Tác giả: An Yên
Lời nói đó bỗng nhiên lại khiến Cẩm Trang xao xuyến . Chỉ là mời cơm thôi mà? Bao nhiêu lần cậu em họ soái ca Hoàng Gia Khiêm hay hội anh em thân thiết rủ đi ăn, Trang cũng chỉ thấy bình thường thôi. Tại sao người đàn ông này nói một câu bình thường mà cô lại thấy lòng mình xuất hiện những cảm xúc là lạ thế nhỉ? Nhưng có ai giúp người rồi nhận lời trả ơn bằng việc mời đối phương đi ăn như Cảnh Khang đâu chứ? Nghĩ đến đó, làn môi của Trang bất chợt cong lên một nụ cười ngọt ngào. Cảnh Khang nhìn thấy hình ảnh đó, nhất thời ngơ ngẩn, trái tιм chợt như có ai gõ nhẹ một cái. Nụ cười vu vơ không chủ đích sao có thể làm người khác xốn xang thế nhỉ? Cảnh Khang từng gặp rất nhiều cô gáι rồi, xấu đẹp đều có cả, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không có cảm giác gì. Vậy mà giờ đây, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Cẩm Trang, ʇ⚡︎ự nhiên trái tιм vốn lạnh lẽo của anh lại cảm nhận có gì đó thú vị khác thường.
Không khí ʇ⚡︎ự nhiên trầm hẳn xuống. Cả hai đều tỏ ra ngượng ngùng. Cuối cùng, Cảnh Khang lên tiếng:
– Được không?
Cẩm Trang giật mình bối rối rồi nhoẻn cười:
– Xin lỗi anh, cả tuần nay tôi chưa về ăn cơm với bố mẹ. Thế nên hôm nay tôi định mua sách xong sẽ về nhà ăn cơm với hai người.⁴³ Tôi còn dự định tối nay sẽ ở nhà một buổi nữa cơ, nhưng với chuyện ban nãy thì lát nữa tôi lại phải lên đội rồi.
Anh Khang gật đầu:
– Vậy thì hẹn cô dịp khác nhé! Không có gì quý hơn gia đình đâu, cô nên trân trọng những bữa cơm gia đình!
Bất giác Cẩm Trang nhớ ra rằng Cảnh Khang vốn là trẻ mồ côi nên những lời cô nói về gia đình, về bố mẹ liệu có khiến cho anh suy nghĩ? Trang vội nói:
– Xin lỗi anh, tôi không cố ý làm anh tổn thương! Tính tôi vậy đấy, nghĩ gì nói nấy, nhiều lúc chưa thấu đáo!
Cảnh Khang cười:
– Không sao, tôi quen rồi! Thôi, đi vào hiệu sách nào!
Cẩm Trang gật đầu và cùng Cảnh Khang bước vào phía trong hiệu sách. Như một sự đồng điệu, cả hai lại thích cùng một loại sách. Hai người cùng đi tìm cho mình những cuốn sách và rồi khi nhìn lại, họ chợt nhận ra mình đang đứng hai phía của cùng một kệ sách, cùng mua những cuốn sách có ʇ⚡︎ựa giống nhau. Cảnh Khang phì cười:
– Trùng hợp quá, chắc chắn cô cα̉пh sάϮ sẽ rất hiểu tâm lý Ϯộι phạm!
Cẩm Trang cũng cười:
– Một phần thôi anh ạ, phá án không thể dùng cảm tính được. Còn anh, anh cũng thích những cuốn này sao?
Cảnh Khang gật đầu:
– Ừ, tôi thấy hiểu biết của bản thân còn hạn chế. Sách về tâm lý sẽ giúp tôi hiểu con người hơn. Đến lúc đó, tôi cũng dễ dàng nắm bắt tâm lý đối tác kinh doanh. Tôi nghĩ điều đó cũng tốt mà:!
Cẩm Trang gật đầu:
– Đúng vậy . Thế mà nhiều người cứ nghĩ kinh doanh chỉ cần dùng đầu óc, đặc biệt mảng giải trí thì không cần đến những điều như anh nói. Nhưng anh nói chí phải, khi hiểu đối phương thì trăm trận trăm thắng!
Cả hai cùng ra quầy tính tiền. Cảnh Khang nói với cô thu ngân:
– Tôi gửi tiền cho cô ấy luôn nhé!
Anh vừa nói vừa chỉ sang Cẩm Trang, nhưng cô vội vàng xua tay:
– Không được, để tôi trả cho. Tôi đã bảo sẽ tặng anh sách bởi anh đã cứu tôi còn gì? Tôi có tiền mà!
Cảnh Khang liếc cô:
– Thế đồng chí cα̉пh sάϮ nghĩ tôi không có tiền sao?
Cẩm Trang lại thấy mình lỡ lời. Chả hiểu sao, cứ đứng trước Cảnh Khang, ngôn từ của cô lại trở nên lộn xộn như vậy? Cô vội chống chế:
– À, không, tôi không có ý đó. Anh kinh doanh nhiều như vậy, đâu thiếu tiền. Ý tôi….ý tôi …là …ý …là tôi có mang theo tiền…
Khang nhún vai:
– Còn tôi không những mang theo tiền cho mình mà cho cả cô nữa!
Thôi, cô tránh ra nào, đang rất nhiều người chờ tính tiền kia kìa!
Đúng là giờ này, hiệu sách cũng khá đông vì nhiều người đi làm về tiện ghé hiệu sách, học sinh đi học về cũng tranh thủ qua hiệu sách. Nếu cứ đứng đôi co như thế này thì những người khác sẽ khó chịu. Thế nên Cẩm Trang vội đứng nép sang một bên chờ Khang thanh toán. Anh bỏ sách vào một chiếc túi rồi đưa cho cô:
– Sách của cô đây!
Trang cảm ơn anh rồi cùng chờ Cảnh Khang thanh toán xong mới đi ra….. Tới ngoài sảnh, cô nói:
– Dạ! Thật ngại quá, anh đã giúp đỡ tôi mấy lần, lại còn trả bao nhiêu là tiền sách nữa. Hay là anh cho tôi số tài khoản đi, tôi sẽ chuyển khoản trả anh được không?
Cảnh Khang cười:
– Trời ạ, cô cứ quan trọng hóa vấn đề, mấy cuốn sách có là gì đâu, xem như là tôi cảm ơn cô vì đã làm bạn với tôi.
Cẩm Trang nhíu mày:
– Anh nói cứ như mình không có bạn ấy!
Cảnh Khang nhìn cô:
– Không phải là không có bạn. Tôi có một nhóm bạn trong đó có Văn Bình, có Minh Luân – người đi cùng tôi tới trụ sở cα̉пh sάϮ. Bác sĩ Đặng Toàn từng băng bó cho cô và một người em nữa là Huy Khánh thì cô chưa gặp. Với tôi, bạn bè chỉ như thế thôi. Vậy nên khi cô cởi mở với tôi, xem như tôi có thêm một người bạn, được không?
Cẩm Trang cười:
– Dĩ nhiên là được rồi, cuộc sống nên thêm bạn bớt thù mà. Thực sự, tôi rất cảm phục những người bạn mà anh vừa kể dù mới tiếp xúc vài lần. Các anh có vẻ rất hiểu nhau và thương nhau.
Cảnh Khang gật đầu:
– Ừ, hiểu và thương nhau lắm vì chúng tôi lớn lên cùng nhau và trải qua rất nhiều cơ cực cùng nhau. Hễ một người có vấn đề gì thì cả đám cuống cuồng tìm cách giải quyết.
Ra tới bãi đậu xe, Cảnh Khang nói:
– Cảm ơn cô đã nói chuyện cùng tôi! Chúc cô có buổi tối vui vẻ bên gia đình nhé!
Cẩm Trang cũng nói lời cảm ơn Khang rồi tạm biệt anh. Bỗng nhiên lòng cô thấy một chút trống trải, dường như thiếu đi một điều gì đó chẳng thể gọi thành tên. Chính Cảnh Khang cũng nhận ra điều đó trong lòng mình. Anh hỏi vu vơ:.
– Cẩm Trang, xe của cô để ở đâu?
Trang chỉ về phía xe của mình và nói:
– Ở đằng kia ạ!
Cảnh Khang bật cười:
– Vậy thì cùng đường rồi. Xe tôi cũng đỗ ở phía đó, đi thôi!
Từ trước tới giờ, ngoài gia đình, nhóm Anh em thân thiết, cuộc sống của Cẩm Trang chỉ xoay quanh những người đồng nghiệp trong công cuộc phá án. Cô chưa nghĩ đến những mối quαп Һệ khác, những tình cảm khác, lại càng không nghĩ đến những người kinh doanh trong lĩnh vực phức tạp như Cảnh Khang. Có lẽ làm cα̉пh sάϮ nên Cẩm Trang đã chuẩn bị sẵn cho mình một cái đầu lạnh, chỉ suy nghĩ, phán đoán và nhận định. Giờ đây, gặp một người như Cảnh Khang và những người anh em của anh, cùng anh nói những câu chuyện vu vơ mà trước đây Cẩm Trang cho là lãng xẹt, cô bỗng thấy cuộc sống còn nhiều điều thú vị mà mình chưa khám phá hết. Chúng ʇ⚡︎ựa như những mảnh đất màu mỡ nhưng hoang sơ mà cô chưa được đặt chân đến. Cuộc sống với guồng quay công việc của Cẩm Trang bỗng xuất hiện những niềm vui nho nhỏ. Đang suy nghĩ miên man, cô chợt giật mình bởi tiếng Cảnh Khang:
– Cô làm nghề này chắc bận rộn nhỉ? Bố mẹ cô sẽ rất lo lắng!
Cẩm Trang cười:
– Bận rộn thật, còn ít khi về nhà nên lúc nào tôi về, bố mẹ vui lắm. Nhưng công việc mà, nhiều khi đưa bát cơm lên miệng rồi vì nhiệm vụ lại phải đặt xuống mà đi. Biết là bố mẹ lo lắng, biết là bố mẹ cần mình nhưng nhân dân lại càng cần mình hơn. Thế nên, nhiều lúc tôi thấy cuộc sống của mình tẻ nhạt, chỉ có công việc, thỉnh thoảng mới được trở về với cái vô tư bên gia đình. Bạn bè tôi ít lắm, nhiều lúc tôi thèm cảm giác la cà phố xá mà không có được.
Cảnh Khang gật đầu ra chiều hiểu ý. Anh nói:
– Vậy cô có bị giục lấy chồng không?
Cẩm Trang bật cười thành tiếng:
– Có chứ! Nhưng rồi tôi có ở nhà cho đâu mà giục, bố mẹ tôi giục chán rồi cũng thành chai lì, mặc kệ luôn.
Khang cũng cười:
– Vậy người yêu cô không giục sao?
Cẩm Trang chợt thẹn thùng:
– Ngại quá, làm gì có ai yêu tôi đâu! Suốt ngày phá án, đ.á.n.h đ.ấ.m, tôi không thục nữ dịu dàng, tôi cũng chẳng nữ công gia chánh, ai thèm yêu tôi chứ! Tôi đang bật chế độ ᵭộc thân cơ mà!
Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra những chuyện riêng tư này với Cảnh Khang. Có lẽ một phần do cô tin tưởng anh, một phần gặp anh ʇ⚡︎ựa như cô gặp được người đồng điệu về tâm hồn nên dễ dàng trò chuyện. Còn Cảnh Khang, anh thấy cô cα̉пh sάϮ vô tư nói những điều mà đúng ra nên giấu kín trong lòng, thế nên anh cảm nhận cô gáι này thực sự thành thật và thú vị đây. Điều kỳ lạ là khi nghe cô nói còn ᵭộc thân, anh lại thấy lòng mình vui vui:
– Cô nói thật ư?
Cẩm Trang ngước nhìn anh:
– Anh không tin sao?
Cảnh Khang mỉm cười:
– Tôi tin chứ, bởi vì đó cũng là điều tôi muốn nghe.
Cẩm Trang chưa hiểu hết câu nói đó thì cả hai đã đến địa điểm đỗ xe. Trước khi lên xe, Cảnh Khang dè dặt nói:
– Vậy nếu cô còn ᵭộc thân, tôi có thể… gọi… hay nhắn tin cho cô được không?
Chính Khang cũng không nghĩ vì sao đầu óc mình nhảy số liên tục như vậy. Anh đã tìm kiếm các cách tiếp cận phụ nữ, một trong những cách đó là xin số điện thoại. Số điện thoại của Cẩm Trang thì anh đã có rồi. Vậy là rút được một bước quan trọng. Anh chờ đợi câu trả lời nữa thôi. Trang gật đầu:
– Được chứ! Nhưng công việc của tôi rất bận nên nhiều lúc không kịp nghe máy hay trả lời tin nhắn thì đừng nghĩ là tôi chảnh nhé!
Khang bật cười:
– Cô có quyền chảnh mà!
Cả hai cũng cười vui vẻ rồi lên xe. Khang trở về quán Bar Hi Vọng, còn Cẩm Trang trở về nhà. Vừa bước vào quán, Cảnh Khang đã nhìn thấy đội “ áo đen” của mình ngồi quây quần bên một chiếc bàn, ai nấy khuôn mặt rất thoải mái. Giờ này khách chưa đông, nhưng những người anh em của anh đáng lẽ đâu rảnh như vậy? Hay là có chuyện gì mà cả bác sĩ Đặng Toàn cũng ngồi đây nhỉ? Cảnh Khang nhanh chân bước lại, cau mày hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Huy Khánh ngước mắt lên nhìn Khang mỉm cười:
– À, bọn em đang tập uống ɾượu ngoại, chuẩn bị thật kỹ càng để chúc mừng đại ca Cảnh Khang có người yêu!