Lấy chồng khùng chương 24

Vũ Linh 543

Sau khi chị My nói ra câu đó phút chốc hai bàn tay tôi siết chặt lấy cây chổi lông gà trong tay hơn, ngạc nhiên cùng xen lẫn tò mò nên cứ thế cố nép mình vào sâu thêm chút nữa để họ không phát hiện ra mình. Và tiếp theo sau đó kèm theo là một bạt tay in hằn lên má của của chị My từ người phụ nữ lạ kia, còn mẹ Lan thì ᵭ.ậ..℘ tay xuống bàn cái rầm, giọng mẹ chan chát tức giận chỉ tay về phía người đàn bà đó

“Chị sao chị dám ᵭάпҺ con gáι tôi chứ hả?

Bà ta cũng không vừa, trừng mắt lớn tiếng quát lại

” Không những ᵭάпҺ tôi còn phải tẩn cho nó một trận vì cái Ϯộι láo toét. Tôi là người lớn dân làm ăn có ɱ.á.-ύ mặt, chứ không phải trẻ con mà nó muốn nói gì thì nói. Không phải hôm nay ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ lấy chồng ngày mai khô hạn rồi lại không. Gia đình chúng tôi không phải hạn mạt rệp như các người mà ăn đàng sống nói đàng gió như thế?

“Ơ chị nói ai là hạng mạt rệp hả chị? Chị nên nhớ con chị nó qùγ lạy lếch theo con gáι tôi nên con gáι tôi nó Ϯộι nó xót nên nó mới đồng ý cho chị vác cái thây chị sang đây, nhưng mà con tôi nó thông minh. Nhận ra sớm bộ mặt giả trân của chị nên nó hồi là đúng rồi. Tôi nghĩ chị chắc biết ทɦụ☪ chứ? Sao lại còn ráng cứng giọng vậy hả chị?

” Ồ vậy ra chị nghĩ con chị chắc cũng đàng hoàng lắm hả chị. Tôi nói cho chị nghe nha,con trai tôi chơi con chị hoa bướm gì cũng nát bét hết rồi, chị nhìn xem nó dập tơi dập tả từ bên trong ra bên ngoài, bây giờ con tôi mà không cưới chắc cũng chẳng có con ma nào thèm rước đâu chị ạ?

Hai người đàn bà đối chọi nhau bằng ánh mắt hung tàn lắm và cả những lời lẽ rất thô tục khiến cho tôi không khỏi rùng mình khi nghe thấy, ấy vậy mà trông chị My nét mặt bình tĩnh lắm, chỉ đưa tay lên chà chà da mặt mình vài cái sau đó nhếch môi khinh miệt nhìn về phía người đàn bà kia ngông cuồng hiếu thắng trả lời

“Xin lỗi bác nhé cho con nói bác nghe để bác hiểu, dù con và anh Minh có thế nào thì người mà con định lấy là một người giàu nhất vùng, đẹp trai nhất xứ lại còn giỏi giang, vả lại anh ấy lại còn là hôn phu của con từ trước, nếu đem anh Minh ra so với anh ấy thì….ha ha chắc anh Minh chẳng có điểm nào bác ạ. Thôi thì con không có phước làm con dâu bác nên xin phép bác mau chóng cút khỏi ra nhà con nha bác…

Bà ta nghe xong thì cơn tức giận lên đến đỉnh điểm tôi thấy mặt bà ta đỏ gay gắt, hai bàn tay vô thức nắm thành nắm đấm định xông tới tẩn chị My tiếp một trận nhưng được sự can ngăn của người đàn bà cùng ngồi bên cạnh nên bà ta im lặng rồi ra về, chỉ để lại một câu nói vô cùng đanh thép

” Gia đình bà chờ đó. Sẽ có ngày tôi khiến bà và con gáι bà bước ra đường không có một tấm vải che thân, để hiểu thấu cảm giác mà gia đình bà đối xử với tôi ngày hôm nay.

Rồi bà ta rời đi, tôi thấy chị My nhìn mẹ Lan nở ra nụ cười đắc ý, còn mẹ Lan thì đưa đôi mắt vô cùng khó hiểu nhìn chị My, sau đó hai mẹ con họ rù rì nho nhỏ gì đó mà tôi không nghe thấy, chỉ biết sau giây lát thì vẻ mặt tươi vui cùng nụ cười vô cùng bí ẩn đã hiện tгêภ môi của hai người họ.

Thở phào một hơi, màn khẩu chiến vừa rồi không khỏi làm tôi run sợ nhưng đành giả vờ tôi bước đi ra coi như mình không nghe thấy chuyện gì sau đó nhanh chóng lau dọn bàn thờ cha tôi lại cho sạch sẽ,vừa làm nhưng phía sau lưng lại có cảm giác nhồn nhột và đúng là như tôi suy đoán khi tôi quay lại ngay khoảnh khắc liền nhìn thấy hai ánh mắt ganh ghét,và sự dè bĩu đang ghim về phía mình. Họ không nói gì nhưng thái độ đủ khiến tôi lạnh cả sống lưng.

….

Đến khi cúng xong thằng Tèo rời đi trước, tôi dọn thức ăn xuống lo rửa chén bát sạch sẽ, vừa dọn dẹp vừa trông ngóng bóng dáng của Phong trong thấp thỏm lo lắng, vì tôi sợ anh gặp пguγ Һιểм như lời ông Trần nói nên trong bụng chẳng yên chút nào.

Nhưng cũng may là sau khi tôi xong việc thì anh Hải tài xế đi vào nhà anh ấy nói nhỏ bên tai tôi là Phong đang ở bên ngoài xe chờ tôi nghe đến thế trong lòng tôi vui lắm như gỡ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, nhưng cũng hơi buồn vì anh không ghé vào nhà thắp cho cha tôi nén nhang.

Khi tôi nói tôi đi về mẹ Lan cũng chẳng đoái hoài gì đến tôi cả, và lần đầu tiên sau những năm sóng gió cùng một mái nhà, mẹ Lan không gây khó dễ cho tôi. Tôi thấy lạ lắm nhưng cũng mừng vì dù sao giỗ của cha cũng trôi qua trong êm đẹp là tôi vui rồi. Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp ngay vỏ dừa khi mà chị My chắn ngang cản đường và luôn miệng hỏi tôi về Phong sau khi tôi vừa đi ra đến cổng.

“Nè Vy? Anh Phong đâu hả?

Tôi cụp ánh mắt liếc xuống cάпh tay chị My đang giữ lấy tay mình, tôi khó chịu trả lời lại chị

” Chị hỏi chồng em có việc gì không?

“Tao hỏi mày anh Phong đâu?

” Em không biết. Và cũng không muốn người khác hỏi về chồng mình?

“Mày…được lắm, tạm thời là chồng mày…nhưng chưa chắc sau này vẫn là chồng mày đâu?

” Vậy thì đợi sau này hẳn hỏi nhé chị. Còn bây giờ chồng em ở đâu em không rảnh trả lời cho người khác biết, nhất là những người có ý muốn ςư-ớ.ק chồng của mình.

Nói xong tôi nhanh tay giật phắt tay mình ra khỏi tay chị My và kiêu hãnh bước đi thật nhanh dù trong lòng cơ hồ như có nhiều giông bão đang ập đến nên tâm trí muốn bước nhưng bàn chân lại như có xiềng xích đeo vào.

Cho đến khi tôi ra đến ngã ba, nhìn thấy Phong đang ngồi trong xe sắc mặt có vài phần vui vẻ bởi thế mà chỉ cần lướt vài giây qua khuôn mặt anh thôi tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Rồi anh đưa tay mở cửa,ánh nhìn tôi trìu mến kèm theo giọng nói trầm ấm quen thuộc

“Em vào đi.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngoái đầu nhìn lại cảnh vật quen đường một lần nữa sau đó quay lại vui vẻ gật đầu bước vào ngồi cạnh anh, cάпh cửa xe đóng lại, và khi chiếc xe được rời đi, Phong mới cầm chiếc khăn tay trắng quay sang đối mặt với tôi rồi nhẹ nhàng lau đi mấy vết mồ hôi đang rịn ra tгêภ trán tôi. Anh quan tâm

” Trời nắng nóng bắt em đi bộ từ trong nhà ra xe thật tình anh xót lắm, nhưng không thể vào nhà được nên đành để em chịu thiệt vậy?

Nghe Phong nói thế bất giác tôi liền đưa tay mình lên kéo tay Phong xuống sau đó nhìn anh bằng ánh mắt đăm chiêu

“Tại sao anh lại không vào nhà, chẳng phải lúc sáng anh hứa với em xong việc anh sẽ ghé sao?

Phong thật lòng giải thích

” Anh đang có việc gấp sợ ghé nhà sẽ mất thời gian, em thông cảm cho anh sau này còn nhiều cơ hội anh sẽ đến và đứng trước bàn thờ để thành tâm xin tạ lỗi với ba vợ vì sự thiếu sót của anh sau nhé.

Nghe Phong nói vậy, tôi có buồn đôi chút nhưng cũng không phải giận anh nên không tra hỏi anh thêm chuyện gì nữa. Nhanh chóng nhắm chặt đôi mắt ʇ⚡︎ựa lưng vào thành ghế rồi mặc kệ Phong muốn đưa tôi đi đâu tôi cũng không quan tâm vì hiện giờ do đi ngoài nắng lâu với tốc độ xe chạy khá nhanh nên tôi hơi chσáпg.Chỉ muốn ngồi im nghỉ ngơi.

Phong thấy tôi im lặng anh cũng không bắt chuyện với tôi thêm câu nào. Chỉ lặng lẽ nhẹ nhàng choàng tay qua đỡ lấy đầu tôi đặt lên tay anh sau đó kéo tôi ʇ⚡︎ựa luôn vào vai anh, rồi anh ôm chặt.

Tôi thϊếp đi ngay sau đó bằng sự ấm áp và bình yên anh mang đến nên ngủ một giấc ngon lắm. Cho đến khi có tiếng nói quen thuộc nói nhỏ vào tai tôi tôi mới giật mình mở mắt ra

“Ngọc Vy dậy đi. Đến nơi rồi em!

Tôi nheo mắt và ngóc đầu dậy thì cảm nhận chiếc xe đã dừng hẳn, ngó nhìn ra bên ngoài tôi đứng hình khi vô cùng ngạc nhiên với khung cảnh vô cùng nhộn nhịp và hào nhoáng trước mắt mình. Quay sang Phong tôi liên tục hỏi, cơn buồn ngủ cũng bay mất thay vào đó là sự tỉnh táo vô cùng hiện ra tгêภ gương mặt

” Anh đây…đây là đâu…sao mà nhìn đẹp và lạ lẫm quá vậy hả anh!

Phong thoáng nở nụ cười sáng như ánh nắng , anh khẽ véo nhẹ đầu mũi tôi rồi bảo

“Có gì mà nhìn em ngạc nhiên quá vậy hả? Thích không?

Tôi gật đầu, trong lòng rộn lên khi đôi mắt đang dán chặt vào quang cảnh bên ngoài

” Em thích chứ? Lần đầu tiên em được mở rộng tầm mắt thế này. Anh xem nè ở đây người ta xây nhà cao tầng không hà, lại còn xây cạnh nhau rất nhiều nữa, lại còn có rất nhiều cột đèn và cả hàng quán rất nhiều luôn. Nè ..nè anh nhìn sang bên kia đi…bên đó là gì? Sao họ trồng nhiều cây xanh…lại còn trang trí rất nhiều hoa nửa…kia nửa cái xe gì mà dài dữ vậy anh.

Trái với những thắc mắc liên tục của một đứa con gáι nhà quê như tôi đáng lẻ ra Phong phải cảm thấy rất phiền nhưng đằng này anh lại rất ân cần và nhiệt tình giải đáp cho tôi nghe

“Ở đây là tгêภ phố, xưa người ta gọi là Sài Gòn, bây giờ gọi cái tên thân mật mang tên vị lãnh tụ của nước ta đó là thành phố Hồ Chí Minh đó em. Kinh tế ở thành phố thì họ phát triển sớm hơn quê mình nên cuộc sống của họ đã sớm hiện đại hóa lên rồi, sau này ở quê mình cũng sẽ từ từ phát triển như thế này nè. À bên đó người ta xây công viên nên sẽ trồng nhiều cây xanh để che bóng mát. Còn nữa đằng kia là xe buýt em ạ, xe này rất thuận tiện cho nhiều người dân dưới vùng nông thôn lần đầu lên tгêภ này khi em muốn đi đến địa chỉ nào thì chỉ cần bước lên xe và có tài xế hướng dẫn cho mình.

Phong càng nói tôi càng được mở mang tầm mắt, nên cứ thế mãi lo hướng đôi mắt quan sát thật kỹ từng con đường, từng ngôi nhà, từng dòng người qua lại trong sự thích thú và ngưỡng mộ. Cho đến khi nghe anh Hải tài xế quay xuống cất tiếng hỏi , tôi mới vội vàng thu tầm mắt trở về

” Cậu hai bây giờ mình đi đâu trước.

Ngay khi nhận được câu hỏi Phong liền liếc mắt nhìn sang tôi mấy giây khiến cho tôi hơi chột dạ đôi chút. Rồi Phong quay lại chính diện,tay anh đưa xuống rút trong túi quần tây màu đen ra một tờ giấy nhỏ. Anh nhìn anh Hải bình thản cất lời

“Cậu cho xe đến một chợ lớn gần đây đi. Tôi muốn mua một ít đồ, sau đó chạy đến chỗ tiệm xe hơi theo địa chỉ như trong tờ giấy này ghi nhé.

Anh tài xế nghe Phong nói liền lập tức nhận lấy tờ giấy nhỏ Phong đưa rồi tiếp tục cho xe chạy đi.

Ngồi cạnh bên khi cuộc trò chuyện của Phong kết thúc tôi liền lập tức nhìn sang anh ngập ngừng một lúc sau đó trưng ra bộ mặt ngây thơ rồi hé miệng thỏ thẻ hỏi anh cái điều mình đang thắc mắc khi nghe được cụm từ trong câu trả lời của Phong vừa rồi với anh Hải tài xế

” Anh…cái gì mà…chợ lớn mà anh vừa nói đó là cái …gì vậy?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất