Khắc tên vào tim em – Chương 33

Vũ Linh 281

Tác giả: An Yên

Thực ra, lý trí của Quỳnh hiểu rằng Gia Khiêm không có ý gì với Tuệ An. Nhưng cái cách mà cô bé ấy làm khiến Quỳnh không vui. Gia Khiêm luôn bị đặt vào một thế đã rồi và không thể không giúp. Đành rằng là anh em thân thiết, nhưng tại sao lại phải là Gia Khiêm? Quỳnh biết anh khó xử. Nhưng cảm xúc của cô rất khó kiểm soát. Có lẽ tình cảm anh em không phải ruột ϮhịϮ là một trong những kiểu tình cảm nhập nhèm nhất. Nó ʇ⚡︎ựa như kiểu bạn thân khác giới vậy, rất khó tách bạch cảm xúc. Thế nên, chính Quỳnh cũng không lý giải nổi những khó chịu trong lòng mình.

Quỳnh đẩy Khiêm ra:

– Anh về nghỉ đi, khuya rồi đấy!
Khiêm cau mày nhìn cô:
– Sao thế? Em giận anh thật à? Không muốn anh ở lại sao?
Quỳnh lắc đầu, cô không nhìn thẳng vào anh:
– À, không phải ạ. Em hơi mệt nên buồn ngủ thôi. Anh về đi!.
Khiêm thơm lên trán cô:
– Cho người ta ở lại đây ngủ được không? Cả đêm nay anh không được ở cạnh em rồi!
Quỳnh cười nhạt. Cô chả biết trả lời sao cả. Anh ở lại ư? Cô muốn lắm chứ, cô muốn được ngủ trong ʋòпg tay của anh lắm. Nhưng cuối cùng, cái cảm giác khó chịu kia vẫn chiến thắng. Cô buột miệng:
– Em muốn ngủ một mình!

Khiêm nói:
– Quỳnh, em hiểu cho anh được không? Anh không muốn như thế và Cà Chua…
Quỳnh hiểu chứ, nhưng có lẽ tình yêu quá phức tạp thì phải, cảm xúc bất chợt nhiều lúc thắng cả lý trí. Thế nên cô ngắt lời anh:
– Anh đừng nói nữa, em hiểu hết mà, em còn giục anh đi đến chỗ Cà Chua đấy thôi. Nhưng chúng ta chưa kết hôn, đừng như thế, chứ em không có ý gì cả. Anh về đi! Hôm nay em hơi nhức đầu, không muốn đôi co gì hết.
Gia Khiêm thở dài:
– Em đừng giận anh đấy! Anh sợ em giận.
Quỳnh lắc đầu:
– Em có phải con nít đâu mà giận với hờn hả anh? Anh về đi kẻo khuya!
Khiêm nói:
– Vậy em phải hứa ngày mai đi ăn với anh như thường lệ, chịu không?
Cô gật đầu:
– Được rồi, em đi ngủ được chưa?

Khiêm chạm môi anh lên môi cô. Vẫn là sự run rẩy cả ς.-ơ τ.ɧ.ể, nhưng Quỳnh lại né tránh bởi cái mùi nước hoa kia nhắc nhở cô về một điều gì đó khó chịu. Quỳnh nói:
– Hôm nay em mệt !
Khiêm quả quyết:
– Vậy anh càng phải ở lại đây, anh không để em một mình.
Quỳnh cầm lấy tay anh đặt lên trán mình rồi nói:
– Em không bị sốt đâu, khổ lắm! Em chỉ nhức đầu do thời tiết thay đổi thôi, ngủ một giấc sẽ ổn.

Khiêm nói:
– Nhưng anh cũng chỉ ngủ một bên thôi, có làm gì để em đâu mà em lo?
Quỳnh phì cười:
– Ai cho anh làm gì chứ? Nhưng em ngủ một mình được mà, anh về đi!
Khiêm bất đắc dĩ đứng dậy:
– Vậy em ngủ ngay nhé, không làm việc nữa. Để anh đóng cửa cho!

Quỳnh gật đầu, cô cũng đứng dậy và đi về phía phòng ngủ:
– Em đi ngủ mà, em đã tắt máy rồi còn gì!
Khiêm quay lại ôm cô một cái thật chặt rồi nói:
– Quỳnh, nếu trước đây cuộc sống của anh chỉ có gia đình và công việc, thì giờ đây, em là một phần không thể thiếu trong đó. Sẽ không ai thay thế được em và anh cũng không vì bất kỳ điều gì để ᵭάпҺ mất em. Anh yêu em! Ngủ ngon nhé!
Câu nói đốn tιм của Hoàng Gia Khiêm khiến Quỳnh rung động lắm. Nhưng rồi cô chỉ gật đầu và tạm biệt anh.

Tiếng bước chân anh xa dần, lòng Quỳnh trống trải lắm. Có lẽ anh nuông chiều cô quá rồi nên giờ Quỳnh đâm ra ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Không được, trước đây cô thường chê cười những kẻ lụy tình nên giờ không thể nào lại giống vậy. Quỳnh ℓêп gιườпg nằm. Tiếng đóng cửa đã vang lên được một lúc, giọt nước mắt kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng lăn xuống gò má. Quỳnh thấy mình ích kỷ nhưng chẳng thể thoát ra nổi. Nói đúng hơn, cô muốn cho mình một khoảng không để suy nghĩ, để chiêm nghiệm lại mọi thứ chứ không phải cô giận dỗi gì thái quá. Hờn một chút, dỗi một chút là có đấy. Bởi đó là cảm giác xuất hiện trong sự ích kỷ của tình yêu, nhưng giận và trách anh thì không. Thôi, cứ để vậy ít ngày cho lòng mình thoải mái, tĩnh lại một chút, vì chuyện của Cà Chua đột ngột quá khiến cô chênh vênh thôi.

Sáng hôm sau…

Quỳnh mệt mỏi mở mắt và giật mình ngạc nhiên khi thấy Gia Khiêm đã ngồi ngay cạnh và đang say sưa… nhìn cô ngủ. Quỳnh dụi mắt như để kiểm tra cảm giác của mình. Anh bật cười:
– Sao thế? Em ngạc nhiên hả?
Quỳnh gật đầu:
– Sao anh đến sớm vậy?

Cô vội với lấy điện thoại, mở xem tin nhắn như một thói quen dù anh đang ngồi ngay trước mắt mình. Tin nhắn đến máy cô lúc bốn giờ sáng:

– Chào buổi sáng, vợ yêu! Nhớ em quá!
Lúc này đã sáu giờ sáng rồi, vậy là anh nhắn tin rồi đến đây sao? Quỳnh đang nhìn vào điện thoại thì nghe ra Khiêm nói:
– Nhớ Dạ Quỳnh quá ngủ không nổi nên đến đây!
Quỳnh cười:
– Vậy anh đã tới đây lâu chưa?
Gia Khiêm đưa tay vuốt tóc cô:
– Năm giờ sáng sau khi tập thể dục, ngồi ngắm người yêu một tiếng rồi!
Quỳnh bối rối đứng dậy, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói:
– Sao anh không thức em dậy? Tự nhiên mất ngủ vậy?

Gia Khiêm nói với theo:
– Nhìn em ngủ ngon vậy, ai lại thức em chứ? Còn anh là do bị người yêu đuổi về nên mới mất ngủ!
Quỳnh không thể bài xích được sự nồng nàn mà Gia Khiêm mang lại. Nói đúng ra thì quả là con gáι yêu bằng tai. Cái thứ mật ngọt trong tình yêu thì đến đá cũng tan chảy. Đánh răng rửa mặt xong, cô thay đồ, trang điểm nhẹ rồi cũng Gia Khiêm đi ăn sáng như đã hứa tối qua. Sự dỗi hờn đã vơi đi ρhâп nửa…
Gia Khiêm đưa cô tới quán bún hải sản mà Quỳnh rất mê. Chọn một góc yên tĩnh nhất, chờ một chút thì hai tô bún hấp dẫn được đưa ra. Cũng như mọi lần, anh trộn bún và bỏ gia vị cho cô. Quỳnh đang chuyên tâm nhìn Khiêm làm thì điện thoại tгêภ bàn anh vang lên. Cái tên hiện lên tгêภ màn hình khiến Quỳnh cau mày lại – là Cà Chua. Khiêm liếc màn hình rồi nói:
– Em nghe giúp anh đi!

Cô hiểu, ý của anh là không muốn cô hiểu nhầm anh, nhưng Quỳnh đâu làm thế chứ! Cô vừa vuốt máy vừa nói:
– Có phải gọi cho em đâu mà em nghe!
Rồi cô đưa lên tai anh. Gia Khiêm nghiêng đầu kẹp điện thoại lại và nói:
– Cà Chua hả?
Phía bên kia vang lên tiếng của Cà Chua:
– Anh Gia Khiêm, em ổn rồi. Em gọi điện thoại cảm ơn anh tối qua đã đưa em tới Ьệпh viện. Mấy đứa nhân viên kể anh lo sốt vó, còn em thì cứ kêu tên anh nữa chứ. Anh thông cảm nhé, lúc đó em không biết gì đâu!
Gia Khiêm gật đầu:
– Ừ, không sao. Vì nhân viên của em không gọi được cho cô chú nên tìm số điện thoại của anh tгêภ máy để gọi thôi. Em khỏe là tốt rồi. Giữ sức khỏe nhé! Đừng tham việc quá!

Cà Chua nói:
– Dạ, em biết rồi! Anh đã ăn sáng chưa ạ? Nhân viên em có nấu cháo đậu đỏ cho em mà nhiều lắm. Anh ghé qua đây ăn với em không? Em nhớ đây là món mà anh em mình rất thích hồi nhỏ. Lúc học mầm non, anh học tгêภ em ba lớp mà em vẫn đòi cô giáo ôm bát cháo đậu đỏ sang ăn cùng anh. Anh còn đút cho em ăn nữa!
Quỳnh lại thấy khó chịu. Họ là thanh mai trúc mã nên những chuyện Cà Chua vừa nói là bình thường. Nhưng chuyện đó nếu nghe vào một dịp khác, có thể Quỳnh sẽ không thấy tụt cảm xúc như lúc này. Cô nghe Gia Khiêm cười nhẹ:
– Đó là lúc bé mà, giờ chúng ta đã có cuộc sống riêng rồi. Em ăn cho khỏe nhé. Anh đang đi ăn với Quỳnh!
Giọng Cà Chua nhỏ xuống:
– Vậy…hôm nay anh vào Ьệпh viện không?

Khiêm lại cười:
– Hôm nay anh bận lắm, mà em ổn rồi thì chắc bác sĩ sẽ cho em ra viện thôi. Cô chú còn ở đó không?
Cà Chua lắc đầu:
– Dạ không. Tối qua anh về một lát thì bố mẹ vào với em, nhưng sáng nay em khỏe rồi nên em nói bố mẹ về nghỉ ạ!
Gia Khiêm gật đầu:
– Ừ, được rồi. Em ăn đi nhé. Tạm biệt!
Cà Chua cũng nói lời tạm biệt anh. Khiêm cũng vừa trộn xong gia vị cho bát bún. Anh tắt máy rồi đẩy bát bún về phía Quỳnh:
– Em ăn đi! Em còn đau đầu không?
Anh vừa hỏi vừa bỏ gia vị cho bát bún của anh. Quỳnh lắc đầu:
– Dạ không. Em ngủ dậy là hết đau thôi!
Rồi cô ngồi nhìn anh. Bát bún lúc nãy hấp dẫn bao nhiêu thì giờ lại khiến cô chán ngán bấy nhiêu. Chờ Gia Khiêm làm xong, cô mới cầm đũa ăn. Quỳnh ăn rất uể oải, được mấy đũa thì lau miệng. Thấy cô ngừng ăn, Gia Khiêm hỏi:
– Em sao thế? Mệt hay sao mà ăn ít vậy?

Quỳnh lắc đầu:
– Em không sao, em không muốn ăn thôi!
Thấy Quỳnh thay đổi thái độ so với lúc đầu, Gia Khiêm dừng đũa nói:
– Quỳnh à! Em đừng như thế được không? Chuyện tối qua anh không cố tình, anh…
Quỳnh cau mày gắt:
– Em có nói gì đâu mà anh nhắc lại thế nhỉ? Em đã bảo là em không hiểu sai anh!
Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại gắt. Ánh mắt của Gia Khiêm cũng lóe lên chút ngạc nhiên, rồi anh nói:
– Em không nói ra, nhưng ánh mắt và thái độ của em lại không như vậy. Em ác cảm với Cà Chua hay trách anh thì anh không rõ, nhưng con bé chỉ như em út, anh không hề có tình cảm nam nữ với nó, anh…

Quỳnh bịt tai lại:
– Anh đừng nói nữa được không? Em nhắc lại lần cuối là em không bị làm sao cả, trở trời em không muốn ăn thôi. Anh đừng suy diễn nữa, em không muốn nghe!
Gia Khiêm vẫn kiên nhẫn:
– Vậy tại sao…
Nhưng Quỳnh cắt ngang lời anh:
– Em bảo anh đừng nói nữa. Anh càng giải thích lại khiến mọi chuyện càng thêm rối, càng tồi tệ. Anh nói nữa không khéo cãi nhau đấy!

Khiêm nói:
– Em làm như thế còn hơn cãi nhau đấy. Bởi cãi nhau còn nói ra bằng lời, nó dễ hiểu hơn là em tỏ thái độ như thế này!
Quỳnh liền đứng bật dậy:
– Em không muốn đôi co. Trời nắng mưa thất thường nên em hơi mệt. Bây giờ em đi sang cửa hàng nhỏ của em bên kia đường để kiểm tra hàng. Lát nữa em sẽ nói nhân viên đưa về tiệm chính. Anh cứ ăn đi rồi đi làm nhé, tạm biệt!

Gia Khiêm còn chưa kịp nói gì thì Quỳnh đã cầm túi ҳάch và đi thẳng ra ngoài. Đúng là phía đối diện có tiệm hoa nhỏ của cô thật nên Khiêm không trách được. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô lạc lõng giữa cái tấp nập của phố phường sáng mai, bóng lưng đó như đang gồng lên để chống đỡ một thứ cảm xúc không tên. Gia Khiêm thấy lòng buồn man mác, vừa thương lại vừa không biết phải làm sao để Quỳnh hiểu. Anh buông một tiếng thở dài…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất