Tác giả: An Yên
Thấy mặt Cảnh Khang trầm ngâm, Cẩm Trang lay lay tay anh:
– Người yêu em làm sao thế? Bảo ủng hộ em mà mặt như thế hả? Rồi em lấy đâu ra động lực?
Khang mỉm cười:
– À, không phải, anh đang nghĩ tới chuyện hôm qua, thấy hơi lo thôi, chứ anh vẫn luôn ủng hộ em mà!
Rồi anh lấy khăn giấy lau lau vết đồ ăn tгêภ khóe miệng cô và nói:
– Ăn thêm nhé!
Cẩm Trang nhăn mặt, tay xoa xoa bụng:
– Em no lắm rồi. Ăn nữa thì vỡ bụng mất!
Rồi cô nàng lém lỉnh:
– Giờ em bóc tôm cho anh ăn nhé!
Cảnh Khang bỏ thêm rau vào nồi lẩu và nói:
– Không cần, anh ʇ⚡︎ự làm được mà. Với lại, dạo này anh cũng tập luyện thêm nên anh sẽ ăn nhiều rau xanh!
Cẩm Trang cũng nhúng rau anh cùng anh. Xong xuôi, anh nói:
– Dĩ nhiên là công việc của em nên anh không can thiệp, nhưng thực sự anh rất sợ em bị hại, đã mấy lần rồi…
Dù Khang nói về một vấn đề rất nghiêm trọng nhưng Cẩm Trang vẫn cười trong veo:
– Không sao ạ. Em quen rồi mà. Anh đừng lo, với nghề của em, chuyện bị vu oan, bị hãm hại là thường tình. Em luôn trong tâm thế đi ra đường sẽ có người hại mình, nên toàn cảnh giác. Với người dám đem những cái tối ra ánh sáng, người đứng về phía công lý thì luôn bị ganh ghét, điều đó em biết. Em chỉ sợ những người thân của em bị ảnh hưởng, chứ bản thân em thì không sao ạ!
Nghe những câu Trang nói, lòng Cảnh Khang thấy thương cô gáι của mình. Nhưng đó là lựa chọn của cô mà, chọn cách vì người khác dù phải hy sinh bản thân mình. Đó là lựa chọn cao quý nhưng với anh, nó khiến anh lo sợ cho cô. Sự kiên định của cô khiến anh chỉ biết động viên:
– Vậy là được rồi, em phải biết phòng vệ, phải bảo vệ cho mình và gia đình!
Cẩm Trang gật đầu:
– Thực ra, bố mẹ em rất giỏi võ và anh em chúng em đều được học võ rất bài bàn, chỉ có chị dâu là không học võ từ nhỏ, nhưng em đã dạy chị ấy vài đường cơ bản để phòng vệ. Chị ấy là một người rất mạnh mẽ, quyết đoán, là một hình mẫu để em nói theo.
Cảnh Khang cười:
– Rồi có khi nào em dùng võ ᵭάпҺ chồng không?
Cẩm Trang liếc anh:
– Thực ra, ban đầu bố mẹ cho chúng em đi học võ để tăng cường sức khỏe và để ʇ⚡︎ự vệ, chứ bố mẹ đâu lường trước được là sau này em sẽ làm cα̉пh sάϮ, ăn rồi đi ᵭάпҺ đấm đâu. Mà chồng lớ xớ em cũng ᵭάпҺ luôn. Nhưng anh cũng có võ nên hơi ngại….
Cảnh Khang nháy mắt:
– Thế hôm nào cô cα̉пh sάϮ rảnh chúng ta tỉ thí nhé!
Cẩm trang lắc đầu, xua xua tay:
– Em không dại nhé. Với anh, em chả dám ra đòn mạnh. Còn anh chắc cũng chả dám ᵭάпҺ em đau. Thế nên cuộc tỉ thí này không thể thành công được.
Cảnh Khang quay sang ôm eo cô:
– Vậy chúng ta chỉ thị kiểu khác!
Trang nhíu mày:
– Kiểu gì cơ?
Hai tiếng “ kiểu này “ vừa thốt ra khỏi miệng Khang với chất giọng khàn khàn đầy mê hoặc, anh đã cúi xuống và ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ ๒.ờ ๓.ô.เ Cẩm Trang. Sự va chạm đầu Tiên đột ngột ấy khiến Trang vừa bất ngờ vừa run rẩy. Mắt cô mở to hết cỡ trước hành động của Cảnh Khang. Cô không biết phải làm gì, người cứ cứng đờ ra. Tay anh đặt ở eo cô, cảm giác rất lạ. Anh ôm cô đã nhiều lần rồi, thơm lên má, lên tóc, lên trán cô mỗi khi tạm biệt nhau. Nhưng cảm giác lúc này lạ lắm, có gì đó như một dòng điện chạy dọc ς.-ơ τ.ɧ.ể Cẩm Trang rồi lan ra từng nơron thần kinh. Anh kéo cô xích lại gần mình hơn, đưa chiếc lưỡi phong tình luồn vào khoang miệng cô. Lưỡi anh chạm lưỡi cô, nhẹ nhàng từng chút một như cái cách người ta điềm đạm nhâm nhi một thứ ɾượu quý, trân trọng cái hương vị của thức uống đó. Anh chạm nhẹ vào lưỡi cô rồi khiêu khích, lôi kéo khiến Cẩm Trang hiểu ý để đồng hành cùng anh chu du trong khoang miệng mình, rồi sang cả khoang miệng anh. Cảm giác đắm say ngây ngất là đây. Cô bắt đầu di chuyển tay mình ra sau tấm lưng rộng của anh, tấm lưng đã chở che cho cô mà Cẩm Trang cứ ngỡ cả đời này sẽ là bầu trời ôm ấp lấy cô. Không gian phòng VIP tĩnh lặng. Mọi ồn ào đều dừng lại ở phía ngoài cάпh cửa kia. Cảnh Khang ghì chặt lấy Cẩm Trang mà hôn. Nụ hôn đầu tiên kéo dài đến mức khó thở. Cô bất ngờ rồi hào hứng, say mê đón nhận nụ hôn như một thứ dư vị mới lạ – là dư vị của một tình yêu chân thành …
Tới một lúc sau, cảm nhận ς.-ơ τ.ɧ.ể Cẩm Trang trong ʋòпg tay mình đang thở hổn hển, Cảnh Khang lưu luyến rời bỏ môi cô. Lúc này Cẩm Trang mới dần dần thoát khỏi những đ.ê ๓.ê. Cô vùi luôn khuôn mặt đỏ ửng từ bao giờ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Anh chơi xấu!
Cảnh Khang siết chặt cô:
– Em chịu thua chưa?
Cẩm Trang ᵭάпҺ vào người anh:
– Tỷ thí phải báo trước để người ta có sự chuẩn bị chứ, ai như anh đâu!
Cảnh Khang bật cười:
– Vậy lần sau anh sẽ báo trước, chịu không?
Như nhớ ra chuyện gì, Cẩm Trang ngồi lại ngay ngắn rồi hỏi:
– Anh à, sao lần đầu gặp em ở trụ sở, anh lại nhận ra em ngay thế? Có phải vì em xinh không?
Cảnh Khang vuốt nhẹ tóc cô:
– Đó là lần đầu nói chuyện thôi, còn nhìn thấy em lần đầu là khi em bắt ςư-ớ.ק tгêภ phố, anh đã nói rồi mà!
Cẩm Trang cau mày lại:
– Vậy đi đường thấy gáι xinh là anh cứ nhìn thế hả?
Cảnh Khang nháy mắt:
– Ừ, đúng rồi, xinh Ϯộι gì mà không nhìn?
Cẩm Trang véo anh một cái rõ đau:
– Anh nói thế mà nghe được à?
Khang cười ha hả:
– Thôi, anh đùa đấy, lúc đó anh định lao ra đuổi theo gã kia, nhưng lại thấy một cô gáι chạy theo rồi nên anh ngồi quan sát. Lúc đó anh đâu biết em là cα̉пh sάϮ, chỉ thấy lạ là tại sao Cảnh sát giao thông không ra hiệu cho em dừng xe khi em vượt đèn đỏ. Ban đầu anh nghĩ chắc họ tạo điều kiện cho em bắt ςư-ớ.ק, nhưng sau đó anh mới biết người anh yêu quá nổi tiếng.
Cẩm Trang đưa ánh mắt hoài nghi nhìn anh:
– Có chắc không?
Cảnh Khang lay lay tay cô:
– Thật mà. Đừng nói là em lại giận anh vì chuyện này nhé, anh lúc đó mới về thành phố C, có biết cái gì đâu. Nha, đừng giận nha, mấy ngày qua anh khϊếp lắm rồi đấy!
Cẩm Trang rướn người hôn chụt vào môi anh và nói:
– Dại gì mà giận!
Cảnh Khang kéo người cô lại sát anh:
– Em dám khiêu khích anh đúng không?
Trang lắc đầu nguầy nguậy trong ʋòпg tay cứng rắn:
– Không, em không dám ạ!
Cô vừa nói vừa cười khúc khích, Cảnh Khang cũng bật cười theo. Có lẽ từ khi yêu cô, anh cũng trẻ con theo cô. Dù Cẩm Trang của anh chẳng phải là một đứa trẻ nữa, nhưng ngoài sự kiên cường, mạnh mẽ của một cα̉пh sάϮ thì cô vẫn là một cô gáι hồn nhiên đến thanh khiết. Cảnh Khang nói giọng âu yếm:
– Không dám mà ban nãy đòi ăn cả anh hả?
Cẩm Trang vẫn lắc đầu:
– Em sai rồi ạ! Mà người yêu này, chúng ta ngồi trong phòng VIP lâu như vậy, anh không định để người khác vào ăn nữa hay sao?
Cảnh Khang nói:
– Ban nãy anh có nói với nhân viên rồi. Anh bảo anh cần căn phòng này cả đêm nay để làm lành với người yêu.
Cẩm Trang ngồi hẳn dậy:
– Anh nói vậy thật á? Họ không cười cho à?
Cảnh Khang búng mũi cô:
– Ngốc, cười gì? Họ còn ủng hộ nhiệt tình nữa chứ!
Rồi anh chợt hỏi cô:
– À, hôm nay em rảnh, thế bố mẹ có ở nhà không?
Cẩm Trang lắc đầu:
– Dạ không, bố mẹ em đi cùng vợ chồng anh trai tới thành phố A có việc rồi ạ.
Cảnh Khang cau mày:
– Gia đình em có chuyện gì sao?
Cẩm Trang cười:
À không, bố mẹ và anh chị về thăm ông bà nội thôi ạ. Cứ một tháng, cả nhà lại về thành phố A một lần. Mẹ kể bà nội thương mẹ lắm. Khi mẹ sinh hai anh em chúng em, bà nội chăm còn hơn cả bà ngoại. Mẹ cũng rất thương bà.
Cảnh Khang giọng áy náy:
– Vậy em không thể đi cùng gia đình rồi.
Cẩm Trang nói:
– À, anh đừng suy nghĩ chuyện đó. Công việc của em bận rộn, không đi được cũng là thường tình. Em vẫn gọi điện cho ông bà. Hai người đã chín mươi tuổi rồi, nhưng mà vẫn minh mẫn ạ, chỉ là đi lại khó khăn thôi. Vả lại, hiện nay, em và Minh Luân không được rời thành phố C. Anh biết rồi còn gì?
Cảnh Khang thở một tiếng nặng nề:
– Xin lỗi em, anh yêu em nhưng chẳng thể cho em một gia đình chồng trọn vẹn. Nếu sau này chúng ta có con, anh cũng chỉ biết nhờ bà Ꮙ-ú chứ không thể…
Anh bỏ dở câu nói. Cẩm Trang cầm tay anh:
– Em xin lỗi, hình như em hơi vô duyên rồi. Em chỉ kể vô tư vậy thôi chứ không có ý gì cả. Nhìn chung, vì gia đình em đoàn kết, yêu thương nhau nên mỗi khi nói về gia đình, nhiều lúc em hơi quá đà. Anh đừng suy nghĩ gì cả, bố mẹ em còn khỏe, nhà có đến mấy người giúp việc nữa, anh đừng lo nha .
Cảnh Khang xoa đầu cô:
– Thực ra, nói không suy nghĩ cũng không phải. Anh tuy không nghèo nhưng xuất thân không giống em, thế nên nhiều lúc anh rất thương em, anh chỉ sợ em vất vả thôi. Anh cũng không ʇ⚡︎ự ti vì bản thân anh đã luôn nỗ lực đi lên bằng đôi chân của chính mình, nhưng…
Cẩm Trang nắm chặt bàn tay Cảnh Khang trong tay mình:
– Từ nay, chúng ta không nhắc đến những chuyện như vậy nữa nha. Em hiểu hết và gia đình em chắc chắn cũng sẽ hiểu và ủng hộ, anh yên tâm đi!
Cảnh Khang kéo cô vào sát mình, hôn lên trán cô rồi nói:
– Vậy giờ em có muốn đi dạo không?
Cẩm Trang gật đầu lia lịa:
– Có ạ!
Trước khi ra khỏi phòng, anh chàng điển trai còn kéo cô người yêu lại, nhấn nhá môi lưỡi một lúc nữa rồi mới cùng Cẩm Trang ra ngoài. Anh đưa cô tới chiếc cầu lớn mới khánh thành. Đây là chiếc cầu lớn nhất thành phố C. Đêm xuống, những nhịp cầu được chiếu sáng lung linh đến kỳ diệu. Anh vẫn đi sau cô, chụp những bức ảnh của cô rồi lưu lại. Lần này, anh vừa đưa máy lên định chụp thì Khang để ý một cô gáι mặc đồ đen bó sát, đầu đội mũ lưỡi trai, dáng đi rất cứng rắn, cầm một vật gì nho nhỏ trong tay. Dưới ánh đèn, trông nó to hơn chiếc bút một chút. Cô ta đi rất nhanh, dứt khoát. Cảnh Khang thấy khi đi tới gần Cẩm Trang, cô gáι vội giơ vật nho nhỏ trong tay lên. Nhanh như cắt, Cảnh Khang lao lên đạp vào bàn tay của cô ta và hét:
– Trang, cẩn thận!
Cũng lúc đó, một thứ nước bật ra khỏi vật nhỏ nhỏ kia rồi hắt xuống đường. Cảnh Khang trân trân mắt nhìn rồi nói:
– Axit!
Anh lập tức nhún người, đạp hẳn cô ta nằm xuống. Cô gáι bị hụt đà, loạng choạng rồi ngã xuống đường. Cảnh Khang lập tức lao đến, một tay giữ tay cô ả, một cάпh tay anh đưa ngay vào miệng cô ta:
– Tao xem mày có dám c.ắ.n lưỡi không!
Cẩm Trang nhanh tay bước lại, rút chiếc còng số tám khóa tay cô ta và nói:
– Cô đã bị bắt vì Ϯộι gâγ ɾốι trật ʇ⚡︎ự và cố ý gây thương tích!