Ký ức tuổi 17 chương 4

Vũ Linh 250

Chị Hoa nhìn chúng tôi thở dài

– Bọn em mới tới sẽ rất mệt mỏi đấy, mỗi ngày tiếp tầm 10-15 khách , cố gắng một thời gian sẽ ổn thôi. Cố lên.

Tôi không thể hình dung ra được ,, tại sao lại ҡıṅһ ҡһủṅɢ như vậy, cái Lan nó khóc nhiều tới mức mắt mũi xưng húp và đỏ ửng lên rồi,, tôi nhìn chị Hoa và nói rất nghiêm túc

– Việc này em không thể làm nổi chị à , chắc em sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ mất, vậy em nhờ chị một việc cuối cùng được không ạ??

– Việc gì thế?

– Chị mua hộ em một lọ tђยốς ngủ hay ϮtҺuốc Ϯɾừ sâu cũng được, em cám ơn chị nhiều ạ!

Chị Hoa trợn trừng mắt

– Em định ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử à, sao em dại dột thế hả??

Tôi bình thản nói

– Em thà ૮.ɦ.ế.ƭ còn hơn sống cái kiểu ทɦụ☪ nhã ấy. Với lại em biết là em sẽ không sống như vậy nổi đâu chị à.

– Chưa làm sao em biết là không làm được , mấy chục người ở đây họ vẫN làm được đó thôi, chỉ mất thời gian đầu thôi em ơi rồi sẽ ổn cả.

– Em cầu xin chị đấy..xin chị hãy giúp bọn em…một là chị giúp em bỏ trốn hai là giúp chúng emnđược ૮.ɦ.ế.ƭ.

Chị Hoa nhăn nhó

– Làm sao chị có thể để các em ૮.ɦ.ế.ƭ được chứ.. chị không đành lòng đâu.

– Vậy chị giúp bọn em được sống đi.. em hứa sẽ sống sót để về nhà rồi em sẽ trình báo cα̉пh sάϮ họ sẽ đến giải cứu mọi người .

– Khó lắm . Trước có mấy người bỏ trốn xong bị họ bắt lại họ ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ luôn đó. Em không sợ hả??

– Em không sợ.. chị hãy giúp bọn em đi chị!

– Cả hai đứa cùng trốn à??

Tôi quay sang hỏi Lan

– Mày sẽ trốn cùng tao chứ?

Lan gật đầu

– Ừ.. nhưng tao sợ lắm mày ạ.. liệu chúng ta có trốn được không?

– Được.. hãy tin tao, chúng ta sẽ làm được mà.

Lan gật đầu nó lau nước mắt

-Ừ..tao tin mày mà.

Tôi và Lan lại qùγ xuống ôm chân chị Hoa và xin chị ấy giúp cuối cùng thì chị ấy cũng gật đầu đồng ý

– Chị sẽ giúp hai đứa trốn ra khỏi đây.nhưng hai đứa có chạy thoát hay không thì còn tuỳ thuộc vào hai đứa, có hiểu không??

– Dạ chúng em hiểu chúng em cám ơn chị nhiều lắm ạ.. nhất định chúng em sẽ về tới nhà chị yên tâm nhé,

Chị Hoa ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói

– Nếu hai đứa về tới nhà thì có thể tới Tuyên Quang tìm bố mẹ chị được không?

– Dạ được em sẽ tới Tuyên Quang tìm bố mẹ chị .

– Đây là tên và địa chỉ nhà chị nếu em tới thì em nhắn với bố mẹ chị là chị vẫn còn sống nhé , mấy năm nữa chị sẽ về , em nhắn hộ chị nhé.

– Vâng e nhất định sẽ tới và nhắn hộ chị ạ. Chị hãy tin ở em nhé

-Ừm chị tin em mà. Chị dặn này đêm nay khi nhà bên kia bốc cháy mọi người tập trung sang bên đó hai đứa ở bên này tìm cách chạy trốn nhé. Ở góc nhà có mấy đôi giày cũ kia bọn em xem có đôi nào đi vừa chân thì đeo vào nhé. Đêm chạy vào rừng nghuy hiểm lắm đấy hai đứa phải cẩn thận nhé.

– Vâng bọn em sẽ cẩn thận ạ.

