Hồn chuối chương 6

Vũ Linh 4789

HỒN CHUỐI 6
Tác giả: Phạm Mạnh
Tiếp theo….

Về bên ông bà. Hắn cứ nghĩ suy, lầm lũi như lảng tránh bố. Chiều hôm ấy ngồi uống trà hắn hỏi bố :

– Bố! Từ khi chia tay với mẹ. Con có thêm mấy đứa em nữa?

– Anh nghĩ gì vậy? Bố cắm đầu vào lo công việc, lo cho ông bà còn thời gian đâu nghĩ cho bản thân nữa? Nhưng hỏi bố vậy. Là anh biết hết rồi phải không?

Hắn gật đầu nhè nhẹ:

– Vâng con biết hết rồi! Nhưng bố có biết Bưởi là chị vợ con. Cô ấy còn rất trẻ so với bố. Ở quê thì đây là một điều mà người ta khó chấp nhận, thành điều tiếng trêu chọc, mỉa mai…

– Con nghĩ xem! Liệu điều đó có thể ngăn cản được tình yêu không? Bố cũng sinh ra ở đây. Gắn bó với mảnh đất này. Bố đã gần như chạy trốn khỏi làng quê nghèo khổ, để đi tìm ước mơ. Rồi gặp mẹ con. Nhưng không may hai người không cùng quan điểm sống phải chia tay. Đến tuổi này rồi . Bố nhận ra. Cái mà mình vươn tới ở cuộc đời. Không hẳn là một công việc tốt, là tiền bạc. Đó chỉ là phương tiện. Cái bố cần là gia đình, tình yêu, lương thiện và buông bỏ.

Những ngày nghỉ, ngày phép về chăm sóc ông bà. Thấy Bưởi vẫn sang đây, ngoan ngoãn, chăm chỉ, hiền lành. Rồi trái tιм bố tưởng cҺết rồi bỗng như sống lại, khi biết cô ấy cũng yêu bố thật lòng. Đó mới là những cái lắng đọng của cuộc đời ,cái mà nằm sâu trong tâm khảm trong bố bị những ước mơ, ham muốn cao xa của tuổi trẻ, cùng thời gian vùi lấp mất. Rồi khi va chạm thể ҳάc, bố đã không kìm được. Là đàn ông chắc con hiểu. Giờ đứa bé trong bụng Bưởi là em con. Dù như thế nào đi chăng nữa. Khi một đứa bé xuất hiện trên thế gian này, đều là ân huệ của trời đất. Nó sẽ có con đường sinh tồn riêng của nó, công bằng như tất cả mọi người.

Hắn chạy sang ôm lấy vai bố :

– Bố ơi! Bố cũng khổ. Như thế nào cũng được. Con chỉ muốn bố vui vẻ và hạnh phúc.
– Con là мάu mủ của bố. Bố luôn tin con, tự hào về con trai của bố.
– Bố cứ yên tâm. Con là con trai của bố. Mấy hôm nữa con sẽ trả hết nợ nần. Con sẽ cưới vợ và cưới vợ luôn cho bố nữa.
– Không cần đâu con. Con cứ lo việc của mình. Bố và Bưởi sẽ đi đăng kí, rồi làm liên hoan nội bộ gia đình là đủ. Chắc Bưởi cũng vui lòng chấp nhận như vậy. Chứ tất cả chỉ là hình thức thôi! Tình cảm thực sự mới là quan trọng.
– Con sẽ theo ý bố. Vậy con phải gọi bố là anh đồng hao à?
Bố cười rạng rỡ :
– Bố tiên sư anh! Vợ chồng anh vẫn phải gọi tôi là bố. Gọi Bưởi là mẹ kế hay dì ghẻ cũng được . Phải gọi theo về dòng bên nội mới đúng phép.
– Vậy sang bên ngoại. Bố con mình phải gọi bà Cỗi là mẹ vợ à? Thôi con đi trả nợ cho mẹ vợ của chúng mình đây!

