Ký ức tuổi 17 chương 15

Vũ Linh 484

Nghe con Lan nói vậy tôi tức l*иg lộn lên

– Sao mày có thể suy nghĩ về tao như thế hả, tao không bao giờ them gọi điện rủ Chan tới nhà tao nhé, chính Chan là người bám theo tao ý,

Lan bĩu môi

– Đàn ông con trai chẳng lẽ họ lại nói hai lời à,

– Đúng ., Chan nói hai lời đấy mày tỉnh táo lại đi hay để tao táng vô mặt mày cho mày tỉnh táo lại nhé,

Con Lan trợn mắt lên nhìn tôi

– Mày thôi đi,, tao không nói nhiều với mày đâu, bây giờ anh Chan là của tao rồi, nên mày tránh xa anh ấy ra không là rao không để yên cho mày đâu, nhớ nhé.

Nói rồi con Lan bỏ về., tôi chσáпg thật sự..tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay,, tình bạn 10 năm của tôi và nó lại tiêu tan hết chỉ vì một người đàn ông..

Tôi và con Lan chính thức giận nhau, tôi và nó không đi học cùng nhau nữa, gặp ở lớp cũng như những người xa lạ.. mà dạo này nó lạ lắm, không biết tối nó làm gì mà ngày đến lớp cứ ngủ gật suốt.. rồi buổi chiều học thêm nó đều trốn học thôi..

Chiều nay học thêm ở nhà cô giáo chủ nhiệm không thấy nó cô mới ra hỏi tôi

-Cái Lan nó bận gì sao dạo này không thấy đi học thêm thế Hiền?

– Dạ em cũng không rõ cô ạ!

– Ừm thấy hai đứa thân nhau nên cô hỏi thôi.

– Vâng thưa cô.

..,

Tối hôm đó tôi vừa ℓêп gιườпg nằm thì Chan gọi điện tôi định không nghe máy. Nhưng tôi quyết định nghe để nói cho Chan biết để anh ta đừng gọi điện cho tôi nữa.

– alo.

– Hiền à, em ngủ chưa?

– Em chưa.

– Anh đang ở gần nhà em, mình đi xem phim đi.

Tôi điên quá gắt lên

– Này anh Chan , em muốn anh có trách nhiệm với cái Lan bạn em, anh yêu nó thì yêu cho ʇ⚡︎ử tế , đừng có kiểu bắt cá hai tay có ngày tay trắng đấy Chan ạ.

Chan liền chối bay chối biến

– Sao em lại nói vậy, anh và Lan có gì đâu sao em nói anh vậy chứ, anh chỉ yêu mình Hiền thôi,,

– Thôi anh dẹp ngay cái văn vở ấy đi, cái Lan nó tốt tính lắm, em thật lòng mong anh và nó hạnh phúc. Thế nên từ bây giờ nếu không có việc gì thì anh đừng gọi điện hay nhắn tin cho em nữa nhé, em không muốn cái Lan hiểu lầm.

Nói xong tôi tắt máy luôn..

Ngày hôm sau đi học thấy con Lan ngồi ngủ gật tôi mới đưa nó lon cafe

– Buồn ngủ à, uống cafe đi cho tỉnh,

Nó nhìn tôi cười đểu

– Sao.. muốn làm lành với tôi à bạn, không có đâu tránh xa tôi ra.

– Lan à,. Mày tỉnh táo lại đi.

Nó gạt tay tôi ra

-Dẹp đi bạn.. à hôm qua bạn lại gọi điện cho Chan đúng không? Tôi nói với bạn thế nào hả, hay là bạn muốn ςư-ớ.ק anh Chan của tôi . Bạn vừa phải thôi chứ.

Tôi tức quá mới tát cho nó một phát,, khiến cả lớp ồ lên chắc các bạn ngạc nhiên lắm vì từ trước tới giờ tôi và nó thân nhau như hình với bóng mà bây giờ lại ᵭάпҺ nhau tẠi lớp thế này..

Bị tôi tát con Lan tức giận bỏ về luôn.. cô giáo chủ nhiệm gọi nó cũng không nghe .. tôi ức quá ngồi khóc nức nở..tôi chán quá cũng xin cô giáo cho tôi về bởi vì có ở lại tôi cũng không có tâm trạng để học nữa.

Tôi lướt xe điện thong dong tгêภ đường… đến đoạn đèn đỏ tôi gặp Nam anh đi xe ô tô thấy tôi anh vẫy

– Ê nhóc.

Tôi đang bực chuyện con Lan nên tôi gắt gỏng

– Nhóc nhóc cái gì, em tên Hiền, lần sau anh mà gọi em là nhóc nữa thì em ᵭ.ậ..℘ anh tan ҳάc đấy, nhờn à,

Nam đứng hình luôn anh ấp úng

– Có chuyện gì mà em nổi cáu cả với anh thế hả?

– Không phải việc của anh.

Nói rồi tôi phóng xe đi lúc đó vẫn chưa hết đèn đỏ nên tôi bị cα̉пh sάϮ giao thông tóm lại.. tôi quát mấy anh cα̉пh sάϮ

– Vẫy vẫy cái gì .. tránh ra nhà bận bao việc vẫy vẫy cái gì,

Anh cα̉пh sάϮ nắm tay vào xe của tôi và nói

– Anh không biết em bận gì nhưng em đang phạm luật mời em lại đằng kia .

Tôi mới ngớ người ra

– Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ.., em quên..các anh cho em xin.

..

Sau đó nhờ Nam xin mấy anh cα̉пh sάϮ nên tôi mới được tha.. Tôi cám ơn anh rồi đi về., Nam nhìn theo tôi anh nghĩ

” Không biết có chuyện gì mà cô bé trông lạ thế”

Buổi tối hôm đó Vì Chan lại gọi làm phiền nên tôi tắt máy đi ngủ sớm. Nên Nam gọi cho tôi không được anh thấy lo lắng và mò tới nhà tìm tôi

Nam bấm chuông cửa mẹ tôi ra mở

– Cháu tìm ai?

-Dạ cháu tới tìm Hiền , Hiền có nhà không cô?

– À, nó đi ngủ từ chập tối, cháu vào nhà đi để cô gọi nó.

-Dạ thôi, để mai cháu tới cũng được, cô cứ để cho Hiền ngủ đi ạ.

-Ờ., thế cũng được vì mai chủ nhật nó được nghỉ mà.

Sáng hôm sau Nam tới.. tôi thấy ngại chuyện hôm trước nên gãi đầu

– Anh đừng cười em nhé, không em ngại đấy,

– Anh đâu giám cười em đâu, à hôm nay trời mát mẻ mình ra bờ hồ ăn bò bía đi.

Tôi gật đầu

– Vâng ạ.

Tôi và Nam cùng nhau đi dạo ở bờ hồ ăn bò bía rồi ăn kem.. anh Nam thật thà nghĩ sao nói vậy chứ không hề giả tạo như Chan ..ở bên Nam tôi thấy bình yên lắm…nhưng cứ nghĩ tới cái Lan tôi lại thấy lo lắng bất an.

[..]

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất