Sáng hôm sau, khi tiếng chuông báo thức vang lên thì Thu Trà mới tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô nhìn xung quanh thấy mọi thứ rất lạ, không giống như nhà mình. Cô cảm thấy hoang mang không biết mình đang ở đâu, cố nhớ lại mà không tài nào cô nhớ được sao cô lại ở đây. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt cô liền đưa mắt nhìn ra chỗ phát ra tiếng động thì thấy có một người đang nằm ngủ tгêภ sofa, nhìn kỹ thì cô nhận ra là Hoàng Hải.
Bất chợt, cô xoa đầu nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, rồi nhìn xuống bộ đồ mình mặc không thấy đâu mà thay vào đó là cái áo sơ mi của nam, cô hét lên đồng thời lật đật kéo mền lên che lại toàn thân.
Hoàng Hải đang ngủ ngon, nghe tiếng hét thì giật mình thức dậy. Nhìn ℓêп gιườпg thấy Thu Trà đang hét, anh ngồi dậy dụi con mắt nói:
– Mới sáng sớm mà em hét cái gì vậy hả, làm anh giật mình luôn đây nè.
Thu Trà nghe tiếng Hoàng Hải nói thì ngừng hét rồi chỉ tay về phía Hoàng Hải ấp a ấp úng nói:
– Tối qua anh làm gì tôi đúng không, anh lợi dụng tôi say rồi làm bậy bạ chứ gì.
Cô nói xong thì cũng là lúc Hoàng Hải bật cười rồi trả lời lại:
– Em nhìn xem anh nằm ở sofa ngủ thì em nghĩ anh làm gì được em cơ chứ.
– Vậy… vậy ai thay áo cho tôi, đừng nói là anh nha.
– Anh thay chứ ai nữa, hôm qua em ói khắp giường làm anh phải dọn dẹp toát hết mồ hôi.
– Cái gì, ai cho anh động vào người tôi vậy hả.
Thu Trà nói xong thì ném thẳng cái gối vào người Hoàng Hải, sau đó nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Hoàng Hải biết Thu Trà tức giận và xấu hổ nên không nói gì. Anh lấy điện thoại gọi cho bên shop quần áo quen nói họ ship đến nhà một bộ quần áo nữ tầm 45kg, sau đó anh đi sang phòng bên cạnh vệ sinh cá nhân.
Thu Trà ở trong nhà vệ sinh vừa rửa mặt vừa nhớ lại mọi chuyện hôm qua, nhưng cô chỉ nhớ lúc nói chia tay Minh Phong rồi rủ Hoàng Hải đi nhậu thôi, còn khúc sau thì cô hoàn toàn không nhớ gì cả. Nghĩ đến lúc Hoàng Hải thay áo cho cô khiến cô chỉ muốn độn thổ thôi, mặt mũi để đâu bây giờ. Cô vỗ tay lên trán hứa với bản thân sau này sẽ không bao giờ nhậu nhẹt say xỉn như vậy nữa.
Hoàng Hải sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà nói với Thắng:
– Hôm nay mày cho người đến mua nhà của Thu Trà cho anh nha.
Thắng đang ăn dở bát bún liền ngừng lại nói:
– Dạ, em biết rồi. Mà em hỏi thật nha, có phải anh thích cô ấy rồi đúng không.
– Mày lại vớ vẩn rồi đấy.
– Em thấy rõ ràng như vậy mà, hôm qua lúc anh đưa cô ấy về đây em thấy anh cuống cuồng lo cho cô ấy. Đó không phải là thích người ta còn gì.
– Thôi mau làm việc anh giao đi, mà sẵn tìm một người giúp việc nhà luôn nha. Để có gì dọn dẹp, nấu cơm cho mấy anh em ăn.
– Em biết rồi, anh ăn bún luôn không. Em lấy ra cho ăn, có cả phần của cô ấy nữa.
– Thôi để anh chờ cô ấy xuống ăn cùng luôn cũng được.
Thắng gật đầu rồi tiếp tục ăn, lúc này Hoàng Hải nhận được cuộc gọi của shop quần áo ship đồ tới nên ra lấy rồi mang lên phòng cho Thu Trà.
Phía bên trong phòng, Thu Trà cứ đi qua đi lại, không có quần áo quả thật cô không dám bước ra ngoài, còn cái bụng thì đói cồn cào cứ kêu réo liên tục. Bỗng dưng có tiếng gõ cửa, cô đi lại mở cửa thấy Hoàng Hải. Bất chợt chuyện khi tối lại hiện ra, cô ngại thật sự luôn. Hoàng Hải nhìn bộ dạng bây giờ của Thu Trà thì chỉ muốn cười thôi nhưng lại kìm chế, đưa túi đồ cho cô rồi nói:
– Anh đặt cho em bộ quần áo mới, em thay ra đi xem coi vừa không. Nếu vừa thì xuống nhà ăn sáng đi, lát anh đưa về nhà.
Thu Trà đưa tay cầm lấy nói cảm ơn rồi đóng cửa cái rầm, Hoàng Hải cũng đi xuống nhà chờ cô. Thu Trà vội lấy bộ quần áo trong túi ra thay, mặc vào vừa y luôn. Cô nhìn mình trong gương thầm nghĩ anh ta cũng có mắt thẩm mỹ đó chứ sau đó mạnh dạn mở cửa phòng đi xuống nhà.
Vừa bước xuống thì đã thấy Hoàng Hải ngồi chờ, cô cũng giữ phép lịch sự đi lại ngồi xuống nói:
– Tôi cảm ơn anh nhé, bây giờ tôi phải về nhà không ba mẹ lại lo.
– Em ăn sáng đi rồi anh đưa về, xe của em còn ở quán. Để anh cho người chạy qua cho em sau.
Thu Trà thấy anh ta tốt với mình nên có hơi chút không quen. Cô cứ cúi mặt xuống dưới suy nghĩ, cho đến khi ngẩng đầu lên đã thấy bát bún bò trước mặt mình rồi. Cái bụng cô lại kêu lên nên cô liền nói :
– Anh có lòng mời thì tôi ăn nha. Anh cũng ăn đi.
Nói xong cô bắt đầu cầm đũa gắp bún lên ăn, còn Hoàng Hải nhìn cô cười cười sau đó cũng ăn luôn.
….
Trong khi Hoàng Hải và Thu Trà đang ăn uống thì lúc này ở nhà cô, Thắng đã dẫn theo hai vợ chồng mình vừa thuê được tới nhà cô để mua nhà. Vừa bước vào, người đàn ông tên Nhất nói:
– Có ai ở nhà không ạ, tôi đến để xem nhà đây.
Khi đó bà Mai đang ở ngoài vườn nhổ rau, thành ra có mỗi ông Kiệt ở trong nhà. Từ hôm nghe Thu Trà nói phải nai lưng đi làm trả nợ cho đam mê đen đỏ của mình thì ông có vẻ đã thay đổi. Ông ít nhậu hơn, cũng không còn đi ᵭάпҺ bài thâu đêm suốt sáng nữa mà ở nhà phụ bà Mai trồng rau, cho gà ăn. Ông đang uống ngụm nước nghe có tiếng gọi thì đi ra nói:
– Chào anh chị, anh chị đến xem nhà đúng không. Mời anh chị vào.
Sau đó Thắng cùng 2 vợ chồng ông Nhất đi vào nhà. Ông Kiệt đi theo sau vào mời họ ngồi xuống ghế rồi rót nước trà cho mỗi người một ly rồi nói:
– Mọi người chờ tôi một tí nhé, tôi chạy ra ngoài sau gọi vợ tôi lên.
Thấy mọi người gật đầu nên ông nhanh chóng đi ra sau gọi bà Mai, đi được mấy bước thì bà Mai ở ngoài đấy cũng đi vào. Thấy ông Kiệt đang đi ra, bà đi nhanh lại hỏi:
– Sao không ở trong nhà đi mà ra ngoài đây chi vậy.
– Có người tới xem nhà để mua, tôi chạy ra gọi bà vào nói chuyện.
– Vậy chờ tôi tí, tôi rửa tay chân sạch sẽ rồi vô ngay.
Bà Mai nhanh chóng lại phi nước múc nước ra rửa tay chân sau đó thì cùng ông Kiệt đi vào nhà. Phía bên tгêภ Thắng cũng cẩn thận dặn dò hai vợ chồng ông Nhất những gì đã bàn bạc cho chắc. Vừa xong thì hai vợ chồng ông Kiệt cũng lên, bà Mai thấy có người xuống xem nhà thì mừng lắm. Bà kéo tay ông Kiệt ngồi cùng xuống rồi nói:
– Mời anh chị uống nước rồi chúng ta xem nhà nhé.
Ông Nhất thấy Thắng nháy mắt thì vội nói:
– Nãy giờ chúng tôi uống rồi, có thể dẫn chúng tôi đi xem được không. Tôi tên là Nhất, còn anh chị tên gì để dễ xưng hô.
– Tôi tên Mai, còn chồng tôi tên Kiệt. Mọi người cứ thoải mái xem đi.
Sau đó vợ chồng ông Nhất cùng Thắng đứng dậy đi xem xung quanh, bà Mai và ông Kiệt cũng đi theo. Sau một hồi quan sát và trao đổi thì mọi người lại vào trong nhà ngồi, ông Nhất nói:
– Căn nhà này không đẹp lắm nhưng vì khoảng đất khá rộng, lại trong hẻm yên tĩnh nên vợ chồng tôi quyết định mua. Không biết anh chị định giá thế nào.
Bà Mai nghe họ quyết định mua thì mừng lắm, bà liền nói:
– Chẳng giấu gì anh chị, thật ra nhà này tôi định bán 1 tỷ.
– Cái gì, 1 tỷ lận à.
Thấy ông Nhất có vẻ không muốn mua nữa nên bà Mai suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Nếu giá đó anh chị thấy cao quá thì anh chị có thể đưa ra giá để chúng ta thương lượng.
– Uhm. Nhà này giá vậy cũng cao nhưng vì vợ tôi thích nên tôi sẽ quyết định mua. Bây giờ chúng tôi cọc trước 2 trăm triệu, còn 8 trăm triệu thì ngày mai sẽ đến đây chồng tiền đầy đủ.
Sau đó Thắng đưa tờ giấy đã ghi cọc 2 trăm triệu ra cho mọi người ký vào, rồi đưa mỗi người một tờ xong cùng hai vợ chồng ông Nhất ra về.
….
Thu Trà sau khi ăn xong thấy cũng đã muộn nên không về nhà nữa mà sẽ tới quán luôn nên nói với Hoàng Hải:
– Tôi không cần về nhà đâu, anh đem xe đến nhà giùm tôi. Bây giờ tôi bắt taxi đi tới quán luôn sắp trễ giờ làm rồi. Còn mọi chuyện tối qua anh hãy quên hết đi, coi như chưa có gì.
– Để anh đưa đi cho, anh không lấy tiền đâu. Anh chỉ xin ly cafe thôi
Hoàng Hải vừa nói vừa trêu khiến Thu Trà nổi quạu, cô không trả lời anh nữa mà đi trước. Hoàng Hải cũng đi theo sau, đám đàn em thấy đại ca mình như vậy thì tủm tỉm cười. Thấy cô chuẩn bị đưa tay vẫy taxi thì anh nhanh chóng kéo lại rồi gọi đàn em dắt xe ra cho mình. Cô bị anh kéo tay thì liền gỡ ra nhưng không được nên đành chịu thua. Sau khi thấy cô không phản kháng nữa thì anh biết cô đã chấp nhận nên lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô.
Nhưng anh không hề biết hành động vừa rồi của mình lại khiến cô nhớ đến Minh Phong, người đàn ông cô hết sức yêu thương. Cô im lặng ngồi lên xe để anh chở đến quán, suốt quãng đường cả hai đều im lặng không nói gì. Cho tới khi tới quán thì cô nói:
– Cảm ơn anh đã đưa tôi đi làm, bây giờ anh chờ tôi một lát, tôi chạy vào trong pha cho anh ly cafe nha.
Hoàng Hải gật đầu còn Thu Trà thì nhanh chóng đi vào trong quầy, sợ anh chờ lâu nên cô không kịp cất balo mà đeo luôn tгêภ vai. Trang thấy cô hấp ta hấp tấp thì hỏi:
– Mày làm gì như gà mắc đẻ vậy hả, đeo balo không thấy nặng à.
– Tao đang bận, lát nói chuyện sau đi
Trang thấy cô nói vậy thì nó cũng không nói nữa mà đem trái cây đi rửa lát để ép, còn cô thì bắt đầu pha cafe.
…..
Minh Phong sau khi thức dậy thì vội tìm điện thoại, mở ra không thấy tin nhắn của Thu Trà như mọi ngày thì trong lòng có chút hơi buồn. Tất cả là do anh gây ra, quả thật anh rất yêu cô, còn đối với Hà My chỉ là cảm giác nhất thời thôi.
Anh biết cô rất dễ mềm lòng nên nhanh chóng đi vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đến quán cô làm để xin lỗi. Chỗ quán đông người như vậy, kiểu gì cô cũng sẽ bỏ qua thôi. Nghĩ xong Minh Phong liền dắt xe chạy đến quán của cô, vì phòng anh thuê rất gần quán cô làm cho nên đi hơn 20 phút là tới. Anh dừng xe lại rồi đứng nấp vào bên bụi cây gần quán bắt đầu quan sát xem Thu Trà có ra ngoài này không.
….
Cũng trong lúc đó, ly cafe cô pha cũng vừa xong, cô bỏ đá sau đó đem ra cho Hoàng Hải. Thấy cô đi ra, tay cầm ly cafe mà tгêภ vai còn đeo balo khiến anh cảm thấy áy náy. Vì anh đòi uống làm cô đến không kịp cất đồ mà làm việc luôn, nhận lấy ly cafe rồi anh nói:
– Anh cảm ơn em nha, khiến em vất vả rồi.
Thu Trà mỉm cười rồi nhìn Hoàng Hải nói:
– Không có gì đâu, công việc tôi vẫn làm hàng ngày mà không có vất vả gì đâu, mà anh uống thử đi xem có ngon không.
– Cà phê em pha rất ngon, em quên lần trước anh cũng uống rồi à. Anh thấy vị cà phê em pha rất đặc biệt khác hẳn những quán anh từng uống.
Thu Trà nghe anh khen thì khẽ cười, cô không hề hay biết rằng toàn bộ hành động nói cười của cô đã thu hết vào tầm mắt của một người và làm cho người đó cực kì khó chịu mà tiến về phía cô và Hoàng Hải với một suy nghĩ và hành động không ai ngờ tới.