Tác giả: An Yên
Mấy ngày sau, quán Bar Hi Vọng được khai trương. Không khí nhộn nhịp vô cùng vì Cảnh Khang là một nhân vật được khá nhiều bang phái biết đến và muốn lôi kéo. Dù xuất thân của anh chẳng có gì nổi bật, thậm chí thấp kém, nhưng với thân thủ rất linh hoạt và nổi tiếng với những pha ra đòn rất lãnh khốc dành cho những kẻ “ chơi không đẹp”, chỉ riêng tính cách đó cũng đủ cho các bang phái săn đón anh, bởi nó rất cần trong cái thế giới tranh tối tranh sáng. Do đó, Khang luôn được để ý.
Hôm nay, Hoàng Gia Khiêm không tới khai trương quán Bar của Khang mà người đi đến là quản lý của quán Bar S thay mặt. Gia Khiêm có gửi lẵng hoa tới chúc mừng cũng như những quán bar khác dịp khai trương. Chẳng phải anh không coi trọng họ mà một phần vì công việc chính của Khiêm ở tập đoàn Hoàng Gia quá bận rộn, mặt khác, từ ngày lập gia đình, nếu không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, anh ít khi đến những nơi ồn ào phức tạp. Ngoài giờ làm việc, Khiêm sẽ về nhà với vợ hoặc cùng nhau về nhà bố mẹ, hay tụ tập với nhóm Anh Em thân thiết. Vì vậy, việc quản lý đi thay Khiêm là điều rất bình thường. Tuy nhiên, Cảnh Khang lại thấy hụt hẫng khi không gặp được người mà mình chờ đón như Hoàng Gia Khiêm với những gì Khang đã nghe về con người giỏi giang này.
Buổi khai trương dĩ nhiên thành công tốt đẹp, hoành tráng và vui vẻ. Hi Vọng là một quán Bar to ngang ngửa với quán Bar S của Khiêm. Khang hỏi Văn Bình sau lễ khai trường:
– Những nơi khác khai trương, cậu Gia Khiêm đó cũng không đi mà bảo trợ lý đi thay sao?
Bình gật đầu:
– Thì em đã nói với anh rồi ạ, Hoàng Gia Khiêm là chủ tịch của Hoàng Gia nên cậu ấy bận rộn lắm, chứ không phải là dạng người khinh khi người khác đâu ạ. Em nghĩ chắc cậu ấy đang bận với các hợp đồng kinh doanh. Vợ cậu ấy là chủ của chuỗi cửa hàng hoa Quỳnh nổi tiếng nhất thành phố C này đấy ạ. Họ đều là người ăn học và ʇ⚡︎ử tế. Gia Khiêm là một gương mặt có thể gọi là “ sống đẹp “.
Khang gật gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu rồi nói rành rõ với Bình:
– Dù quán Bar của chúng ta mới khai trương, nhưng tiêu chí của tôi vẫn là kinh doanh hợp pháp, đàng hoàng, không nên vì lợi nhuận mà bất chấp chiêu trò đâu đấy. Ở thành phố C này không ít quán bar lớn nhỏ, nhưng tôi muốn người ta xem Hi Vọng là một điểm đến giải trí, tạo sự thư thái, thoải mái thực sự chứ không phải nơi thác l.o.ạ.n. Cậu trực tiếp ở đây nhiều hơn tôi, nên chú ý điều đó. Tôi còn phải chạy đi chạy lại giữa thành phố C và E.
Kinh doanh quán Bar là một hình thức khá hấp dẫn, hợp thời, có lợi nhuận nhưng không kém phần phức tạp. Gần đây, thành phố C nổi tiếng với những đợt càn quét mạnh vào các quán Bar, nhà hàng, khách sạn nên việc giữ trong sạch cho quán rất cần thiết. Cảnh Khang không muốn dính líu đến những chuyện lộn xộn đó. Kinh doanh là kinh doanh, thế nên anh cần ở lại quán Bar này một thời gian để theo dõi tình hình trước khi tới thành phố E kiểm tra các cơ sở kinh doanh ở đó mà anh đã dựng nên lâu nay.
Vừa dặn dò Văn Bình xong, Khang đang định đi vào phòng của mình được đặt kín đáo ở tầng hai của quán Bar thì chợt nghe một thanh âm vang lên:
– Chà, đúng là Nguyễn Cảnh Khang, nói là làm, không chậm trễ. Một lễ khai trương thật hoành tráng. Chúc mừng, xin chúc mừng, khai trương hồng phát nhé!
Khang quay lại nhìn. Anh và văn Bình đều chau mày lại khi thấy Hoàng “ đá “ đang đứng sau lưng, theo sau hắn ta vẫn như thường lệ – là những vệ sĩ thân tín. Cảnh Khang lười biếng quay người lại, đưa cặp mắt sâu thẳm nhìn Hoàng:
– Cảm ơn ông Hoàng đã quá khen. Cảnh Khang tôi chỉ là người kinh doanh bình thường, được ông ghé thăm quả là vinh hạnh.
Hoàng vốn là một ông chủ của mỏ đá lớn. Thời hoàng kim, hắn ta nổi tiếng với vai trò là doanh nhân thành đạt, tạo công ăn việc làm cho bao người khiến ai nấy nể trọng. Cái tên Hoàng “ đá “ có từ thời ấy. Thế nhưng, lòng tham của con người vốn không có đáy. Hoàng bất chấp tất cả vì tiền, bất chấp cả an toàn lao động, cho khai thác đá ồ ạt, không tính toán. Thế rồi, việc gì đến cũng sẽ đến. Vì khai thác quá mức và không đảm bảo an toàn nên cả một mảng đất đá lớn đã đổ sập xuống khi công nhân đang đào sâu vào phần chân núi đá.
Vụ việc đó gây chấn động, những gia đình có công nhân ϮҺιệϮ мα̣пg kêu gào thảm thiết. Hoàng dĩ nhiên phải đi tù. Sau khi ra tù, hắn tham gia vào các bang phái, làm bảo kê các quán Bar, rồi cũng mở một vài quán bar trá hình để làm chỗ tiêu thụ h.à.n.g c.ấ.m. Cảnh sát đã nhiều lần lùng bắt nhưng Hoàng vẫn thoát được và có những kẻ thế thân cho hắn. Chắc chắn Hoàng phải có một thế lực lớn chống lưng và Cảnh Khang là một trong những người mà Hoàng muốn lôi kéo về bang “ Sắt “ của hắn.
Bởi Khang có đầy đủ tố chất của một thủ lĩnh – giỏi võ thuật, bắn súng chuẩn ҳάc, ra đòn lãnh khốc, chỉ là … Khang chưa bao giờ chịu hợp tác với các bang phái, nhất là những kẻ như Hoàng. Hôm nay, việc anh khai trương quán Bar dĩ nhiên là Hoàng biết, nhưng hắn không đến vào giờ khai trương, mà chọn lúc mọi việc xong xuôi mới tới để dễ bề trò chuyện với Cảnh Khang.
Ngồi đối diện nhau, Cảnh Khang vẫn giữ phong thái cao cao tại thượng, hai chân vắt chéo, ngả người ra ghế. Văn Bình ngồi kế bên anh. Nghe anh nói lời cảm ơn, Hoàng nói:
– Quả là không hổ danh Һγ siпh đồn đại, mấy nhà hàng, quán Bar ở thành phố E đã rất nổi rồi, giờ lại đến nơi sầm uất nhất của cả nước để mở một quán Bar hoành tráng thế này. Nơi này phức tạp hơn thành phố E rất nhiều, cậu nên cẩn thận và chuẩn bị ϮιпҺ thần cho những biến cố đi. Bên cậu có cần phía tôi bảo kê không?
Khang nhếch môi:
– Ông nghĩ tôi không đủ sức và sự ʇ⚡︎ử tế để bảo vệ quán Bar của mình ư?
Nghe câu nói móc mỉa của Khang, Hoàng “ đá “ dù khó chịu nhưng vẫn cười:
– Cậu có đủ tài, nhưng ở đây còn cần cái trí nữa, lạ nước lạ cái, cạm bẫy rất nhiều. Thế nên tôi mới mở lời muốn giúp cậu, cũng vì tôi cảm mến tài năng của cậu thôi.
Khang cắt ngang lời Hoàng:
– Trước lạ sau quen, cái tài sẽ giúp cho cái Trí nó KHÔN ra. Cảm ơn ông đã nhắc nhở!
Hoàng “ đá “ vẫn không từ bỏ ý định:
– Các quán Bar lớn nhỏ ở đây hầu hết đều có thể lực chống lưng. Với những quán Bar không có điểm ʇ⚡︎ựa thì chúng tôi sẽ bảo kê, đố kẻ nào dám động đến. Cậu biết quán bar S của Hoàng Gia Khiêm không?
Khang gật đầu:
– Dĩ nhiên rồi, ai cũng biết!
Hoàng nói:
– Thân thế của Hoàng Gia Khiêm không tầm thường, họ hàng cũng toàn người có ɱ.á.-ύ mặt, chứ nếu không dễ gì một quán Bar lớn như vậy, không có bảo kê mà tồn tại ʇ⚡︎ử tế cho được trước sự cạnh tranh như ở đây?
Khang cười ha hả:
– Họ làm ăn ʇ⚡︎ử tế thì sao không có chỗ đứng chứ? Nói một câu cho vuông là tôi không cần bảo kê bảo kiếc gì hết, cảm ơn các ông đã quan tâm!
Khang nói xong thì đứng dậy rồi nhìn Văn Bình:
– Cậu tiễn khách giúp tôi!
Bình gật đầu:
– Vâng, anh Khang! Anh lên nghỉ chút đi, hôm nay mệt rồi ạ!
Hoàng “ đá “ chau đôi mày lại, quắc mắt nhìn theo bóng lưng Khang và nói:
– Cậu đừng hối hận đấy, thành phố C này rất phức tạp, mọi chuyện đều có thể xảy ra, lúc đó đừng trách là tôi không báo trước. Cậu nên nhớ đường đi thẳng quá chưa chắc đã tồn tại lâu dài đâu. Đôi lúc cũng cần những ngã rẽ…
Câu nói vừa như lời đe dọa lại vừa như lời nhắc nhở của Hoàng đã khiến Cảnh Khang bất giác mỉm cười. Không quay lưng lại, anh thủng thẳng nói:
– Tôi vẫn thích đường thẳng!
Sau đó, anh đi thẳng lên gác, để lại ánh mắt hằn học của Hoàng …
Mấy ngày đầu, bên côпg αп phường vẫn thi thoảng tới kiểm tra, nêu những nội quy cần thiết. Khang biết, đó là nhiệm vụ của họ. Nhưng anh vẫn rất cẩn thận trong mọi việc, tránh phiền phức. Sau hai tuần, anh thấy tất cả đều ổn nên di chuyển đến thành phố E để kiểm tra. Dù tới thành phố E nhưng Cảnh Khang vẫn bám sát tình hình của quán Bar Hi Vọng. Anh vẫn thường xuyên theo dõi qua camera và gọi điện thoại cho Văn Bình.
Tối hôm đó, như thường lệ, Văn Bình bước vào quán, nhìn ngó xung quanh và bắt đầu đi xem xét một lượt. Khi thấy mọi việc vẫn nằm trong quỹ đạo, Bình trở về phòng của Khang tại quán ngồi xem sổ sách. Tới gần mười hai giờ đêm, anh nghe tiếng gõ cửa dồn dập liền nói vọng ra:
– Mời vào!
Cánh cửa bật mở, cậu bảo vệ lao vào, vừa nói vừa thở:
– Anh Bình, anh Bình, có cα̉пh sάϮ đến… đông lắm anh ạ!
Văn Bình cau mày lại. Tại sao cα̉пh sάϮ lại đến giờ này nhỉ? Từ ngày khai trương tới giờ, chỉ thỉnh thoảng có côпg αп phường tới thôi, nhưng quán Bar này đàng hoàng có gì mà phải lo chứ? Bình nghĩ vậy nên đứng dậy cười nói:
– Làm gì mà cậu nói dồn dập thế hả? Quán mình trong sạch có gì mà hốt thoảng thế?
Cậu Tài bảo vệ nói:
– Dạ, em nghe họ nói họ từ Cảnh sát thành phố anh ạ, mà đến bất ngờ thì kiểu gì cũng có chuyện. Thường côпg αп phường sẽ đến vào trước mười giờ, còn cứ tập kích bất ngờ thế này sẽ có người báo tin gì đó anh ạ!
Bình vẫn trấn an Tài:
– Không sao đâu, yên tâm đi! Chúng ta ra ngoài xem sao!
Vừa bước ra ngoài, Bình đã ngạc nhiên khi thấy một nhóm thanh niên tóc xanh, tóc đỏ được cα̉пh sάϮ yêu cầu ngồi yên, không rời khỏi quán Bình thấy một nhóm do một nữ cα̉пh sάϮ dẫn đầu đang kiểm tra mấy phòng phía cuối, rồi họ còn chụp hình các phòng đó lại nữa. Văn Bình bước nhanh về phía ấy. Tại phòng VIP cuối cùng, hàng chục chiếc vỏ b.ó.n.g c.ư.ờ.i đã sử dụng vứt la liệt dưới sàn. Đã vậy, nhóm thanh niên tóc đủ màu sắc kia còn khật khưỡng, ngồi mà vẫn nhún nhảy kiểu mất kiểm soát. Lúc nãy Bình kiểm tra chưa hề thấy những điều này, mặc dù các phòng VIP không được người ra vào ʇ⚡︎ự do, nhưng trong quán Bar này tuyệt nhiên không có h.à.n.g c.ấ.m. Họ đưa vào bằng cách nào? Bình đang kinh ngạc tột độ thì nghe tiếng nữ cα̉пh sάϮ dõng dạc nói:
– Tôi là Trương Cẩm Trang, phó phòng điều tra Cảnh sát thành phố C. Xin mời quản lý quán Bar về trụ sở cùng chúng tôi phối hợp điều tra!
Rồi cô ấy quay sang đám thanh niên kia và ra lệnh cho mấy đồng chí khác:
– Giải họ về trụ sở!