Không thể quên anh – Chương 16

Vũ Linh 180

Tác giả: An Yên

Cẩm Trang ngớ người mất mấy giây trước câu nói của Cảnh Khang. Một lúc sau cô mới mở miệng:

– Anh nói như thế…. nghĩa là sao ạ?

Cảnh Khang vẫn cầm tay cô như vậy cho đến tận bãi đỗ xe, rồi anh kéo tay cô đến tận chỗ xe ô tô của mình, mở cửa xe rồi mới buông tay để cô bước lên. Trong cả quãng đường ấy, anh mỉm cười rất nhẹ lại càng khiến Cẩm Trang bối rối. Chờ Cảnh Khang ngồi vào ghế lái, cô mới nhoẻn cười:

– Thực sự cảm ơn anh, vì một bữa tối bình yên và vì anh lại cứu tôi thoát c.h.ế.t!
Cảnh Khang chưa vội khởi động xe mà quay sang hỏi cô:

– Chưa nghe câu trả lời của tôi, vậy giờ cô có muốn nghe nữa không?
Cẩm Trang nghĩ lại câu nói ẩn ý của anh lúc nãy và thực sự không biết nên hiểu thế nào cho đúng. Cô vân vê chiếc áo khoác mỏng bên ngoài:
– Tôi…tôi không hiểu ý của anh là gì ạ!
Cảnh Khang nhìn sang cô:
– Nghĩa là một thì tôi sẽ không bao giờ để cô cα̉пh sάϮ gặp пguγ Һιểм nữa, hai thì tôi sẽ chịu những пguγ Һιểм đó cùng cô!
Cẩm Trang lắc đầu:

– Nghề của tôi là vậy. Phá xong một vụ án, bắt được kẻ đứng đầu, nhưng có thể những dây mơ rễ má của kẻ đó còn chưa bắt hết. Có những người không chịu chấp nhận sai lầm của mình và của cả anh em họ hàng, bạn bè mình. Có nhiều người lại cùng suy nghĩ rất cực đoan là cứ người thân của họ bị bắt thì họ lại cho rằng cα̉пh sάϮ điều tra chưa rõ, rằng pháp luật nặng tay với con em họ. Trời ơi, nhưng họ không nghĩ đến những пα̣п nhân đã phải chịu đựng điều gì. Do đó, chúng tôi luôn phải làm việc với một cái đầu lạnh.
Cảnh Khang gật đầu:
– Tôi hiểu rồi. Nhưng tại sao con gáι lại chọn cái ngành пguγ Һιểм như vậy? Bố mẹ cô không lo lắng sao?
Cẩm Trang mỉm cười:
– Gia đình tôi lo chứ, rất lo nữa là khác. Nhưng bố mẹ luôn tôn trọng sự lựa chọn của tôi. Từ nhỏ, tôi đã mơ ước được được làm một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ. Anh em tôi được dạy võ từ bé để ʇ⚡︎ự vệ cho bản thân và bảo vệ kẻ yếu. Lớn lên, khi nhìn thấy những đồng chí mặc cảnh phục, tôi mê lắm. Lúc đầu, tôi thấy họ oai phong ghê. Nhưng khi hiểu được những gì họ làm, tôi quyết tâm sẽ trở thành cα̉пh sάϮ.
Khang nói:

– Vậy là cô đã thực hiện được ước mơ của bản thân mình rồi! Chúc mừng cô.
Cẩm Trang gật đầu:
– Đúng vậy. Và để có được ngày hôm nay, không chỉ là sự nỗ lực của một mình tôi, mà còn là sự ủng hộ của gia đình, sự dạy dỗ của thầy cô. Nhưng thực ra, mọi thành công luôn đi liền với những sự hi sinh.
Cảnh Khang nhìn hàng cây lặng yên bên đường rồi nói:
– Ừ, phải hi sinh nhiều thứ, nhưng cô yên tâm. Từ nay, tôi sẽ hi sinh cùng cô!
Cẩm Trang bật cười:
– Anh cứ nói linh ϮιпҺ. Người ta chung của cải chứ ai đi chia sẻ sự hi sinh bao giờ? Tới khi anh lấy vợ rồi thì còn dám lớn miệng như vậy không? Nhưng thực sự, tôi rất biết ơn anh. Trước đây, tôi cũng gặp пα̣п vài lần. Ngoài người anh kết nghĩa làm bác sĩ càm ràm nhắc nhở thì may mắn gia đình luôn ở bên. Bố tôi cũng là bác sĩ nên mọi vết thương nhanh lành lắm.

