Hạnh phúc muộn màng 1

Vũ Linh 217

Phần một
TG : Cao Nguyen

Mặt trời phía đông hừng lên một quầng sáng, báo hiệu một ngày nắng của tiết trời giữa thu . Suốt đêm qua ông Thà không sao ngủ được vì ánh trăng lồng lộng gió cứ thổi dọc triền đê, đưa mùi phù sa , mùi ngô non về quấn quýt . Hết buổi phát thanh đọc truyện đêm khuya, ông Thà đặt lưng xuống giường mãi không ngủ được . Ông đẩy cửa bước ra ngoài, định xuống bãi sông , đi một vòng về cho dễ ngủ . Vừa bước được vài bước chưa ra khỏi chiếc sân nhỏ , ông giật mình khựng lại . Có bóng người co ro dưới gốc cây ổi. Ông lùi bước cất tiếng hỏi :
_Ai đấy ? Khuya rồi còn ngồi đây làm gì ?
Một giọng phụ nữ yếu ớt cất lên :
_Dạ em . Em nhờ anh đưa sang sông nhưng khuya rồi, ngại không dám gọi .
Ông Thà hiểu ra :
_ Ngại gì . Thôi em vào nhà đã .
Người phụ nữ chậm chạp đứng lên. Bấy giờ ông mới nhận ra cô còn bế theo một đứa bé .
Ông Thà hỏi :
_ Con của cô à ?
Người phụ nữ trả lời :
_ Vâng ạ .
Ông Thà bật đèn, kéo cái ghế băng cho người phụ nữ ngồi . Chị còn trẻ , kém ông dễ đến chín, mười tuổi . Người mảnh mai , khuôn mặt trái xoan trắng xanh xao ,tóc dài chải gọn buộc thành búi phía sau . Đứa trẻ còn rất nhỏ , nó được quấn trong chiếc chăn nhỏ . Mặt ửng hồng , tóc lưa thưa như những sợi tơ nhện . Ngủ mà miệng nó vẫn chóp chép như đang bú. Ông Thà hỏi :
_ Cháu được mấy tháng rồi ?
_Dạ . Mới h…a…i
Người phụ nữ chưa đáp xong đã gục xuống bàn . Ông Thà hốt hoảng đỡ dậy rồi bế hai mẹ con lên giường . Lạ thật. Thằng bé vẫn ngủ ngon lành . Ông xoa dầu, người phụ nữ tