Huy tiến tới chủ động bắt tay Dũng, so với sự lúng túng ban đầu thì anh ta dường như đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Mà Dũng vẫn ngồi yên đó, bộ dạng bình thản cùng hững hờ vô cùng.
– Sếp Dũng, không ngờ gặp anh ở đây.
Nói rồi Huy liếc mắt nhìn vợ mình. Đúng lúc đó cô cũng ngước mắt nhìn anh, nhìn người con gáι đứng bên anh nữa, tuy đã biết rõ bộ mặt thật của Huy nhưng cái cảm giác nhìn thấy người chồng hợp pháp của mình đang thân mật với nhân tình ngay trước mặt mình, đúng là một cảm giác không hề dễ dàng, và cô cũng không thể coi như từng có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa cho tới giờ phút này, thật lòng cô vẫn chưa thể quên được những kỷ niệm mà hai người đã có. Trái tιм cô vô thức nhói lên như có hàng ngàn chiếc kim cùng lúc xiên tới.
Dũng lên tiếng:
– Hôm nay gặp nhau ở đây đúng là do ý trời rồi. Nếu đã gặp thì cùng nhau ngồi xuống nói vài câu.
Lê đúng bên cạnh Huy giựt giựt gấu áo, Dũng thấy vậy nhếch môi cười khẩy.
– À quên tôi không hỏi anh, cô gáι này là…?
Chưa để Huy lên tiếng thì Lê lên tiếng trước:
– Tôi là vợ của anh Huy.
Nói xong cô ta đưa ánh mắt thách thức nhìn về phía cô, Huy quay qua lườm cô ta một cái.
– Đừng nói bậy.
– Em nói bậy gì chứ? Chẳng phải anh và cô ta cũng sắp ly hôn rồi sao? Mẹ anh cũng đã xem ngày, tháng sau ngày đẹp còn gì.
Cô định đứng dậy rời khỏi thì Dũng bất ngờ kéo tay cô lại, anh nhìn về phía Lê mà nói.
– Tôi đã gặp rất nhiều người phụ nữ khác nhau. Nhưng mà tôi công nhận gu mới của anh mặn thật đó Huy ạ.
Huy quay qua nhìn Dũng đang nắm chặt lấy cổ tay vợ mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu nhưng anh ta vẫn phải cười khẽ một tiếng.
– Cảm ơn anh quá khen. Tôi cũng không nghĩ hôm nay lại gặp anh đi cùng vợ mình thế này. Thật sự rất bất ngờ đó ạ.
– Vợ? ( Dũng nhấn mạnh hỏi lại)
Huy nghe xong có chút lúng túng giật mình, ánh mắt cũng có chút biến đổi. Anh ta không dám trả lời ngay, bởi vì từ lúc anh ta ký vào tờ đơn ly hôn kia là đã ҳάc định mình và cô không còn mối quαп Һệ gì nữa rồi. Chắc hẳn mọi người sẽ thắc mắc Huy ký vào đơn ly hôn lúc nào đúng không? Dạ vâng anh ta ký vào đơn ly hôn do Dũng đề xuất cách đây có vài tiếng trước. Anh ta biết với tính cách của An Nhi thì nhất định cô sẽ không bao giờ quay lại cùng anh chung sống những tháng ngày hạnh phúc như trước kia được nữa. So với níu kéo một cuộc hôn nhân không thành thì anh ta sẽ chọn ᵭάпҺ đổi lấy chức giám đốc kia. Tuy nhiên tận mắt chứng kiến cảnh cô bên cạnh người đàn ông này, thực sự khiến anh ta không cam tâm. Có thế nào đi nữa thì cô cũng là người phụ nữ anh ta từng yêu thật lòng.
Dũng không nói gì thêm nữa, ánh mắt giống như con dao sắc lạnh xẹt qua khuôn mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh của Huy.
Một lúc lâu sau… như đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cô đứng bật dậy nói:
– Tôi xin phép.
– Tôi đưa cô về ( Dũng nói)
– Không cần, anh ở lại nói chuyện với đối tác của anh đi.
– Tôi nghĩ hai người họ cần không gian riêng. Đúng không?
Huy cố gắng gượng cười đáp:
– Phải.
Cô bước đi trước, Dũng bước theo sau. Huy đứng đó giương mắt nhìn theo bóng lưng hai người, bàn tay vô thức siết chặt lại đầy cay cú. Lê thấy vậy cười nhẹ lên tiếng:
– Anh xem đi, người vợ ngoan hiền của anh đó. Cô ta vẫn còn là vợ hợp pháp của anh. Vậy mà cô ta giám bình tĩnh đi bên người đàn ông khác trước mặt anh đó. Như thế thì anh còn gì mà áy náy cơ chứ. Đến bây giờ anh đã nhận ra ai mới là người yêu anh chưa Huy?
Lê xong người Huy lại, nhưng ánh mắt anh vẫn thất thần nhìn về phía Nhi.
– Chỉ có em mới là người phụ nữ hết lòng yêu anh, vì anh. Em là người đầu tiên của anh và cũng là người cuối cùng. Con tiện nhân kia không xứng đáng.
– Tiện nhân, cô tưởng bỏ tôi rồi cô sẽ được ung dung bên hắn sao? Cô đừng có mơ!
Tiếng mắng cҺửι của Huy khiến Lê cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cô ta mỉm cười nói:
– Thôi nào, cô ta không đáng để anh nổi giận đâu. Chúng ta về nhà nhé.
Huy cúi xuống nhìn Lê, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đầy cưng chiều.
– Được, chúng ta về nhà. Về nhà rồi em ૮.ɦ.ế.ƭ với anh.
******
Lúc này tгêภ chiếc ô tô sang trọng, cô đã không thể chịu đựng thêm nữa mà rơi nước mắt, l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ giống như bị tảng đá khổng lồ đè lên, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo. Dũng liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.
Bất ngờ anh kít phanh xe gấp lại không khỏi khiến cô giật mình.
– Anh sao thế?
– Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cô khó hiểu nhìn anh, anh nói tiếp:
– Nhìn nước mắt cô liên tục rơi vì một էհằղ.ℊ ҟհố.ղ, quả thật rất khó chịu.
-Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? Anh là một doanh nhân, ắt hẳn sẽ rất bận rộn nhưng vẫn có thời gian dành cho tôi?
Dũng nhìn thẳng vào cô, khoé môi khẽ nở ra nụ cười nhẹ. Bất ngờ anh thì thầm vào tai cô nói nhỏ vài chữ khiến cô khẽ chau mày sững sờ. Mặc dù cũng loáng thoáng nghe được nhưng mà cô sợ mình nghe nhầm nên hỏi lần nữa.
– Anh vừa nói cái gì?
– Tôi thích em!
Những lời này của Dũng nói ra khiến cô chσáпg váng, nhất thời không thích ứng kịp khiến trái tιм cô liên tục ᵭ.ậ..℘ loạn lên. Cô tròn xoe mắt nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của anh mà đáp:
– Tôi thực sự không biết anh đang nói cái gì.
– Không hiểu cũng không sao, chỉ cần tôi hiểu tôi muốn gì là được rồi.
– Anh thấy tôi chưa thực sự thảm hại à mà còn nói được những lời như vậy. Tình cảm không phải thứ để trêu đùa.
– Tôi đâu có nói tôi trêu đùa em?
– Vậy tôi hỏi anh, anh nói anh thích tôi, tại sao lại thích tôi?
– Thích là thích, thích một người đâu cần lý do.
– Tôi chỉ là một cô gáι bình thường, hơn nữa tôi đã có chồng và cũng đang sắp ly hôn rồi đó.
– Ly hôn là chuyện tốt mà. Ly hôn xong rồi tôi có thể đường đường chính chính đến bên em.
– Anh??? Đúng là tên ҟҺùпg, tôi không có thời gian chơi trò trêu đùa tình cảm với anh đâu.
– Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi tin em cũng sớm thấy tâm ý của tôi.
Nhìn thấy nụ cười tгêภ khoé môi anh, trái tιм cô lần nữa như muốn ngừng ᵭ.ậ..℘. Thật sự cô không thể tin nổi và cũng không giám tin.
Đêm đó cô nằm trằn trọc suy nghĩ, mặc dù đã dặn lòng đó chỉ là những lời nói ngẫu hứng của Dũng thôi nhưng cô không biết sao bản thân lại bận tâm đến thế.
Sáng sớm hôm sau lúc cô tỉnh dậy thì nhận được cuộc gọi của toà án. Đến chính bản thân cô còn bất ngờ vì theo cô biết nếu ʇ⚡︎ự ý đơn phương ly hôn thì sẽ không bao giờ được giải quyết nhanh vậy đâu. Mà kể cả hai vợ chồng có ʇ⚡︎ự nguyện cũng chẳng thể nào xảy ra trường hợp đó. Điều khiến cô bất ngờ hơn là lúc cô đến toà án đã thấy Huy ở đó. Sau lần hoà giải thứ nhất không thành thì toà hẹn hoà giải lần hai sẽ là 15 ngày sau vì cũng vài ngày nữa là tới tết nguyên đán rồi.
2 ngày sau cô bắt xe về quê ăn tết, đêm đó cô quyết định kể với mẹ về chuyện ly hôn của hai vợ chồng và cuộc sống của mình suốt 4 năm qua. Bà nghe xong như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi nói:
– Suy nghĩ kỹ chưa?
– Con nghĩ kỹ rồi. Anh ta cũng sắp lấy vợ mới rồi mẹ.
-Mẹ không ngờ thằng Huy nó lại như vậy. Mẹ giờ chỉ lo cho con, mang tiếng gáι một đời chồng rồi sau này ai lấy nữa.
– Mẹ, con cũng sẽ không có ý định lấy chồng nữa đâu.
– Nói vậy sao được. Đàn bà con gáι không thể sống một mình tới già.
– Mẹ, mẹ có trách con không?
– Con ơi, con sống khổ thế thì mẹ trách gì con chứ. Thôi nếu đã không ở được với nhau thì ly hôn cũng là giải thoát.
– Dạ, nhưng mà tạm thời mẹ đừng nói cho bố biết nhé, mẹ biết tính bố mà. Bố không thể bị kích động lúc này được.
– Ừ mẹ hiểu mà.
Tối đó hai mẹ con tâm sự tới khuya vẫn chưa chịu đi ngủ. Tâm sự chán rồi hai mẹ con lại ôm nhau khóc. Mẹ cứ liên tục ѵυốŧ ѵε mái tóc cô, mẹ bảo mẹ thương con gáι vất vả đủ đường.
Tết năm đó không thấy Huy về với thấy cô ăn tết nhà ngoại một mình nên mọi người họ hàng làng xóm cũng bắt đầu xì xào bán tán.
Bố cô từ hôm bị tai biến đã bị liệt nửa người nhưng cũng bắt đâu nói rõ ràng hơn trước. Hôm đó mồng 2 Tết ông kêu thằng Phong gọi cô vào buồng hỏi chuyện.
– Sao… không thấy…thằng…Huy nó về?Hai…hai..đứa có…chuyện gì..rồi…à?
Cô nhìn ông, rân rấn nước mắt, ngập ngừng trả lời:
– Anh Huy năm nay đi công tác xa nhà nên không về được bố ạ. Anh ấy kêu con về đây ăn Tết với bố mẹ một năm cho vui.
– Thật…thật không?
– Dạ vâng ạ. Bố yên tâm đi.
– Ừ…bảo ban…nhau…mà…sống!
– Dạ vâng. Con lấy sữa cho bố uống nhé.
– Không…bố…ngủ…lát!
– Dạ bố.
Cô ở nhà dự định đến mồng 6 lên lại Hà Nội giải quyết nốt vấn đề ly hôn thì chiều mồng 5 bất ngờ Dũng ҳάch một giỏ quà từ ngoài cổng bước vào khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Anh mặc bộ tây trang màu đen, nắng nhẹ chiếu xuống thân hình hoàn hảo của anh cứ như một kiệt tác của tạo hoá. Anh tươi cười bước vào chúc tết cả nhà, mẹ cô vẫn nhận ra anh, bà mời anh vào nhà uống nước. Cô thì đứng ngây người mãi tới bà gọi cô mới có phản ứng.
– Nhi đi pha cafe cho cậu Dũng đi.
– Dạ vâng mẹ.
Bà ngồi nói chuyện với anh được lúc thì bác Liên hàng xóm gọi đi lễ chùa. Anh định vào hỏi thăm bố cô thì cô lên tiếng:
– Bố tôi vừa ngủ rồi. Mà sao anh lại biết nhà tôi?
– Cái này đơn giản mà.
– Cảm ơn anh đã đến hỏi thăm sức khỏe bố mẹ tôi. Chúc anh đầu Xuân năm mới vạn sự như ý.
– Ý của tôi là muốn lấy em có được không? ( Dũng cười hỏi lại)
– Anh đừng nói bậy!
Đúng lúc đó thì thằng Phong cũng đi chơi về, Dũng rút phong bao đỏ lì xì cho nó. Anh ngồi thêm một lúc thì cũng xin phép ra về. Khoảng 6 giờ tối anh nhắn tin cho cô.
– Tôi chuẩn bị về Hà Nội, em có về cùng không?
Ban đầu cô định từ chối nhưng mà mới lúc trước cô nhận được điện thoại của Nhung nhờ sáng mai cô tới sớm trông quán cho một lúc vì ngày mai cũng bắt đầu khai xuân nên khá kén chọn giờ, mà cô ấy lại có việc gấp.
Lúc ngồi tгêภ xe đi được một đoạn thì cô thiêm thϊếp ngủ. Cô tỉnh dậy cô thấy Dũng đang chăm chú nhìn mình, cô ngại ngùng hỏi:
– Tới nơi lâu chưa anh?
– Được khoảng 30 phút.
– Sao anh không gọi tôi dậy?
– Vì tôi thấy em ngủ rất ngon.
– Cảm ơn anh.
– Em xuống xe đi, tôi đưa em lên nhà.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa kính, đây là khu chung cư cao cấp mà. Nhà cô là nhà trọ, đây đâu phải nhà cô? Cô ngạc nhiên hỏi anh.
– Anh có nhầm không thế? Đây đâu phải nhà tôi?
– Từ giờ đây chính là nhà em.
– Anh đừng hâm nữa đi. Lái xe cho tôi về nhà tôi đang ở, không thì tôi ʇ⚡︎ự đi bộ về.
– Bây giờ em có tới người ta cũng không cho em thuê nữa đâu.
– Thế kệ tôi, liên quan gì tới anh.
– Sao lại không liên quan? Em đừng quên tôi là chủ nợ của em đấy. Tôi có quyền bảo quản con nợ của mình cho thật tốt. Kẻo nhỡ em bùng nợ thì sao?
– Anh???
Sau một hồi nói nhau qua lại. Bất đắc dĩ cô phải theo Dũng xuống xe. Vì là khu chung cư cao cấp nên căn nhà rất rộng rãi, thoải mái, nội thất sang trọng, thiết kế hiện đại. Không thể phủ nhận người thiết kế rất có thẩm mĩ!
– Em thấy hợp ý em không?
– Cảm ơn anh. Như vậy là quá đẹp với tôi rồi.
– Thôi em nghỉ đi, tôi về đây.
– Bao giờ tôi bắt đầu làm việc?
– Hả?
– Thì vừa nãy anh bảo thuê tôi nấu ăn cho anh ấy. Anh kêu tôi nấu ăn ngon còn gì.
– Em nôn nóng muốn làm việc ngay để được gặp tôi mỗi ngày à? ( Dũng cười hỏi lại)
– Anh đừng có ảo tưởng. Tôi chỉ muốn sớm kiếm tiền trả nợ anh cho xong thôi.
– Em cứ giải quyết nốt thủ tục ly hôn cho xong đã.
1 tháng sau…
Sau 3 lần giải hoà không thành công, cô chính thức được nhận quyết định của toà án về việc ly hôn. Cầm tờ giấy quyết định ly hôn trong tay, cô cười nhẹ nhưng lòng vẫn man mác buồn, mấy năm thanh Xuân bên nhau, không thể nói quên là quên ngay được. Ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, cô hy vọng tương lai của cô sẽ tốt đẹp hơn, cô hy vọng từ nay cô sẽ hạnh phúc.
Chiếc xe màu đen đậu sẵn trước cửa toà án, khi cô vừa bước ra thì Dũng bước xuống, tгêภ tay còn cầm bó hoa hướng dương đưa cho cô.
– Chúc mừng em!
– Anh chúc mừng tôi ly hôn ấy hả?
– Ly hôn không phải là việc không tốt, so với việc sống chung với một người chồng không ra gì thì ly hôn chính là cơ hội ông trời cho em đổi đời.
Cô bật cười nhìn anh, lắc đầu đáp:
– Anh đúng là tên ҟҺùпg nhất mà tôi biết. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
– Ơ thế em nói xem tôi nói không đúng chỗ nào?
– Được rồi, anh lúc nào chẳng đúng.
– Lên xe đi, tôi đưa cô đi ăn mừng.
– Ăn mừng?
– Ừ. Bạn tốt của cô cũng đang ở nhà chờ ấy.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi, cô liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy mẹ chồng cô, Lê và cả con trai hai người mặt hớn hở tới cười nói vui vẻ như đạt được chiến tích. Chỉ có khuôn mặt anh vẫn liếc nhìn về phía trước, ánh mắt không hẳn là vui.
Dũng thấy thế lên tiếng:
– Để xem bọn họ hạnh phúc được bao lâu.
– Anh nói thế ý gì?
-Không có gì, em thắt dây an toàn vào đi.