Tác giả: An Yên
Lúc này Cẩm Trang ngơ ngẩn mất mấy chục giây. Anh ấy nói vậy là sao nhỉ? Ánh mắt Cẩm Trang đi từ ngạc nhiên, đến khó hiểu, rồi bối rối. Tâm trạng của cô cũng theo những suy nghĩ ấy mà thay đổi. Một lát sau, cô nghe tiếng Cảnh Khang:
– Sao vậy? Em lại đang định hỏi anh rằng:” anh nói vậy nghĩa là sao?” đúng không?
Quả là Cảnh Khang rất hiểu cô, ʇ⚡︎ựa như những tri kỷ lâu năm vậy. Điều đó khiến Cẩm Trang bật cười. Khang lại nói tiếp:
– Sao lại im lặng rồi cười?
Cẩm Trang nói:
– Tôi có nghe, và cũng hiểu đôi chút…
Khang nhìn sang cô chăm chú:
– Hiểu thế nào?
Trang nhìn sang hai bên đường:
– Hiểu là… người anh định tỏ tình ..là tôi!
Khang bật cười:
– Quả là không hổ danh “ vua phá án “. Cẩm Trang thông minh quá!
Câu nói của anh khiến cô chu môi lên:
– Anh mỉa mai tôi đấy à? Câu đó thì có gì khó hiểu chứ, cần gì phải thông minh mới hiểu được?
Chiếc xe vừa vặn chạy đến ngã tư gần đường X. Cảnh Khang dừng lại. Cẩm Trang vẫn ngồi yên, chưa vội xuống xe. Cô nói:
– Nhưng tôi không hiểu vì sao anh lại nói như vậy?
Cảnh Khang mỉm cười. Giọng anh rất nhẹ nhàng:
– Có gì khó hiểu đâu. Em là một cô gáι tốt, bản lĩnh. Xung quanh em chắc hẳn rất nhiều vệ ϮιпҺ. Anh yêu em, bị hấp dẫn bởi em cũng là điều bình thường thôi, có gì lạ đâu cơ chứ!
Thấy Cẩm Trang tần ngần suy nghĩ, Cảnh Khang lại nói tiếp:
– Trang, em có thể suy nghĩ, có thể trả lời vì anh chỉ muốn nói ra những tình cảm trong lòng mình, còn lại quyền quyết định vẫn phụ thuộc vào em.
Cẩm Trang nhìn anh:
– Anh có muốn nghe câu trả lời không? Nếu tôi không đồng ý thì sao?
Cảnh Khang gật đầu:
– Thực ra, khi anh đã dám đứng trước mặt em và thẳng thắn nói ra tình cảm của mình, nghĩa là anh chấp nhận mọi thứ. Nếu em đồng ý thì đó là hạnh phúc của anh. Còn nếu em không đồng ý thì anh vẫn thấy vui, thấy mãn nguyện vì đã nói được tất cả tình cảm của mình, chứ che giấu trong lòng rất khó chịu. Hóa ra, cảm giác đơn phương một người thật ҡıṅһ ҡһủṅɢ.
Anh nhìn Cẩm Trang đang mỉm cười rồi nói:
– Cười cái gì chứ? Nếu không thích thì cứ nói không thích nha, đừng mỉa mai người ta đấy! Mà thôi, em cứ về nghỉ ngơi đi, không cần trả lời vội đâu!
Cẩm Trang bật cười thành tiếng trong veo:
– Em chưa thấy ai tỏ tình như anh. Người ta thì nôn nóng nghe câu trả lời, mỗi anh là nhủ đối phương về nhà nghỉ ngơi.
Cảnh Khang cũng cười:
– Vì tôi biết rằng…
Cẩm Trang chen ngang lời anh:
– Biết cái gì chứ? Anh đừng lôi cái điệp khúc “ không tương xứng với nhau” hay gì nhé! Tình yêu không có chỗ cho thứ lý thuyết đó đâu.
Cảnh Khang lắc đầu:
– Không phải, anh đã nói thẳng thắn thì đâu nghĩ tới chuyện đó. Nếu nghĩ đến điều đó anh đã không nói rõ tình cảm của mình với em. Hoặc nếu em là người tính toán điều đó, anh cũng sẽ không nói ra. Anh đã bảo anh không quan trọng xuất thân, mà chỉ cần lương thiện và chân thành thôi. Nhưng nếu em cần thời gian suy nghĩ, anh sẽ không ép em được nên mới bảo em cứ về nghỉ đi!
Cẩm Trang hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô cúi mặt nói:
– Vậy thì đâu cần chờ người ta trả lời nữa…
Cảnh Khang chợt cầm lấy tay cô:
– Lại vớ vẩn rồi đấy! Tự nhiên tỏ tình rồi không muốn nghe trả lời là sao?
Cẩm Trang nhìn anh, mặt cô đã đỏ ửng lên. Trang vừa rút tay ra rồi đặt lên khóa an toàn. Biết cô chuẩn bị mở khóa, Cảnh Khang chụp lấy và nói:
– Nếu em chưa trả lời hay không đồng ý thì cũng hãy để cho anh mở khóa an toàn cho em, vì anh muốn mình mãi mãi là sự an toàn của em dù mối quαп Һệ giữa chúng ta là gì đi chăng nữa…
Lịm tιм bà con ạ. Lúc này, cái đầu lạnh của cô cα̉пh sάϮ đã trở nên rối bời, sự tỉnh táo trong việc phá hàng trăm vụ án lớn nhỏ cũng trở nên mù mờ, cả trái tιм của cô cũng ᵭ.ậ..℘ loạn xạ không theo một nhịp điệu nào hết. Cô luýnh quýnh không biết phải nói làm sao cả. Cuối cùng, Cảnh khang lại lên tiếng:
– Thế nên anh mới nói là sẽ sẵn sàng chờ mà, anh có thể chờ em cả đời, chỉ cần em vui, em khỏe là được! Anh sẽ mãi là ʋòпg an toàn của em.
Cẩm Trang hít một hơi rồi nói:
– Cảnh Khang! Anh có chắc chắn muốn là ʋòпg dây an toàn của em suốt đời không?
Đến lúc này, những tia ngạc nhiên, bất ngờ lại hiện lên trong đôi mắt Cảnh Khang. Từ sự ngỡ ngàng đến vui sướиɠ khiến Cảnh Khang vẽ lên một nụ cười đẹp đẽ đến mê hồn. Tới nghĩ cũng chả cần, anh gật đầu:
– Dĩ nhiên rồi, mãi mãi!
Cẩm Trang không dám nhìn vào đôi mắt thẳm sâu ấy, nhưng nụ cười hạnh phúc tгêภ môi cô như một đóa hồng nhung tươi thắm. Cảnh Khang cầm lấy tay cô rồi đặt lên trái tιм mình:
– Cẩm Trang, vậy là anh tỏ tình thành công rồi hả?
Trang véo nhẹ vào tay anh:
– Vậy có muốn thất bại không?
Anh vội vàng tháo dây an toàn cho cô rồi lại nắm chặt tay Cẩm Trang:
– Cảm ơn em, Cẩm Trang xinh đẹp, anh ʇ⚡︎ự tin vào tình cảm của mình nhưng không dám nghĩ rằng sẽ được đón nhận nhanh như vậy! Đúng là như một giấc mơ mà.
Cẩm Trang cũng chả tin vào việc mình có người yêu nữa. Cô cứ run rẩy không dám nhìn Cảnh Khang. Từ chỗ cô điều tra về những sai phạm được tìm thấy trong quán Bar của anh, minh oan cho quán Bar, rồi bao lần anh đã cứu cô và giờ cũng chính anh lại tỏ tình với cô. Tất cả mọi thứ cứ như là một sự sắp đặt của tạo hóa vậy và cô cũng như anh vui vẻ đón nhận điều đó. Trang cũng nắm chặt tay anh và nói:
– Em cũng không tin mà.
Cảnh Khang đưa tay Trang lên miệng mình, đặt vào đó một nụ hôn rồi cất chất giọng nam tính:
– Cẩm Trang này, yêu anh, em thiệt thòi nhiều vì anh…
Trang đưa ngón trỏ lên môi anh:
– Không nói nữa. Em không muốn anh mặc cảm. Khi yêu, người ta chỉ cần chân thành với nhau là được. Em hiểu hết, công việc của em cũng có nhiều cái cứng nhắc. Thế nên, em không muốn những suy nghĩ như vậy ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta!
Cảnh Khang tham lam kéo cô vào người:
– Cẩm Trang giỏi ghê, biết anh nghĩ gì luôn đấy. Nhưng chưa đủ. Ý của anh là anh phải đi nhiều, không ở bên em thường xuyên được. Hiểu chưa cô nương?
Cẩm Trang dụi dụi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Anh làm như em không phải đi thường xuyên ý. Cái đó em nghĩ anh sẽ thiệt thòi nhiều hơn em. Thôi, chúng ta đồng cảm với nhau vậy là được rồi anh nhỉ?
Cảnh Khang vuốt vuốt mái tóc cô rồi nói:
– Giờ em về nghỉ ngơi đi kẻo bố mẹ lo. Anh chưa vào chào hai người được. Em đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ nha. Vì hôm nay anh chưa có sự chuẩn bị và thực sự anh muốn ổn định hơn một chút để bố mẹ yên tâm gả con gáι cho anh!
Cẩm Trang cười vui vẻ:
– Em hiểu mà. Em cũng không biết vì sao mình cảm mến anh, nhưng thật sự là em thấy chúng ta có nhiều điểm chung.
Cảnh Khang gật đầu:
– Có lẽ đó là nhân duyên em ạ. Tuy nhiên, anh rất lo cho em. Biết em là cα̉пh sάϮ giỏi, nhưng những chuyện như ban nãy…
Ánh mắt Cẩm Trang rất kiên định:
– Em sẽ điều tra ra!
Cảnh Khang nhìn cô:
– Có tin gì em báo với anh được không? Nhưng nếu là bí mật thì thôi, đó là nghề nghiệp của em mà. Anh cũng sẽ cho anh em dò la xem vì kỳ thực, anh không biết người đó lao vào em hay vào anh. Anh chỉ nghe thấy tiếng động cơ nên kéo em vào bên trong thôi.
Cẩm Trang giọng quả quyết:
– Dù nó lao vào ai thì nó cũng phải đền Ϯộι. Nếu nó chỉ là một con tốt bị giật dây thì em cũng sẽ tìm ra cho bằng được cái tổ của nó ở đâu. Xã hội này không thể tồn tại kiểu người phách lối, muốn làm gì ai thì làm để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân được.
Cảnh Khang xoa xoa đầu cô:
– Nhưng đi đâu phải cẩn thận nghe chưa? Đừng liều bất chấp đấy! Bây giờ ngoài bố mẹ, anh em, còn có Cảnh Khang này lo cho em!
Cẩm Trang nhoẻn cười:
– Em biết rồi, em luôn đi cùng đồng đội, có đi một mình đâu mà anh lo. Thôi, em về nhé!
Cảnh Khang nói:
– Sáng mai em có phải đi lên đội sớm không? Anh muốn cùng em đi ăn sáng thôi!
Cẩm Trang cười:
– Hiện tại thì chưa có lịch đột xuất. Nhưng anh biết đấy, đội điều tra mà, có thể phải đi bất kỳ lúc nào. Sáng mai có gì em sẽ báo cho anh!
Cảnh Khang nhìn xung quanh đường, tất cả đều vắng lặng. Anh nói:
– Để anh đưa em về tận cổng. Sau chuyện lúc nãy, anh thấy không ổn cho lắm.
Cẩm Trang suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
– Cũng được, vậy anh rẽ phải đi ạ. Đây là vì anh đấy, chứ em thì chả làm sao cả!
Cảnh Khang khởi động xe rồi mỉm cười:
– Cô nương đừng chủ quan!
Anh đưa cô về gần sát cổng biệt thự thì Cẩm Trang bảo:
– Anh dừng lại được rồi ạ, kẻo đến giữa cổng mà bố em nhìn thấy thì em khó ăn nói lắm, vì em Chả giấu được bố em điều gì đâu ạ.
Cảnh Khang gật đầu:
– Anh hiểu rồi. Để một thời gian ngắn nữa anh sẽ đến thưa chuyện với bố mẹ. Chờ anh mở cửa xe!
Khang nói xong thì xuống xe và mở cửa cho Trang. Chờ cô bấm chuông ngôi biệt thự, anh mới vẫy tay tạm biệt. Khu này rất nhiều biệt thự, ngôi nào cũng đẹp lung linh như tòa lâu đài nên Cảnh Khang cũng không rõ Biệt Thự nhà cô tên gì. Nhưng khi Trang đi vào rồi, anh lướt xe qua thì rất ấn tượng bởi một vườn hoa hồng thơm ngào ngạt…
Trong khi đó, cách ngã tư một quãng, trong một chiếc xe bọc thép, một cô gáι nhếch môi:
– Để xem mày còn làm vua phá án được bao lâu…