Không thể quên anh – Chương 56

Vũ Linh 337

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau…

Mới bảy giờ rưỡi sáng, dù ở các cơ quan đã vào giờ làm việc, nhưng với một quán đồ uống như Hoài Niệm thì vẫn gọi là sớm. Cẩm Trang đang loay hoay chuẩn bị mọi thứ cho một ngày làm việc. Hôm nay là đầu tuần nên chắc gần trưa và cuối chiều cho tới đêm mới đông khách. Cô đang đứng ở quầy pha chế thì thấy lố nhố mấy dáng người cao lớn bước vào. Hai người đàn ông nổi bật với bộ râu quai nón ngồi xuống và có gọi đồ uống gì đó. Trang thấy nhân viên đưa menu rồi thoăn thoắt đi làm. Những người còn lại chẳng ai khác chính là ba đàn em của Cảnh Khang và có thêm Cảnh Sát Hoàng Phú. Trang mỉm cười:

– Ba chú hôm nay rảnh hay sao mà tới đây sớm vậy? Gần trưa chị mới cần người trợ giúp cơ, còn cα̉пh sάϮ Phú nữa, quán tôi làm ăn đàng hoàng nhé!

Huy Khánh lắc đầu:

– Bọn em đến thăm chị, vậy mà chưa gì đã nghe giọng đuổi khách rồi!
Hoàng Phú cũng hùa theo:
– Đúng đấy, đồng nghiệp tới thăm nhau thôi mà. Với lại, cô chưa cho anh câu trả lời có quay lại với đội hay không đấy?
Cẩm Trang nhìn một lượt khung cảnh quán Hoài Niệm rồi nói:
– Em thấy làm công việc này cũng thú vị lắm ạ!
Minh Luân gõ gõ lên bàn và nói:
– Chị dâu, khi nào chị lấy chồng?

Hoàng Phú gật gật:

– Ờ, đúng rồi đấy, bao giờ cô lấy chồng?

Cẩm Trang ngẩn mặt ra một lúc. Mấy người này sáng nay ăn trúng thứ gì mà lại hỏi cô những câu như vậy nhỉ? Chẳng phải đây là những câu được xem là tế nhị với một trái tιм tổn thương chằng chịt như Cẩm Trang hay sao? Cô cau mày nói:
– Hôm nay mấy người làm sao thế? Chị không lấy chồng nữa, được chưa? Chẳng phải mấy chú gọi chị là chị dâu của các chú còn gì? Sáng ra đã đến gây chuyện rồi!
Văn Bình chẳng những không bị ảnh hưởng bởi câu nói của Cẩm Trang mà còn thêm vào:
– Chị dâu này, nếu có một người giống y đúc như đại ca, chị có lấy không?

Những tưởng sẽ quên, những tưởng sẽ nguôi ngoai, nào ngờ khi nghe câu vừa rồi, trái tιм Cẩm Trang lại nhói lên từng đợt, đau lắm. Cô mỉm cười chua chát, cảm nhận dòng nước mắt vô thức lăn dài xuống má:

– Tгêภ đời này còn có người giống như anh ấy sao? Dù có… người giống người …cũng chẳng thể có hai trái tιм giống nhau đâu. Đừng nói linh ϮιпҺ nữa!

Sợ không khí chùng xuống, cô vội gạt đi dòng nước mắt rồi mỉm cười:

– Thôi, không nói nữa, mọi người uống gì? Cả sếp Phú nữa, anh uống gì nào? Em mời!
Huy Khánh nói:
– Không. Chúng em trả tiền chứ ai lại cứ uống chùa như thế?
Mấy anh chàng lại nhao nhao một lát, cũng lác đác có thêm khách nên Cẩm Trang không để ý đến hai người đàn ông phía ngoài. Sau đó, cô tới quán Hoài Niệm2, Hoài Niệm 3 để xem xét nguyên liệu và tiến độ công việc. Trưa hôm đó, cô ghé nhà ăn cơm với bố mẹ, đầu giờ chiều mới ra quán. Cô cũng không hề để ý có một người đàn ông râu quai nón vẫn ngồi đó từ sáng đến giờ, dù người đi cùng đã trở về từ lâu.
Mấy ngày liên tục, hôm nào Cảnh Khang cũng tới quán và đến khi quán chuẩn bị đóng cửa thì anh mới lững thững ra về. Cho tới tối thứ Sáu, Khánh nóng ruột:
– Đại ca, anh bảo tán tỉnh chị dâu mà mấy ngày trời không mở được miệng ra nói với người ta câu nào, chị dâu thì lại bận rộn. Vậy giờ anh tính kiểu gì đây?
Cảnh Khang trầm ngâm nhìn cây sen đá kim cương rồi thong thả nói:
– Ừ, mai nói!

Luân cau mày:

– Có phải anh không vậy anh Khang? Sau hơn một năm không gặp mà giờ anh bình chân như vại thế hả? Anh đừng chủ quan, xung quanh chị dâu có nhiều vệ ϮιпҺ lắm nha!

Cảnh Khang mỉm cười:

– Ngày mai anh nói, các chú đừng lo! Anh không để vụt mất chị dâu của các chú đâu!
Giọng Luân sốt ruột:
– Ngày mai là thứ bảy, quán rất đông khách, rồi anh định nói kiểu gì?
Cảnh Khang nhìn Luân:
– Thứ bảy m.á.u chạy về tιм, chú lo cái gì chứ?

Sáng hôm sau ..
Cảnh Khang ăn mặc chỉn chu, lại tới quán như mọi hôm, vẫn gọi cô nhân viên mang nước như những ngày trước. Mấy nhân viên trong quán đã xì xào về một người đàn ông phong trần, hôm nào cũng tới. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời bàn tán thôi, có gì xảy ra đâu.

Mười rưỡi đêm…

Cẩm Trang tranh thủ dọn dẹp một chút ở quầy pha chế sau một ngày đông nghịt khách, hôm nay nhân viên cũng làm hết công suất chứ không ai tới giúp đỡ cả. Lạ thật, thường ngày thứ bảy cuối tuần, anh chị hay tới lăng xăng lắm, chắc nay bận luôn hả? Đang lau dọn thì của nghe My – một nhân viên của quán lại nói:

– Chị Trang ơi, em nói này.

Trang ngẩng đầu lên:
– Sao vậy em? Có chuyện gì ư?
My đưa mắt về phía người đàn ông ngồi ở bàn số chín :
– Chị nhìn thấy anh ấy không? Cả tuần nay, hôm nào anh ấy cũng đến đây ngồi từ sáng tới trưa, đi đâu một lát lại đến ngồi tiếp từ chiều tới tối, đến khi quán chuẩn bị đóng cửa mới ra về. Hôm nào cũng uống nước ép dưa hấu, món chị thích nhất đấy. Nhưng hôm nay tới giờ này anh ấy vẫn chưa về! Khách khứa đã về hết rồi!
Cẩm Trang nhíu mày:
– Có chuyện đó sao? Em có chắc là người đó không?

My gật đầu:

– Em chắc chứ. Vì em là người làm nước đưa cho anh ấy mà? Chị Trang, hay là người hâm mộ của chị? Chứ có ai làm thế bao giờ đâu. Không lẽ họ rảnh thế à?

Trang nói:

– Thôi khuya rồi, em về nghỉ đi. Còn anh ấy cần gì chị sẽ đưa.

My ái ngài nhìn Trang. Nhưng cô vẫn giục My về nhà vì hôm nay cô biết nhân viên của cô mệt nhoài rồi. Cẩm Trang vẫn lau dọn. Cô để ý người đàn ông ăn mặc rất lịch lãm, từ người đó toát ra một thứ khí chất khác thường, cốc nước ép dưa hấu tгêภ bàn đã gần hết nhưng anh ta vẫn như chưa có ý định đứng dậy. Trước mắt anh ấy có một túi giấy xinh xắn, chắc đựng gì đó bên trong. Cẩm Trang cũng đã rất mệt. Khách khứa về hết rồi, còn mỗi anh ta, không lẽ ra mời về? Một lát sau, cô thấy người đó vẫn ngồi trầm mặc nên bước xuống bàn số chín:
– Chào anh, chẳng hay anh cần dùng gì nữa không ạ?

Người đàn ông không nhìn thẳng Trang, anh ta lấy tay che miệng, nói bằng một chất giọng như người nghẹt mũi:

– Tôi nói chuyện với cô một chút được không?

Cẩm Trang dù đã mệt nhưng vẫn gật đầu ngồi xuống mà trong lòng chả hiểu vì sao mình lại làm thế, hình như người đàn ông này có một sức hút kì lạ:
– Vâng! Tôi có thể giúp gì được anh ạ?
Cảnh Khang cố che miệng, một tay bịt chặt mũi để Cẩm Trang không nhận ra giọng mình:
– Tôi yêu một cô gáι, yêu rất nhiều. Cách đây hơn một năm, vì sự cố mà chúng tôi phải xa nhau, giờ tôi muốn cùng cô ấy yêu lại từ đầu. Theo cô thì cô ấy có đồng ý không?

Cẩm Trang giật mình. Cô biết trả lời thế nào đây? Với một người tổn thương trong tình yêu như cô, cũng xa người yêu hơn một năm như cô, nghe những câu đó, lòng bỗng chùng xuống. Nhưng thôi, anh ấy còn có cơ hội trở về với người yêu, không như cô làm gì còn cơ hội nữa. Cuối cùng, Cẩm Trang nói:

– Thực ra, theo tôi nghĩ thì một khi còn tình yêu, chẳng rào cản nào ngăn được hai người. Anh hãy tới nói với cô ấy, tôi tin là hai người lại hạnh phúc như trước đây thôi.

Trang nói xong thì chú ý người đàn ông có vẻ ҳúc ᵭộпg. Anh ta nói:
– Vậy …nếu là cô …cô có đồng ý không?
Cẩm Trang chưng hửng:.
– Trời, tôi có phải người yêu của anh đâu mà biết được? Nhưng tôi nói rồi, chỉ cần có tình yêu thì hai người sẽ vượt qua mọi thứ. Anh còn yêu cô ấy không?
Cảnh Khang gật đầu:

– Yêu rất nhiều! Và tôi biết cô ấy cũng vậy…

Cẩm Trang chỉ nghe câu trả lời, không nhìn trực diện người trước mặt. Vì hơn một năm nay, cô không tơ tưởng gì đến đàn ông nữa. Cô mỉm cười:

– Vậy thì sao anh không nhanh nhanh đến trước mặt cô ấy, nói với cô ấy rằng anh rất yêu cô ấy và muốn ở bên cạnh cô ấy, không xa cách như thời gian vừa qua nữa.
Cảnh Khang giọng run run:
– Cô nghĩ… tôi sẽ được chấp nhận chứ?
Cẩm Trang gật đầu, cảm thấy lòng mình cũng vui vui:
– Chắc chắn rồi!
Bỗng nhiên, người đàn ông trước mặt cô lấy từ trong túi giấy ra một chậu sen đá kim cương xinh xắn, anh qùγ xuống, một tay nâng chậu sen đá, một tay tháo bộ râu quai nón và nói:

– Trương Cẩm Trang, anh rất yêu em và muốn bên cạnh em mãi mãi, không còn xa cách nữa!
Một giọt ….hai giọt ….ba giọt… những gì đang diễn ra trước mặt Cẩm Trang vẫn thường hiện lên trong giấc mơ của cô, và đây chắc cũng là mơ thôi. Cảnh Khang của cô đâu còn nữa… Hai tay Trang bấu chặt vào nhau đến bật ɱ.á.-ύ. Cảm giác đau có vẻ rất thật. Cô không nói gì, cứ ngồi yên bấu tay như vậy. Chợt người trước mặt chạm vào tay cô – chỗ tay đang bật ɱ.á.-ύ:

– Đau đấy!
Tới lúc này, Cẩm Trang giọng run rẩy:
– Là mơ… là mơ đúng không?
Cảnh Khang mỉm cười:
– Không phải, là sự thật. Anh đã trở về.
Cẩm Trang lắc đầu:
– Không …Chắc em mệt quá nên lại mơ, có ai thức em dậy không? Hình ảnh này em thấy nhiều lắm rồi!

Cảnh Khang lại lên tiếng:
– Vậy thì em là nhà tiên tri rồi đấy, vì những gì em thấy giờ đây đã thành hiện thực.
Cẩm Trang vẫn chưa tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Đúng là có những thứ ở ngay trước mắt mà mình vẫn không thể tin. Cô đang ngơ ngẩn mặt mày thì một giọng nói vang lên:
– Cô có định đồng ý không hả? Chúng tôi đứng nãy giờ ngoài cửa muỗi cắn sưng cả chân rồi đấy!.

Cẩm Trang giật mình nhìn lên – không chỉ có vợ chồng anh Bơ, mà cả vợ chồng Gia Khiêm, rồi nhóm anh em, nhóm “ áo đen “, có dáng ai giống bác sĩ Toàn nữa. Cẩm Trang ngơ ngác nhìn mọi người rồi lại nhìn Cảnh Khang đang qùγ dưới sàn. Bá Tùng nói tiếp:
– Cô có biết đời này tìm kiếm được một người đàn ông như Cảnh Khang rất hiếm không? Còn nữa, cậu ấy chính là người đã cứu chị dâu cô mấy năm về trước đấy! Bây giờ mặc kệ cô, chúng tôi nhận Cảnh Khang là em rể rồi đấy!
Là sao? Anh đã cứu chị Tú Uyên ư? Có ai gõ một cái vào đầu Trang cho cô sáng dạ ra không nhỉ? Giọng Gia Khiêm vang lên:
– Ơ kìa, chị chảnh nó vừa thôi chứ? Gần ba mươi rồi đấy! Khóc lóc, đau khổ, giờ người ta về rồi đấy. Sao lại không nhào vào? Bọn em để con ở nhà chỉ để chứng kiến màn cầu hôn này thôi đấy!
Dạ Quỳnh lao lại sát bàn số chín:
– Ôi dào, mệt với đôi này quá! Anh Cảnh Khang, anh có yêu chị Bắp không?

Người đàn ông đang qùγ gật đầu. Quỳnh lại nhìn sang Cẩm Trang:
– Thế chị có yêu anh ấy nữa không?
Dĩ nhiên là cô cũng gật đầu dù đầu óc vẫn mù mờ chưa hiểu hết. Dạ Quỳnh cầm chậu sen đá tгêภ tay Cảnh Khang đặt vào tay Cẩm Trang, lấy luôn chiếc nhẫn kim cương được đặt cẩn thận tгêภ cάпh sen đá đeo luôn ʋòпg ngón tay áp út của cô rồi nói dõng dạc:

– Chúng tôi tuyên bố hai người chính thức thành một đôi. Anh Vương và anh Thành đâu rồi? P.h.á.o bông đâu?
Bác sĩ Kem và Vương Thành đem p.h.á.o bông vào phun rợp cả căn phòng trong khi Sonic đưa máy ra quay cận cảnh. Tiếng vỗ tay rần rần khiến Cẩm Trang bừng tỉnh. Tú Uyên nói:
– Bắp, Cảnh Khang qùγ mỏi lắm rồi đấy!
Gia Khiêm nói:
– Thật đúng là… Quỳnh ngày trước hành em cũng không bằng thế này.
Cẩm Trang lắp bắp:

– Cảnh Khang… Cảnh Khang… Anh ấy về thật sao?

Khang gật đầu:

– Anh về rồi, những gì Dạ Quỳnh vừa làm ….em có chấp nhận không… để anh còn đứng dậy?
Trang gật đầu lia lịa:
– Em đồng ý, đồng ý mà…
Dù đây có là giấc mơ, cô vẫn muốn nó kéo dài mãi. Nhưng chiếc nhẫn trong tay cô là thật, chậu sen đá là thật, những lời chúc phúc là thật, nước mắt cô đang rơi là thật và dĩ nhiên… anh cũng là thật. Cái ôm thật chặt của anh, mùi hương ς.-ơ τ.ɧ.ể anh thật ấm áp biết chừng nào….

Không khí ҳúc ᵭộпg đang tràn ngập căn phòng thì vang lên một tiếng nói trầm ấm:

– Tôi đến muộn mất rồi!

Là Hoàng Phú. Cẩm Trang vội rời ʋòпg tay Khang và chào anh. Hoàng Phú nhìn Cảnh Khang và nghiêm giọng:

– Đồng chí Nguyễn Cảnh Khang! Thời gian làm mật vụ của đồng chí đã kết thúc. Trở về đơn vị với anh em thôi nào!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Đời mặn Chương 7

5 giờ 25 phút trước

Đời mặn Chương 6

5 giờ 27 phút trước

Đời mặn Chương 5

5 giờ 28 phút trước

Đời mặn Chương 4

5 giờ 30 phút trước

Đời mặn Chương 3

5 giờ 33 phút trước