Cảnh Khang “ à “ lên một tiếng rồi nói:
– Đó là một may mắn. Gia đình luôn là điểm ʇ⚡︎ựa bình yên nhất trong mỗi người, cô nên trân trọng.
Cẩm Trang chợt nhận ra hình như nãy giờ mình nói hơi nhiều về gia đình. Với cô, đó là một niềm ʇ⚡︎ự hào. Nhưng với Cảnh Khang, đó là một nỗi đau, một vết thương có thể theo anh suốt cuộc đời. Trang vội nói:
– Xin lỗi anh, tôi không cố ý. Tôi cứ theo đà của câu chuyện nên đi hơi xa…
Cảnh Khang lắc đầu:
– Không sao, tôi quen rồi, cũng như cô đã quen với những gian lao vất vả đó. Thực ra, tôi nghĩ xuất thân không quan trọng. Có thể bố mẹ tôi cũng đang tồn tại trong cuộc đời này hoặc có thể không, nhưng tôi nghĩ dù sao họ cũng muốn tôi sống lương thiện và hạnh phúc. Tôi cũng mong họ bình an. Ngày trước, chắc là có một lý do gì đó nên họ mới bỏ rơi tôi, chứ chẳng Bố mẹ nào muốn rời xa đứa con mình dứt ruột đẻ ra cả.

Người đàn ông này thật lạ lùng. Quen Cảnh Khang, Cẩm Trang học được ở anh rất nhiều, từ sự bình tĩnh, nỗ lực và giờ là sự Cao Thượng. Cô đã từng bắt nhiều Ϯộι phạm mà nguyên do khiến họ sa vào con đường ấy là nguồn gốc xuất thân. Những trẻ mồ côi đã trách cứ bố mẹ bỏ rơi họ. Họ bỗng nhiên không thích những gia đình hạnh phúc, họ căm g.h.é.t những đứa trẻ có cha mẹ đầy đủ, rồi họ H.ậ.n đời,.H.ậ.n bản thân mình. Thế nên họ chẳng có động lực để cố gắng. Một vài Vết đen trong xã hội đã dạy cho họ rằng lương thiện chẳng thể sống ʇ⚡︎ử tế được, mà phải lì lợm, thậm chí là đ.ộ.c á.c. Vì thế, họ chẳng việc gì phải chọn con đường sáng sủa khi không được yêu thương, chẳng được học hành. Vậy nhưng, Cảnh Khang và những người bạn của anh lại khác. Trong cái khốn khó, trong ánh mắt dè bỉu của một số người ích kỷ trong xã hội, anh và những người bạn lại quyết tâm chọn con đường vươn lên để thay đổi số phận và đổi thay cả cách nhìn của một số người trong xã hội đối với những số phận vốn sinh ra đã bất hạnh như họ. Người đàn ông này quả là đáng cảm phục và trân trọng.

Thấy cô trầm ngâm, Cảnh Khang huých nhẹ tay cô:
– Sao thế? Tôi không buồn thì cô xị mặt làm gì? Tôi có trách cô đâu! Tôi thấy một số bạn cùng trại trẻ với mình trước đây thường trách bố mẹ. Họ còn bảo nếu lớn lên tìm được bố mẹ, họ sẽ nói cho hai đấng sinh thành một trận cho bõ g.h.é.t, cho thỏa những tháng ngày côi cút. Nhưng tôi nghĩ, tгêภ đời này, mọi việc đều có lý do của nó. Dù có trách cứ hay mắng mỏ họ thì mình cũng đâu thay đổi được số phận của mình. Thế nên, tôi không nghĩ nhiều về bố mẹ mình. Tôi chỉ biết sống tốt là được rồi, vì các cô trong trại trẻ cũng mong tôi lương thiện và thành công. Tôi mang ơn họ.
Cẩm Trang ngậm ngùi một lúc. Cô thực sự chưa hình dung nổi người đàn ông này đã sống như thế nào trong những năm qua. Một người được sinh ra trong sự đầy đủ như Trang, dù có mạnh mẽ, bản lĩnh cũng chưa bao giờ dám nghĩ nếu không có bố mẹ và gia đình thì cô sẽ ra sao??? Sống mũi cay cay, cô nói:

– Anh vẫn liên lạc với các cô ấy chứ? Hôm nào, nếu anh về đó, nếu tôi không phải phá án thì anh cho tôi đi cùng nhé!
Cảnh Khang nhìn cô:
– Những cô trước đây nuôi tôi đều mất cả rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn phụ giúp hàng năm cho trại trẻ, động viên các cháu đến trường, ủng hộ cơ sở vật chất. Tại sao cô lại muốn đến đó?
Cẩm Trang ngập ngừng:
– Vì…vì tôi muốn xem cuộc sống nơi đó ra sao, xem nơi anh đã lớn lên như thế nào. Nhưng nếu anh có thời gian đưa tôi đi đến đó, thì cũng nhớ cho người yêu của anh biết nhé. Tôi sợ cô ấy hiểu nhầm.
Cảnh Khang bật cười:
– Cô yên tâm đi, cô ấy không hiểu nhầm đâu. Chắc chắn là như thế!
Cẩm Trang trố mắt nhìn anh:

– Này, anh như đi guốc trong bụng cô ấy ra ấy nhỉ? Tìm được một người tâm đầu ý hợp thật tốt!
Cảnh Khang nhìn cô:
– Ý tôi là chắc chắn cô ấy sẽ không hiểu nhầm, chứ cô quên là tôi chưa tỏ tình à?
Cẩm Trang cũng cười:
– Ừ, đúng rồi nhỉ? Vậy chừng nào anh mới tỏ tình? Tôi hỏi vì …vì để tôi còn biết mà tránh anh ra chứ!
Cảnh Khang cảm thấy lòng mình hơi run:
– Cô thích tôi tỏ tình sớm thế hả?
Cẩm Trang gật đầu dù trong lòng cảm thấy có chút hẫng hụt:
– Chứ sao nữa, giờ này anh còn đi dạo với tôi. Dĩ nhiên là tôi phải để ý khi anh có ᵭốι Ϯượпg rồi, chứ tôi sợ bị ᵭάпҺ ghen lắm!
Khang cười thành tiếng:

– Tôi đã bảo cô đừng lo. Nếu cô gáι đó yêu tôi, thì sẽ chẳng dám đụng đến người cô đâu.
Cẩm Trang nhoẻn miệng cười:
– Thôi thôi anh ơi, tôi cũng xem phim, đọc sách nhiều nên không lạ gì cái kiểu nói đó đâu. Các anh cứ chỉ thích thêm chứ chẳng muốn bớt. Ở với vợ, với người yêu thì thề non hẹn biển, nào là “ cả đời này anh chỉ có mình em”. Vậy mà gặp người con gáι vừa mắt lại nói rằng “ anh sẽ bảo vệ em đến cùng”. Tới lúc bị phát hiện lại co giò bỏ chạy
Cảnh Khang cười ha hả, cười rũ rượi đến mức Cẩm Trang chưng hửng:
– Anh cười cái gì chứ! Tôi nói không đúng à?

Thực ra, Cảnh Khang nhìn thấy Cẩm Trang rất thú vị. Ngoài nhóm “ áo đen “ thì chưa bao giờ anh thấy lòng mình nhẹ nhõm, thoải mái và cười nhiều như lúc ở cạnh Cẩm Trang. Cạnh cô, anh thấy an nhiên và vui vẻ, dù cô mạnh mẽ nhưng anh vẫn muốn chở che, dù cô cứng rắn nhưng anh vẫn muốn bảo vệ. Thế nên, nghe cô nói, anh lại buồn cười. Khang nói:
– Trời ạ. Trong mắt cô, tôi hèn hạ thế sao?
Cẩm Trang nguýt dài:
– Tôi nói đàn ông chung chung mà!
Cảnh Khang nói:

– Nhưng tôi cũng là đàn ông, nghĩa là cũng nằm trong số chung đó đúng không?
Cẩm Trang bật cười:
– Là anh ʇ⚡︎ự nhận nhé. Tôi không nói gì đâu đấy!
Nhìn bộ dạng giận dỗi của cô thật đáng yêu. Cảnh Khang nói:
– Dĩ nhiên là tôi không thể nhận mình chẳng phải đàn ông để nằm ở phạm vi ngoại lệ trong suy nghĩ của cô. Nhưng tôi bảo người tôi yêu sẽ chẳng dám làm gì cô, vì…

Cẩm Trang hỏi nhanh:

– Vì sao chứ?

Cảnh Khang nhìn Cẩm Trang, ánh nhìn chân thành lắm:

– Vì… không lẽ… em lại ʇ⚡︎ự ᵭάпҺ chính mình sao?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Đời mặn Chương 7

13 giờ 19 phút trước

Đời mặn Chương 6

13 giờ 20 phút trước

Đời mặn Chương 5

13 giờ 22 phút trước

Đời mặn Chương 4

13 giờ 24 phút trước

Đời mặn Chương 3

13 giờ 27 phút trước