– Ừm giờ chị đi lấy cơm và nước uống cho hai đứa, ăn rồi lẤy sức đêm chạy nhé.

….

Chị Hoa là người tốt , và tôi đã gặp đúng người rồi .. chị Hoa vừa bước ra thì tên bảo kê đứng canh cổng hỏi

-Sao rồi? Bọn nó có nghe lời không?

Hoa gật đầu

– Cũng tạm ổn . Nhưng bọn nó mệt và bị đau mồm vì bị quấn băng dính chặt quá . Bọn nó bảo cho bọn nó nghỉ tối nay từ mai sẽ bắt đầu làm việc anh ạ,

Tên bảo kê hỏi nhỏ

– Hàng họ ngon chứ,, để tối nay anh chơi bọn nó,đang vã rồi đây.

Chị Hoa ôm tên bảo kê và nịnh nịnh

– Hai con này là gáι hư chơi bời nhiều hàng xấu lắm anh ạ. Hay đêm nay anh qua chỗ em.. em chiều anh tới bến luôn.. chịu không??

Tên bảo kê Ϧóþ mông chị Hoa

– Cũng được đấy. Tối nay anh qua.

– Dạ em chờ anh ạ.

Chị Hoa mang cơm cho tôi và Lan ăn chị còn cho chúng tôi mấy cái bánh nhỏ

– Này đúc vào túi áo .. lúc nào đói lấy ra ăn tạm nhé. Chúc hai đứa may mắn.

– Dạ chúng em đội ơn chị ạ!

….

Tôi và Lan căng thẳng hồi hộp chờ đợi… tất cả bây giờ đều nhờ vào chị Hoa cả..

..

2 giờ đêm

Tiếng la hét ầm ĩ bên nhà bên kia tôi và Lan ngó ra thấy nhà bên đó đang bốc cháy ngùn ngụt đám cháy lớn lắm tất cả mọi người tập trung vào toà nhà bên đó.. vì còn mấy người mắc kẹt trong đó nên mọi người đang ra sức để dập lửa cứu người.. tên bảo kê canh cổng cũng không thấy đâu cả…

Tôi nắm tay Lan

-Cơ hội tới rồi chạy thôi…

Tôi và Lan chạy ra gặp mấy người nhưng ai cũng để ý tới đám cháy nên không ai để ý tôi và Lan cả.. tôi và Lan chạy theo con đường mòn .. hai đứa chạy thật nhanh chạy bán sống bán ૮.ɦ.ế.ƭ để thoát khỏi nơi tăm tối này…

” Cố lên.. nhất định tôi và Lan sẽ thoát khỏi đây…”

….

Có lẽ ông trời thương sót nên cho chúng tôi một cơ hội để chuộc lỗi đấy.. tôi và Lan chạy tới khi hai chân mỏi rụng rời và khuỵ ngã thì trời đã tờ mờ sáng… và may mắn là không thấy ai đuổi theo cả… nhưng trước mặt chúng tôi là khu rừng rậm …và chúng tôi không biết đi về hướng nào cả…

Con Lan ngơ ngác

– Giờ đi theo hướng nào đây hả Hiền tao thấy hoang mang quá mày ạ,

Tôi gãi đầu gãi tai

-Tao không biết nữa, vì hôm trước chúng nó chụp kín người tao có nhìn thấy gì đâu.

– Thế giờ chúng ta phải làm sao đây tao sợ lắm.

Tôi nắm chắc tay nó động viên

– Đừng sợ tao sẽ đưa mày về nhà , chỉ là chúng ta sẽ hơi mệt đấy, cố lên nhé,

Lan gật đầu

– Ừm ,, tao nghe lời mày mà.

Tôi nhìn theo hướng mà dễ đi nhất nói

– Đi lối này nhé, lối này dễ đi nhất chắc chắn có người đi qua đây rồi ,, đi thôi.

Tôi nắm tay Lan và bước đi,,, cái Lan thì sợ lắm tay nó còn run run chân đi không vững nữa nhưng tôi thì bình tĩnh và vững tin lắm.. nhất định tôi sẽ đưa cái Lan ra khỏi khu rừng này và chúng tôi sẽ về nhà,,,

[..]

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất