Tác giả: An Yên
Cảnh Khang tạm biệt các anh em cũng đã hơn mười hai giờ đêm. Anh thấy cuộc gọi nhỡ của Cẩm Trang. Nãy giờ lo cho cô mà anh quên mất nhìn điện thoại. Giờ này chắc cô đã ngủ rồi, anh vội vàng nhắn tin:
– Anh ngồi xem sổ sách mà không để ý điện thoại, xin lỗi em nhiều. Chúc em ngủ ngon. Yêu em!
Cảnh Khang nhắn xong thì đặt điện thoại sang một bên và trầm ngâm suy nghĩ về những gì Khánh Huyền nói để cố gắng tìm một chút manh mối. Cô ta nói như mọi việc đã nằm trong lòng bàn tay, không thay đổi được nữa. Cách nói rất nhẹ nhàng nhưng chắc chắn của Huyền hàm chứa quá nhiều пguγ Һιểм mà Cẩm Trang của anh dù có gan góc và thông minh vẫn khó có thể tránh khỏi. Có lẽ cần tìm hiểu công việc làm ăn của gia đình Khánh Huyền. Nếu cô ấy tìm đến Cẩm Trang vì Trang đang điều tra về gia đình nhà họ thì phải tìm cách. Còn nếu vì chính Cảnh Khang thì anh sẽ dập tắt hi vọng của cô ta.
Đang miên man suy nghĩ, anh thấy điện thoại rung báo tin nhắn:
– Sao giờ này anh chưa ngủ?
Cảnh Khang nhíu mày, chà, cô người yêu vẫn thức sao? Khang mỉm cười bấm gọi video. Cẩm Trang nghe máy, thấy cô đang cuộn mình trong chiếc chăn trông thật dễ thương:
– Em định chờ anh giục mới đi ngủ sao? Hơn mười hai giờ rồi đấy!
Cẩm Trang phụng phịu:
– Không thấy anh trả lời nên em lo lo, em tưởng anh chưa về nhà, bị cô nào b.ắ.t c.ó.c rồi!
Cảnh Khang ngồi ngả người ra ghế rồi phì cười:
– Em đã nhốt luôn anh vào tιм em rồi còn gì nữa?. Ai b.ắ.t c.ó.c nổi. Nhớ anh không ngủ được hả?
Cẩm Trang cười:
– Cũng nhớ thật, nhưng mà ʇ⚡︎ự nhiên thấy sao sao ấy, thấy khó ngủ. Anh lại không nghe máy nên em lo thôi.
Tâm trạng của Cẩm Trang khiến Cảnh Khang suy nghĩ. Chả lẽ cô ấy cảm nhận thấy điều gì chăng? Anh trấn an cô:
– Sao là sao? Em ngủ đi! Chẳng phải anh đã về quán rồi đây ư?
Cẩm Trang cau mày chun mũi:
– Sao anh cứ giục em thế nhỉ? Anh không muốn nói chuyện với em nữa hay là có chuyện gì rồi?
Chẳng hiểu cảm giác của Cẩm Trang nhạy bén hay là do Cảnh Khang đang lo cho cô nên suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng anh cảm nhận có một sự trùng hợp lạ lùng. Tuy nhiên, Khang vẫn cố gạt đi, động viên Cẩm Trang:
– Không có chuyện gì đâu, anh vẫn an toàn mà! Hay là em đang suy nghĩ về vụ án nào?
Cẩm Trang nén tiếng thở dài:
– Dạ đúng là em đang theo một vụ án kinh tế, nhưng không đến mức mất ngủ vì vụ án mới bắt đầu. Chắc là em nghĩ hơi nhiều thôi.
Vụ án kinh tế? Phải chăng liên quan tới gia đình Huyền? Nhưng làm sao để hỏi đây? Đó là công việc của Cẩm Trang, nếu cô không nói thì anh không thể hỏi được. Cảnh Khang nói:
– Vậy anh có giúp được gì cho em không? Anh cũng là dân kinh doanh, chứ nhìn em như thế này, anh xót lắm!.
Cẩm Trang lắc đầu:
– Không sao đâu ạ, có một hệ thống cửa hàng kinh doanh đang bị nghi ngờ là vỏ bọc của đường dây hàng c.ấ.m, nhưng cα̉пh sάϮ đột kích mấy lần vẫn thấy không có dấu hiệu vi phạm, chủ nhân lại trông rất hiền lành, phúc hậu nên em đang tìm cách.
Cảnh Khang buột miệng hỏi:
– Họ kinh doanh gì vậy em?
Cẩm Trang nói:
– Dạ chủ yếu là nội thất gia đình và nội thất ô tô anh ạ.
Không lẽ có sự trùng hợp lạ lùng đến vậy? Nhưng vấn đề là Khánh Huyền có cùng kinh doanh như bố mẹ không nhỉ? Và thái độ của Cảnh Khang không qua được ánh mắt ϮιпҺ tế của Cẩm Trang:
– Khang! Anh làm sao thế?
Cảnh Khang ngẩng lên nhìn cô qua màn hình:
– Hả? Anh có sao đâu?
Cẩm Trang thấy hơi khó hiểu. Tại sao Cảnh Khang lại tỏ ra hoang mang, trầm ngâm như vậy chứ? Cô chưa bao giờ thấy anh tỏ vẻ suy nghĩ quá nhiều như thế khi cô nói về công việc, về các vụ án. Thông thường, anh sẽ đưa ra những hướng suy nghĩ khách quan chứ không giống như thế này. Phải Chăng anh biết gì về vụ án mà cô đang theo đuổi? Cũng chẳng phải. Nếu biết thì anh đã nói với cô rồi, như vụ của Mỹ Duyên đấy thôi. Cảnh Khang cũng cảm nhận không khí cuộc trò chuyện đang chùng xuống, anh nói:
– Anh không sao thật mà. Em nhìn cái gì vậy?
Cẩm Trang cau mày lại, những nếp nhăn tгêภ trán xô lại với nhau. Cô nói:
– Cảnh Khang, anh đang giấu em chuyện gì đúng không?
Trước những câu nói đầy sự hoài nghi của cô, anh càng không muốn
Trang phải suy nghĩ nên lại lắc đầu:
– Anh có giấu em điều gì đâu chứ?
Nhưng trò đời là thế, càng chối lại càng khiến người khác nghi ngờ, nhất là một người như Trương Cẩm Trang. Khi cô đang tập trung phá án, mọi thái độ bất thường điều khiến cô đưa vào hoài nghi. Cảnh Khang cũng nhận ra điều đó và anh hiểu, chẳng phải cô không tin anh mà cách trả lời của anh sẽ khiến cô khó chịu. Cẩm Trang đang khám phá các ᵭốι Ϯượпg, bất kỳ một dấu hiệu nào cũng có thể khiến cô đứa vào diện tình nghi. Thế nhưng, anh không thể làm khác được, anh không thể nói về Khánh Huyền được. Khang nghĩ Cẩm Trang vẫn nhớ về cô gáι tên Huyền qua câu chuyện anh kể về Mỹ Duyên, nhưng trong đó anh không nói gì về nội thất. Đặc biệt, sau những lời nói ban nãy của Huyền, Khang nghĩ mình nên cẩn trọng. Cẩm Trang hoàn toàn có thể bị hại nếu sớm tìm đến Huyền. Vả lại, Khang cũng chưa rõ gia đình mà Trang đang theo dõi có phải nhà Khánh Huyền hay không? Thành phố C này có biết bao nhiêu gia đình kinh doanh nội thất. Bản thân anh cũng là dân kinh doanh, mọi sự va chạm đều khiến việc kinh doanh bị ảnh hưởng. Lỡ đâu gia đình mà Cẩm Trang nói không phải công ty nhà Huyền thì cũng đã bị ảnh hưởng rồi.
Thế nên, rốt cuộc Khang vẫn chọn im lặng. Đối diện với thái độ của anh, Cẩm Trang khẽ nén tiếng thở dài, giọng lạnh lùng:
– Thôi, chắc là em nghĩ nhiều rồi. Em ngủ đây. Anh nghỉ sớm đi, em tắt máy nhé!
Rồi không đợi thằng Khang nói gì, cô tắt máy. Hành động đó khiến Khang càng rối. Cô giận anh rồi. Cũng dễ hiểu mà, Cẩm Trang là một cα̉пh sάϮ nổi tiếng với cái đầu lạnh. Trong quá trình phá án, cô luôn trong tình thế không tin tưởng bất kỳ ai. Cảnh Khang đã giúp cô trong chuyện của Mỹ Duyên. Nhưng thái độ ấp úng của anh lần này vô tình dễ gây hiểu nhầm. Anh không muốn cô suy nghĩ, anh muốn âm thầm bảo vệ cô. Còn Cẩm Trang lại đang cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình và chỉ một dấu hiệu cũng khiến cô đáng nghi.
Cảnh Khang không gọi lại nữa, cũng không giải thích bởi anh nghĩ lúc này im lặng sẽ tốt hơn. Ngồi trầm ngâm đến mười phút, anh cầm điện thoại nhắn tin:
– Cẩm Trang ngủ ngon nhé em! Dù em có nghĩ gì thì Cảnh Khang này cũng cam đoan rằng anh không bao giờ giấu diếm em điều gì!
Cảnh Khang nhắn tin và anh nghĩ chưa chắc cô đã đọc. Nhưng chỉ mấy chục giây sau, anh thấy Trang nhắn tin cho mình:
– Em không sao đâu. Anh đừng nghĩ nhiều, anh ngủ ngon!
Tin của cô khiến Cảnh Khang hơi bất ngờ. Anh không nhắn tin nhiều nữa vì anh hiểu tâm trạng của cô lúc này chưa tốt lên được. Thế nên anh chỉ nhắn đúng ba tiếng:
– Anh yêu em!
Và Khang hy vọng ba tiếng ấy sẽ giúp cô hiểu rằng anh luôn ở bên cạnh cô, chẳng giấu cô điều gì cả.
Ngày hôm sau…
Cảnh Khang và Huy Khánh trở về trại trẻ mồ côi. Mục đích của chuyến đi này không chỉ là hỏi thăm các cô, mua ít đồ mùa đông cho bọn trẻ mà hai người muốn tìm hiểu hồ sơ về người đã nhận nuôi Khánh Huyền năm đó. Các cô trong trại trẻ niềm nở chào đón hai người, mấy đứa trẻ thấy anh Khang về thì tíu tít chuyện trò. Hỏi han mọi người xong, Cảnh Khang nói với cô Lan – người phụ trách trại trẻ rằng mình muốn tìm kiếm địa chỉ của một số bạn đã được nhận nuôi trước đây. Anh bảo mình muốn tạo mối quαп Һệ mật thiết, tạo khối đoàn kết để quyên góp thêm cho trại trẻ, cho các em:
– Phiền các cô cho chúng con xem hồ sơ nhận con nuôi với ạ!
Cô Lan cười:
– Con quả là đứa con có hiếu. Khi nào cũng nghĩ cho các em nhỏ. Được, con vào phòng hồ sơ lưu trữ này. Trước đây, tất cả hồ sơ để ở phòng cô, nhưng vừa rồi con gửi tiền về, cô có tăng cường cơ sở vật chất, cải thiện một số phòng và có làm thêm phòng này, cần gì tìm cho nó dễ.
Cảnh Khang cảm ơn cô rồi cùng Huy Khánh tìm hồ sơ của Khánh Huyền ở tгêภ máy. Vì biết gần như chính ҳάc thời điểm Huyền được nhận nuôi nên việc tìm kiếm không quá mất thời gian. Một lúc sau, Khánh khẽ reo lên:
– Đây rồi! Huyền được ông Nguyễn Quang Dương và bà Hồ Thúy Hằng nhận nuôi. Hai người này là giám đốc của công ty nội thất DH. Sau khi chụp lại thông tin, hai anh em bước ra. Khang cười:
– Dạ xong rồi cô ạ, nếu cần thêm điều gì cho các em nhỏ, cô cứ nói. Con và các bạn sẽ cùng cố gắng lo cho các em.
Cô Lan cười:
– Quý hóa quá, cô cũng định sẽ sửa mái tôn để cho các em chơi an toàn hơn. Tiền con gửi về vẫn đang còn, đã tiêu hết đâu.
Cảnh Khang cười:
– Cô cứ lo cho các em chu đáo nhé, thiếu thì con sẽ vận động mọi người!
Cô Lan gật đầu:
– Được rồi, cô cũng không hoang phí đâu. Cô sẽ xem xét và đưa sang bên thi công để họ làm. Cảm ơn con nhé, Cảnh Khang!
Khang cười:
– Không có gì đâu cô à. Ơn cưu mang, dưỡng dục của các cô chúng con không bao giờ quên cả. Con lo cho các em rồi sau này các em lại lo cho những thế hệ sau mà cô. Giờ con xin phép về đây ạ!
Khang và Khánh tạm biệt các cô và các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi rồi quay trở lại thành phố. Hai anh em cũng không chậm trễ mà đi ngay tới công ty DH. Cảnh Khang trình bày với bác bảo vệ rằng muốn gặp giám đốc Quang Dương với tư cách để tìm hiểu mặt hàng của công ty cho một dự án lớn. Sau một cuộc gọi, bác bảo vệ quay lại nhìn hai người:
– Dạ, giám đốc đang chờ hai cậu tгêภ phòng ạ. Hai cậu đi đến cầu thang máy số ba thì bấm lên tầng năm nhé.
Cảnh Khang nói lời cảm ơn rồi cùng Khánh đi lên tầng năm, tiến về phòng giám đốc công ty. Sau tiếng gõ cửa, Khang nghe tiếng nói vọng từ trong ra:
– Mời vào!
Cả hai bước vào trong. Tiếp đón họ là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, ánh mắt từng trải:
– Hai cậu tìm tôi đúng không?
Cảnh Khang và Huy Khánh cúi chào ông Dương và nói:
– Dạ đúng ạ, chúng cháu xin lỗi vì đường đột đến gặp bác. Chúng cháu là anh em lớn lên cùng nhau với Khánh Huyền ở trại trẻ mồ côi ạ.
Ông Dương “ à “ lên một tiếng rồi nói:
– Vậy chắc các cháu đến đây không phải để xem Nội thất?
Cảnh Khang gật đầu:
– Dạ bác thật ϮιпҺ ý. Chúng cháu đến đây với một mục đích khác, nhưng phải nói như vậy để được gặp bác. Chẳng là ở trại trẻ có một số công trình cho các em nhỏ cần tu sửa và làm mới, thế nên chúng cháu tìm đến đây để nhờ bác hỗ trợ cho các em nhỏ. Vả lại, chúng cháu cũng muốn hỏi bác về Khánh Huyền ạ. Từ ngày bác nhận nuôi em ấy, chỉ vài ba lần Huyền cũng hai bác quay lại trại trẻ nên giờ bọn cháu cũng muốn đoàn kết các thành viên đã lớn lên từ trại trẻ, để khi cần thiết có thể hỗ trợ lẫn nhau ạ!
Ông Dương nhìn hai cậu thanh niên trước mặt, trông họ rất chững chạc, chỉ là cái cậu tên Khang toát lên một thứ khí chất, một bản lĩnh hơn người. Nhưng cậu này ông trông quen quen, cứ như gặp gỡ ở đâu rồi. Thực ra, những lần tới trại trẻ, ông chỉ trò chuyện với các cô chứ không để ý bọn trẻ, ngoài bé ông chọn làm con nuôi là Huyền. Một lát sau, ông nhớ tới tấm hình Khánh Huyền vẫn để đầu giường – Cảnh Khang. Đó là một câu thanh niên có khuôn mặt sáng sủa, bức ảnh đó đã hơn mười năm rồi, nhưng những đường nét của cậu này rất khó quên. Ông hít một hơi rồi nói với hai chàng thanh niên trước mặt:
– Thứ nhất, về việc của trại trẻ, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ một chút. Thứ hai, còn việc kia thì tôi không thể…
Nghe đến đó, Khang nghĩ có lẽ ông ấy muốn giữ sự riêng tư cho Khánh Huyền. Nhưng rồi, trước ánh mắt bối rối của anh, ông Dương nói:
– Vợ chồng tôi đã từ mặt Huyền từ lâu rồi!