Hắn đã bàn kỹ với Bưởi trước . Cứ theo danh sách nợ đã có mà chuẩn bị. Thật may ở quê họ chủ yếu găm vàng, tính theo chỉ, cây để giữ của. Nên cũng đỡ vất vả. Nợ ai bao nhiêu chỉ, bao nhiêu cây, thì cứ việc gói từng túi. Ghi giấy để đó sẵn sàng trong buồng của Bưởi. Còn lại một phần lớn vàng thỏi nữa . Hắn chia làm hai đưa Bưởi một nửa. Hai chị em thắp hương trước bàn thờ hứa với bố, sẽ sử dụng nó theo như ý nguyện của bố trong thư.
Khi Na đưa mẹ về đến nhà, hai mẹ con mệt mỏi, rũ rượi. Bốn con mắt đẹp như rủ người ta đi ngủ ngày nào, chỉ còn biết rủ mình đi ngủ. Có những vầng quầng thật Ϯộι nghiệp.
Về tới cửa Na quăng đồ, chạy vào buồng nằm vắt ngang giường tҺιếρ đi. Mẹ Cỗi cúi gằm mặt lã chã nước mắt ngồi bên không nói. Hắn bê Na chỉnh nằm ngay ngắn. Nhìn Nàng như ” nàng công chúa ốm ngủ trong rừng” rồi bảo mẹ nàng: ” Mẹ đừng còn lo lắng gì nữa. Mẹ đi tắm rửa rồi vào ăn sáng với chị Bưởi cho tỉnh táo. Chị Bưởi sẽ dặn dò mẹ phải làm như thế nào! Ngoài kia họ kéo đến sân rồi. Con ra bảo mọi người đi về. Rồi hẹn họ sau ba tiếng nữa mang giấy tờ đến nhận nợ.
Mọi người chủ nợ đã kéo đến đầy đủ với khuôn mặt ai cũng mệt mỏi, thâm quầng. Nhưng vẫn ánh lên những niềm vui, hy vọng lẫn lộn sự trách giận, cảm thông. Sau vụ vỡ nợ của bác Cỗi. Ở các làng bên cũng có các vụ khác. Có vụ con nợ trốn đi biệt tích đang bị truy lùng. Có vụ con nợ tự Ϯử thế là mất trắng.
Sau khi mời họ uống trà bằng bộ ấm trà của bố Cỗi. Hắn thưa với mọi người :
– Cháu xin thưa với các bác, các cô. Trước hết cháu thay mặt mẹ Cỗi xin mọi người hãy tha thứ cho những sự việc không hay vừa qua.
Giờ mẹ cháu xin hoàn trả lại số nợ đã vay của mọi người. Xin các bác, các cô cho ý kiến.
Bác Trần người chủ nợ thay mặt mọi người nói :
– Bà Cỗi cứ trả lại nợ cho chúng tôi là quý rồi. Chúng tôi không đòi hỏi gì hơn. Vì chúng tôi điều tra kỹ, cũng biết rằng: Bà ấy gộp tiền của chúng tôi và của mình cho người ta vay để lấy lãi suất. Cũng có ý tốt muốn mọi người có thêm thu nhập ở số vàng bất động mà chúng tôi chỉ biết cất giữ trong nhà. Sự việc sảy ra vậy ” Đồng tiền nó liền khúc ruột ” Ai mà không căm giận. Giờ chúng tôi chỉ cần hoàn lại gốc. Được vậy chúng tôi cũng xin lỗi lại gia đình., xin trả lại đồ đạc đã lấy, đền bù những hư Һạι.

– Cảm ơn các bác, các cô. Vậy là ổn ạ! Thực ra vụ việc này chúng ta đều có lỗi. Chúng ta đều vì lòng tham. Lòng tham đã làm cho mình mù quáng bởi nó sinh ra từ thật thà, cả tin, ngây thơ, tốt bụng và kém hiểu biết. Kẻ nào đã lợi dụng điều đó để trục lợi, có thoát khỏi pháp luật thì cũng phải trả giá cho sự tàn nhẫn vô nhân tính của mình. “Lưới trời ℓồпg lộng, nhân quả nhãn tiền”.

