện thoại của Nhung, đứa bạn thân thiết với cô từ hồi học cao đẳng tới giờ. Nhung hiện tại cũng đang làm γ tά Ьệпh viện Việt Đức, 26 tuổi nhưng vẫn còn ᵭộc thân vui tính. Nhà Nhung khá giả hơn nhà cô rất nhiều, bố mẹ cũng là người có chức có quyền.
– Ê Nhi, bà rảnh không?
– Ừ, tôi có.
– Đi shopping đi.
Đấy, bạn thân hợp ý nhau lắm cơ, trùng hợp cô cũng muốn đi mua mấy chiếc đầm đẹp đẹp. Lát sau Nhung đến đón cô, hai người chọn cửa hàng thời trang lớn nhất khu này, toàn mẫu đầm thiết kế đẹp đẹp vô cùng.
– Ê Nhi, bà vào thử bộ váy này đi. Tôi thấy hợp với dáng bà lắm luôn ấy.
Cô nhân viên đứng bên cạnh thấy vậy nói:
– Phải đấy ạ, dáng chị đẹp nên mặc mấy kiểu váy body này sẽ khoe ba ʋòпg đẹp lắm.
– Nhưng mà khoét ռ.ɠ-ự.ɕ hơi sâu.
– Trời ạ, thời đại nào rồi mà bà còn sợ hả Nhi. Vào thử ngay cho tôi nhờ.
Công nhận cái dáng người cô đẹp thật, ba đường cong quyến rũ, lúc cô bước từ phòng thử đồ ra ai ai cũng trầm trồ khen ngợi. Nhung cười tươi nói:
– Tuyệt lắm, chốt lẹ cái váy này đi.
– Sao tôi vẫn cảm thấy hơi hở hang bà ạ. Tại tôi có chồng rồi ấy.
– Úi trời ơi, lấy chồng chưa có phải vào tù đâu mà không được mặc vậy. Bà thử nghĩ xem, ông Huy nhà bà dù gì cũng là trưởng phòng công ty lớn, trong đó có biết bao nhiêu em mơn mởn trẻ đẹp, bà cứ bỏ bẵng bản thân vậy là không ổn đâu. Phụ nữ giờ phải giữ sắc, biết chửa?
Cô suy nghĩ vài giây, thực ra Nhung nó nói có lý, chồng cô cũng là người ưa cái đẹp, mà không phải riêng chồng cô, đa số đàn ông tгêภ đời này đều vậy. Lại nhớ đến thái độ của chồng sáng nay, cô không chần chừ mua liền 5 chiếc váy với 5 mẫu mới nhất của cửa hàng. Mua sắm xong xuôi thì Nhung rủ cô đi ăn, trưa nay chồng không về nên cô cũng chẳng ngần ngại gì nữa.
– À Nhi này, bà có tính đi làm lại không? Đợt này Ьệпh viện đang cần thêm người đó.
– Thực ra tôi cũng đi muốn đi làm, nhưng Ьệпh viện lớn vậy tôi sợ không có cửa. Mà Ьệпh viện nhỏ thì cách nhà quá xa nên chắc ông Huy không cho đi đâu.
– Bà cứ quyết xem có đi không, có gì tôi bảo bố tôi xin giúp cho. Bố tôi có quen với giám đốc Ьệпh viện mà. Hơn nữa ngày trước bà có học liên thông lên đại học rồi đúng không?
– Ừ tôi có học liên thông nhưng mà liệu xin được không?
– Được mà. Cứ về nói chuyện với chồng đi đã.
– Vậy tôi cảm ơn bà trước nhé.
– Thế đợt này vấn đề con cái bà tính sao rồi?
– Thì cả hai vợ chồng vẫn đang uống tђยốς đây, ai mách đâu đều tìm đến cả rồi.
– Ừm thôi cố gắng.
Nhung vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại của cô đổ chuông, nhìn thấy màn hình hiện lên số của mẹ chồng mà tâm trạng cô trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Vừa bấm máy, giọng nói của mẹ chồng cô đã vang vảng đầy chua ngoa.
– Trưa rồi mà cô còn đâm đi đâu đấy hả? Tôi đến đã thấy khoá cửa thế này. Làm không làm suốt ngày chỉ nhăm nhăm trốn việc đi chơi.
– Con ra ngoài lát nữa con sẽ về mẹ ạ.
-Cô về luôn cho tôi, cô định để tôi đứng cửa đến bao giờ?
– Con chưa về được ngay đâu ạ. Con đang bận chút việc, con nói với mẹ sau nhé, con chào mẹ.
Nói rồi cô thở dài tắt máy, Nhung thấy vậy liền hỏi:
– Mẹ chồng gọi à?
– Ừ.
– Sao lần nào bà ra ngoài với tôi cũng thấy mẹ chồng bà gọi thế?
– Thì ngày nào bà ấy chẳng tới soi mói xem tôi sống sao mà.
– Vợ chồng bà ở riêng rồi mà. Tới nhiều làm gì?
– Lúc nào rảnh rỗi thì niềm vui của bà ấy là tới mắng cҺửι tôi. Thực ra bà ấy không ưa tôi ngay từ đầu, nghe đâu bảo bà ấy thích cô gáι gì đó tên Lê cơ. Bà ấy chê tôi nhà quê.
– Nghe bà kể tôi thấy mệt với cuộc hôn nhân này ghê. Thế này mà cũng chịu được.
– Nhiều lúc tôi cũng muốn giải thoát lắm nhưng mà ông Huy chính là lý do khiến tôi không nỡ buông tay. Với lại bố mẹ tôi dưới quê vẫn luôn ʇ⚡︎ự hào về tôi lắm, bố tôi bị Ьệпh tιм, ông lại có chút gia trưởng nên chắc chắn sẽ không muốn con gáι mình bỏ chồng.
Nhung thở dài nhìn cô, mà từ lúc mẹ chồng cô gọi tới thì cô ăn uống cũng đâu còn ngon miệng, cuối cùng cô cũng không thể làm ngơ được, vội vã ăn xong rồi đứng dậy về nhà trước.
*******
Cuộc sống của cô vẫn cứ như vậy trôi qua 2 tháng tiếp theo, nhiều lúc cô nghĩ nếu không có Huy chắc chắn cô sẽ không thể nào tiếp tục được nữa. Sống trong căn nhà tưởng chừng là mái ấm của riêng mình nhưng hoá ra không phải, bao nhiêu áp lực đè nặng tгêภ đôi vai bé nhỏ, áp lực nhất vẫn là chuyện sinh con đẻ cái.
Một buổi sáng đẹp trời, cô nhận được điện thoại từ Ьệпh viện gọi tới, cô chính thức được nhận vào làm trong Ьệпh viện. Cô vui lắm, vội vã nhắn tin khoe chồng.
– Anh ơi, em được trúng tuyển vào Ьệпh viện Việt Đức rồi anh ơi. May mắn có bố cái Nhung xin giúp cho ấy.
Cô cứ tưởng anh sẽ nhắn lại chúc mừng cô cơ, nhưng không, anh trả lời mỗi một câu cộc lốc:
– Ừ!
Đọc xong, cô cảm thấy có gì đó thất vọng. Việc cô đi làm thực ra cô biết anh cũng không muốn, chẳng hiểu sao trong khi các ông chồng khác muốn vợ mình có công ăn việc làm ổn định, còn anh thì lại không. Trước kia anh nói sợ cô vất vả nhưng mà hình như anh còn lý do nào khác. Cô mặc kệ, được đi làm công việc mình thích, đúng với chuyên môn của mình chính là hạnh phúc lớn nhất lúc này của cô. Bây giờ chỉ có công việc mới khiến cô xua tan những muộn phiền đang chất chứa trong lòng.
Ở Ьệпh viện đa số mọi người cũng khá là thân thiện với cô, cô lại được làm cùng Nhung nên mọi thứ đỡ bỡ ngỡ hơn. Phòng cô có anh trưởng khoa rất trẻ, vừa dễ tính lại nhiệt tình chỉ dạy. Có điều chị phó khoa thì không, thái độ lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu với cô hơn hẳn. Từ ngày đi làm, cuộc sống của cô cảm thấy dễ thở hơn hẳn, mẹ chồng cô cũng bớt mỉa mai cô hơn trước, gu ăn mặc của cô cũng được nâng lên một tầm cao mới. Nhìn cô lúc này, có ai bảo cô là đã có chồng đâu, xét về ngoại hình thì có lẽ cô phải xinh nhất khoa ngoại ấy chứ.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống của cô bắt đầu từ năm rưỡi, dọn dẹp nhà cửa rồi nấu bữa sáng cho hai vợ chồng. Ăn sáng xong xuôi thì chính anh đưa cô tới chỗ làm. Trừ hôm nào anh bận việc dự án gì đó thì cô mới ʇ⚡︎ự mình lái xe đi thôi.
Sáng đó cô vừa thay đồ xong thì có một ca tai пα̣п mới vào cần mổ gấp. Anh trưởng khoa thấy vậy vội vàng kêu cô chuẩn bị dụng cụ rồi cùng anh ấy vào phòng phẫu thuật gấp. Lát sau cả giám đốc Ьệпh viện cũng có mặt. Cô ngờ vực nhìn Ьệпh nhân, là một người nam khoảng chừng tuổi chồng cô, nhìn thoáng qua thôi cũng biết là người có tiền. Nhưng mà cô không để ý thêm nhiều, chú tâm bắt tay vào công việc. Bệnh nhân không biết có gây thù hay chuốc oán với ai không mà bị chém vết khá là sâu, cơ với ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ ở chân lại bị đứt khá nhiều. Cuối cùng sau 5 giờ đồng hồ thì cả ekip mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Lúc này cô thấy bên ngoài hành lang có khá nhiều người mặc đồ đen đứng chờ đợi, có một người trung tuổi tiến tới hỏi giám đốc Ьệпh viện:
– Cậu Dũng sao rồi bác sĩ?
– Ông yên tâm, báo lại với ông ấy là ca phẫu thuật thành công tốt đẹp.
– Cảm ơn các bác sĩ đã vất vả rồi.
Cô nghi hoặc về người Ьệпh nhân kia, gia đình anh ta chắc hẳn cơ to thế nào mới khiến giám đốc Ьệпh viện đích thân tham gia vào ca phẫu thuật. Sau cùng anh ta được đưa về buồng Ьệпh theo yêu cầu, trưởng khoa chỉ thị cho cô là điều dưỡng buồng đó cùng 2 người khác nữa. Sau cùng anh trưởng khoa còn nói:
– Hôm nay em làm tốt lắm. Lần sau cứ thế phát huy nhé.
– Dạ vâng anh, em cảm ơn anh ạ.
Anh trưởng khoa cùng mọi người đi khỏi thì Nhung mới bước lại gần chỗ cô hỏi han.
– Chúc mừng bà nhé, nay được vào phòng phẫu thuật rồi.
– Ừ, tôi cũng đang run run đây. May ca phẫu thuật thành công tốt đẹp.
– Tay nghề của bà tốt mà, ʇ⚡︎ự tin lên.
Cô mỉm cười gật đầu, đúng lúc đó có một γ tά khác chạy tới hỏi thăm.
– Chị Nhi ơi, vừa chị có để ý Ьệпh nhân trong kia không?
– Ừ sao thế?
– Đẹp quá trời đẹp luôn á. Eo ơi khuôn mặt nhìn cuốn hút thế chứ.
– Thôi thôi mày tha cho chị đi, chị là gáι đã có chồng rồi đấy.
Nói rồi cô cười cười bước đi trước, mấy người bắt đầu đứng bàn tán về người đàn ông kia. Nhìn hồ sơ Ьệпh án thì anh ta tên đầy đủ là Hoàng Anh Dũng, 34 tuổi cũng bằng tuổi chồng cô nhưng mà nhìn có vẻ anh ta trẻ hơn thì phải. Xưa nay cô cứ nghĩ chồng mình đẹp trai nhất nhưng hoá ra cô phải công nhận người đàn ông này đẹp thật, nếu xét về ngoại hình thì chồng cô chắc chỉ được bằng phần của anh ta. Nói thì nói vậy thôi chứ cô không có mê trai đâu nhé, cô là người phụ nữ công dung ngôn hạnh đủ cả ấy.
Bệnh nhân này là Ьệпh nhân đặc biệt nên trưởng khoa hay phó khoa đều dặn dò rất kỹ mọi người liên tục để ý tới anh ta nên một chốc một lát mọi người lại thay nhau vào xem bình ᴅịcҺ truyền. Ăn cơm trưa xong cô bước vào phòng thì thấy anh ta đang ngồi dậy, eo ôi phẫu thuật đau như thế mà anh ta vẫn có sức ngồi dậy được, khuôn mặt lại chẳng tỏ vẻ cảm xúc đau đớn gì nữa chứ. Cô vội vàng chạy tới phụ đỡ anh ta rồi nói:
– Anh tỉnh rồi à? Nhưng mới phẫu thuật xong anh cứ nằm đó đi, ngồi dậy sớm không tốt cho vết thương đâu ấy.
– Có ૮.ɦ.ế.ƭ được đâu mà lo.
Trời ơi cái tên này, đẹp người, cái gì cũng đẹp nhưng cách ứng xử quá thể chán. Dù sao người ta cũng đang quan tâm mình, không được câu cảm ơn thì cũng được lời nói ʇ⚡︎ử tế chứ. Cô cười nhạt đáp:
– Phải, không ૮.ɦ.ế.ƭ được mà chỉ mới sắp thôi.
Cô vừa dứt lời thì anh ta mới bắt đầu ngước mắt nhìn cô, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, đặc biệt là đôi mắt chim ưng đầy tà mị như muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn cô vậy. Tự nhiên cô cảm thấy bị áp lực nào đó vây quanh mình, cô hững hờ nói:
– Thôi để tôi thay bình ᴅịcҺ truyền cho anh. À mới phẫu thuật xong nên anh ăn cháo cho tốt nhé.
Xong xuôi cô lặng lẽ rời đi, bước ra đến cửa thì người đàn ông trung tuổi cô thấy khi sáng bước vào, tгêภ tay ông ấy có rất nhiều đồ ăn với trái cây, nhìn sơ qua toàn trái cây nhập khẩu loại Vip.
– Cậu Dũng, cậu tỉnh lâu chưa?
– Ông ấy bảo chú đến đây à?
– Dạ vâng.
– Thằng Cường ở đây chăm tôi là được, chú cứ về quản lý nhà cửa đi.
– Nhưng mà….
– Để đồ xuống bàn rồi về đi chú. Tôi không thích nói một câu hai lần.
– Tôi biết rồi. Cậu cố gắng ăn uống đầy đủ cho sớm khỏe nhé, có việc gì nhớ gọi tôi.
Lát sau ông chú kia cũng đi qua cô, trước khi về ông ấy còn rẽ vào phòng trưởng khoa dặn dò, lúc đó cô cũng ở khoảng cách gần đó nên nghe rất rõ.
– Phiền cậu để ý kỹ tới cậu Dũng đấy, có chuyện gì nhớ gọi về cho tôi biết.
– Dạ vâng chú Lâm, chú yên tâm đi ạ.
– Vậy tôi về trước đây.
– Cậu ấy không khiến chú ở lại ạ?
– Cậu biết tính cậu Dũng mà.
– Dạ vâng ạ.
Ông chú kia đi rồi thì trưởng khoa cũng gọi cô và hai người điều dưỡng khác vào dặn dò lại một chút. Cả chiều hôm đó công việc của cô chủ yếu là loay hoay phòng đó để ý tình hình sức khỏe của anh ta thôi. Đến tầm chiều chuẩn bị đến giờ tan làm thì anh ta chủ động gọi cô lại.
– Này cô kia.
– Sao thế? Anh cần gì ạ?
– Lấy cho tôi cốc nước.
– Anh đợi tôi một chút.
– Nước này có phải nước khoáng đã đun sôi không?
– Không, là nước máy đã đun sôi thôi.
– Tôi muốn uống nước khoáng đã đun sôi.
– Anh uống tạm đi, Ьệпh viện không có nước đó đâu ạ. Đun sôi được là cho anh là tốt lắm rồi.
– Tôi nói tôi muốn uống nước khoáng.
Cô phẫn nộ nhìn anh, Ьệпh nhân gì như bố đời ấy. Dẫu biết rằng lương y như từ mẫu nhưng mà quái thai thì quái thai vừa thôi chứ. Cô kìm nén cơn giận lại đáp:
– Anh muốn uống nước khoáng thì bảo người nhà mang tới cho ấy.
– Nhìn cũng xinh xắn đấy mà sao dễ nóng thế?
– Tôi có chồng rồi nên xinh hay không xinh cũng chẳng quan trọng.
Anh ta cười khẩy nhìn cô, mà gớm như người đẹp nên cười khẩy thôi cũng đẹp lắm ấy.
– Ồ hoá ra là hoa đã có chủ.
– Vậy giờ không có nước khoáng thì anh uống tạm nước này nhé.
– Khỏi cần, cô ra ngoài đi.
Thề lúc đó cô điên cái tên này gớm cơ, cả chiều giờ anh ta cứ bắt bẻ cô chuyện đâu đâu đấy. Tan làm cô rẽ vào chợ mua ít đồ về nấu cơm tối, vừa về đến nhà thì cô đã thấy mẹ chồng cô ở trong đó. Cô có chút ngạc nhiên nhìn bà, cô nhớ là trước giờ cô đâu đưa chìa khoá nhà cho bà đâu.
– Mẹ vừa qua nhà con ạ?
Bà liếc mắt nhìn cô từ đầu tới chân rồi mỉa mai.
– Chẳng lẽ cô cấm tôi không được qua nhà thăm con trai mình?
– Dạ con không có ý đó.
– Ý tứ rõ ràng lại còn cãi? Mà từ ngày đi làm Ьệпh viện không biết lương có đủ mua quần áo cho cô mặc không?
– Dạ lương con thế nào chồng con cũng biết mẹ ạ. Miễn sao con không ăn hoang phá hoại của chồng con là được.
Nghe cô nói bà tức lắm nhưng không biết sao lại nhẫn nhịn lại được. Nếu là ngày thường bà sẽ choa choả mắng trách cô hỗn hào mất dậy ấy chứ.
– Hôm nay tôi sang đây để thông báo cuối tuần này có giỗ cụ nên cô sang sớm để làm cỗ. Hôm đó thằng Đức cũng dẫn bạn gáι về ra mắt, nghe nói bạn gáι nó là con nhà điều kiện ở Hà Nội đấy, cô xem có món gì ngon ngon để làm.
– Dạ vâng ạ.
Bà ở lại thêm một lúc thì rời khỏi, lúc cô vào làm cơm thì thấy thùng rác vừa bị bới tung lên, đến khổ mẹ chồng cô rất hay có tính tò mò xem nay hằng ngày cô ăn gì, có ăn sơn hào hải vị gì làm tốn tiền con trai bà không.
Cơm nước xong xuôi thì anh lại gọi điện về tối nay phải đi ăn cơm với khách hàng, đọc xong dòng tin nhắn cô thấy man mác buồn, đây là bữa cơm tối thứ 3 cô ăn một mình trong tuần.
Đến 10 giờ anh mới về nhà trong tình trạng say khướt, vừa thấy cô anh đã ôm chầm lấy cô mà hôn hít, cái mùi ɾượu này khiến cô thật sự khó chịu. Đặt anh ℓêп gιườпg, thay áo sơ mi cho anh xong thì cô thấy điện thoại anh đổ chuông tin nhắn. Trước giờ cô cũng rất tôn trọng cuộc sống riêng tư của anh nên chẳng mấy khi bận tâm. Có điều anh không có thói quen nhắn tin vậy mà giờ thỉnh thoảng lại tin nhắn liên tục khiến cô cảm thấy bất an.
Cô liếc mắt nhìn lên màn hình đã phát sáng, tin nhắn hiện lên từ một số không được lưu tên:
“ Anh về đến nhà rồi