Phần hai
TG : Cao Nguyen
Thấy người phụ nữ khóc nức nở, ông Thà lúng túng không biết phải làm sao . Một lúc sau cô đều đều kể cho ông nghe về cuộc đời của mình . Cô tên là Dung , vốn là kỹ sư nông nghiệp , chuyên ngành trồng trọt . Ra trường , cô về công tác tại công ty giống cây trồng của huyện . Trong một lần dự hội nghị sơ kết công tác cuối năm , cô gặp rồi quen biết anh trạm trưởng trạm thủy sản của huyện . Rồi tình yêu đến với họ tự lúc nào . Anh ân cần chăm sóc cho cô từng ly từng tí . Khoảng cách giữa nhà cô và anh khoảng hai mươi cây số nhưng cứ chủ nhật , trên chiếc xe đạp phượng hoàng , anh lại từ nhà đến chở cô đi chơi . Còn sáu ngày thường trong tuần công tác ở cơ quan , thì ba bốn tối anh có mặt ở căn hộ tập thể của cô ở công ty . Tình yêu mặn nồng của hai người kéo dài hai năm thì đơm hoa kết trái . Ngày đầu tiên về nhà chồng , cô dâu mới thật bỡ ngỡ . Nhưng cũng may , bố mẹ chồng cô là những người tốt tính , họ yêu thương cô như con gái của mình làm cho cô không còn thấy khoảng cách xa lạ . Vợ chồng son luôn ríu rít như đôi chim câu . Gần một năm sau khi cưới thì Dung mang thai . Nhưng từ khi mang thai , cơ thể cô luôn ốm đau quặt quẹo . Cô y sĩ của công ty nói chắc như đinh đóng cột :
_Làm nhiều, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và chịu khó bồi bổ là khỏi .
Dung cũng tin như thế . Khi sinh con thấy chân mình có những đám sát đỏ , không còn cảm giác nóng lạnh , cô thấy lo lắng . Dung bảo chồng đưa đi bệnh viện kiểm tra . Dung không tin vào mắt mình khi đọc tờ bệnh án. Cô hoảng hốt gục ngay xuống chiếc ghế chờ trước cửa phòng khám . Chồng Dung mặt tái mét chân tay run bần bật mặc cho vợ ngất xỉu , anh đạp xe đi thẳng về nhà . Gần trưa , Dung được các nhân viên bệnh viện cứu chữa tỉnh lại, nhìn quanh không thấy bóng dáng chồng đâu , cô như kẻ mộng du ngơ ngẩn tìm đường về nhà . Mặt trời lặn thì Dung về đến nhà . Cô bủn rủn cả người . Ngõ nhà cô rắc vôi bột trắng xóa . Dung định bước vào nhà thì chồng cô ngăn lại . Giọng anh như người xa lạ :
_Cô tạm ra ngoài vườn. Chỉ tại tôi lấy vợ chẳng chịu kén tông. Mọi việc giữa chúng ta phải được giải quyết trong đêm nay .
Cay đắng uất hận , Dung không thốt lên lời . Người từng đầu ấp môi kề , mặn nồng với cô suốt mấy năm trời , chỉ vì bệnh tật của cô mà cư xử như thế này đây ! Trong khi những người dưng là các y bác sĩ lại tận tình chăm sóc cho cô . Cô chỉ muốn lấy chai thuốc sâu uống để rời xa cái thế giới đen bạc này , nhưng nghĩ đến đứa con trai mới sinh , cô lại không nỡ . Cô phải sống để yêu thương chăm sóc nó . Phải rồi . Cô phải sống dù có đắng cay gian khổ tủi nhục thế nào đi chăng nữa .
*****
Nằm cả ngày suy nghĩ mung lung , đến chiều , khi thấy hai đứa trẻ bi bô quấn quýt bên mình , ông Thà như bừng tỉnh , ông ôm chặt chúng vào lòng . Ông đã có quyết định dứt khoát .
Sáng hôm sau , ông đưa hai đứa trẻ đi học , và nói với vợ :
_Hôm nay cô xin nghỉ việc buổi sáng , rồi đến bảo tay trường khoa sản đến nhà, tôi muốn nói chuyện với hai người .
Bà vợ tái mặt , giọng run run :
_Anh đừng có làm việc gì dại dột nhé .
Ông Thà điềm tĩnh :
_Cô yên tâm , tôi chỉ muốn tốt cho cô và hai đứa trẻ thôi .
Khi thấy gã trưởng khoa sản và vợ vào đến sân , ông Thà bảo :
_ Hai người vào đây tôi muốn nói chuyện với hai người .
Gã trưởng khoa sản chào ông rồi nem nép ngồi xuống ghế , bà vợ run rẩy ngồi xuống theo.
Ông đưa cho vợ tờ giấy ly hôn và nói :
_Đây là tờ giấy ly hôn tôi đã ký sẵn , cô ký vào , tí nữa tôi lên nộp cho tòa án . Khi tòa gọi , cô đến tòa làm thủ tục ly hôn , tôi cũng làm thêm cái đơn đề nghị cho tôi được vắng mặt khi tòa xử.
Quay sang gã trưởng khoa sản ông nói :
_ Tôi đã biết rõ sự thật . Hôm nay tôi trao vợ tôi và hai đứa trẻ cho anh . Anh phải hứa với tôi là chăm sóc cho cô ấy và hai đứa trẻ thật chu đáo . Nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu . Anh nên nhớ tôi đã từng giáp mặt với kẻ thù , đương đầu giữa sự sống và cái chết mà tôi không sợ , nữa là anh . Anh rõ chưa
Anh về nhà thu xếp , chiều nay đón cô ấy và hai đứa trẻ về luôn nhà anh . Thôi bây giờ tôi phải đi có việc đây
Quay sang vợ , ông tiếp lời :
_Cô ký luôn đi , tôi đã quyết rồi .
Vợ ông chẳng nói nên lời , chỉ sụt sùi , run run cầm bút ký vào đơn .
Gã trưởng khoa sản lạy ông như tế sao , miệng lắp bắp :
_Cám ơn lòng từ bi hỉ xả của anh . Ngàn đời cám ơn anh . Dòng họ gia tộc tôi trăm ngàn lần cám ơn anh . Anh đã cứu sống cuộc đời tôi .
Phẩy tay , ông dắt xe ra cổng . Đến tòa án huyện nộp đơn , rồi ông Thà đạp xe đến trường . Gặp hiệu trưởng , ông đưa đơn xin thôi việc . Quá ngạc nhiên , ông hiệu trưởng hỏi :
_Có vấn đề gì mà đồng chí xin thôi việc . Một thầy giáo dạy văn giỏi , tâm huyết với nghề , biết bao học sinh ,đồng nghiệp yêu quý , tại sao lại xin thôi việc .
Ông muốn bật khóc nhưng kìm nén được :
_Báo cáo đồng chí , cũng vì việc riêng nên tôi phải xin thôi việc . Tôi không xứng đáng đứng trên bục giảng. Đồng chí thông cảm cho tôi , tôi không thể nói cụ thể cho đồng chí được . Rồi đồng chí sẽ hiểu và thông cảm cho tôi . Chào đồng chí tôi về .
Ông hiệu trưởng vội vàng đứng dậy , chạy theo , nói :
_ Tôi chưa duyệt cái đơn này đâu , đồng chí cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm suy nghĩ lại nhé .
Buổi tối , mình ông trong căn nhà trống vắng , ông cảm thấy cô đơn lạ . Sự trống vắng và những ký ức trở về thiêu đốt ruột gan ông . Ông nhớ tiếng líu lo gọi cha của thằng lớn , tiếng bi bô ngọng nghịu của thằng bé , nhớ tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ khi chúng quấn quýt bên ông . Ông nhớ đến những phút giây đầm ấm của gia đình. Ông băn khoăn tự hỏi :” Mình hành động như vậy có đúng không ? ” . Rồi ông lại tự trả lời : ” Mình làm vậy là đúng . Mình không thể ích kỷ bản thân mà làm cho người khác phải khổ . Vợ mình cô ấy cũng là phụ nữ , cô ấy cũng cần có những đứa con do chính cô ấy sinh ra . Và lũ trẻ chúng nó vô tội . Thà rằng không biết bố chúng nó là ai thì đi một nhẽ . Đằng này bố chúng nó sờ sờ ra đấy , liệu rằng mình còn có thể vô tư khi biết sự thật không ? Mình cũng là một thằng đàn ông mà “.
Càng quay quắt nhớ , ông lại càng muốn thoát ra khỏi ngôi nhà chất chứa quá nhiều kỷ niệm êm đềm . Nhưng đi đâu? Làm gì?
( Còn nữa )