Vậy bây giờ khi cái Na đọc tên từ người có nợ nhiều đến ít. Tới ai, xin mời đi vào bếp nhận lại nợ của mình từ Bà Cỗi. Nhận xong là hủy giấy, kết thúc tất cả. Xin mọi người chúng ta lấy đây là bài học. Hãy lại vui vẻ, hòa đồng, vẫn coi nhau là bà con, hàng xóm như xưa. Mọi người có bằng lòng không ạ!
Thế rồi mọi chuyện diễn ra êm đẹp.

Mọi người Ьắt tay, Ьắt chân hắn cười như phá mả, khen: ” Đúng là nhà có rể đi Tây có khác.!”
Còn hắn lại quả mọi người “Quà đi Tây về” là một nửa nụ cười chua cay.
Xong xuôi bác Cỗi gáι chạy tới qùγ sụp xuống ôm lấy chân hắn. Hắn gỡ ra, dìu mẹ vợ đến trước bàn thờ nói :”Mẹ đừng làm vậy! Mẹ hãy qùγ lạy bàn thờ này. Nơi đã cho mẹ một gia đình, một người chồng và hai đứa con gáι vàng”

Đám cưới của hắn và Na vào những ngày đẹp trời. Điện đã về tới đầu làng. Hắn thuê người ta kéo về. Sáng rực rỡ cả vườn chuối. Từ hôm về hắn vẫn cứ để ý xem có lá chuối nào giãy đành đạch không, mà không thấy. Chỉ thấy Na luôn đành đạch: ” Em không mặc áo cô dâu tân thời màu trắng đâu. Màu xanh nõn chuối cơ “. Trên phông vải trang trí rạp cưới có đôi bồ câu mập ú, đang sải cάпh bay cong oằn cả đít. Hai cái chữ cái T và N ʋòпg tay ôm lưng nhau tình tứ mà ngộ nghĩnh.
Ba ngày cỗ bàn. Lợn gà cùng rau cỏ của vườn quê, đầy ú trên mâm., bà con xóm ngõ kéo đến làm giúp vui như hội. Tiếng nói, tiếng cười, trêu ghẹo râm ran cả vườn chuối.

Ông thông gia phát biểu “xin thưa xin dâu” với bà thông gia mà gãi gãi tai, đỏ ửng mặt vì ngại. Còn bà thông gia đẹp như quý bà. Có tí son phấn thế kia, đi vay vàng thì ai nỡ từ chối cơ chứ!?
Chị Bưởi cứ tủm ta, tủm tỉm xinh ghê. Chị chăm sóc chú rể chu đáo quá, thế nào lại để cho bố chú rể phát ghen. Tệ nhất là chị che áo thế nào cũng lộ rốn ra. Mấy cụ bà liền nhấc trầu ra khỏi mồm rỉ tai nhau :” Khôn ba năm, dại một giờ. Con bé chắc lại bị thằng khốn пα̣п nào lừa giống cháu nhà bà Đĩ Nhõn rồi! ”
Cỗ xong về ai cũng ҳάch túi phần đỏ rực trĩu cả tay.
Cũng những con người ấy, có người mới hôm nào hầm hầm vác gậy tới, cҺửι rủa. Mà nay sao đáng yêu lạ!?
Đám cưới nào cũng vậy. Khi một tổ ấm hình thành, khi nơi là cái nôi của một đứa trẻ sinh ra. Người ta có thể gạt bỏ mọi ưu phiền, lo toan, khúc mắc. Đến để chúc tụng cho mọi niềm hạnh phúc và an lành
Nhạc nổi lên…
Đêm tân hôn…
(còn tiếp …)

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất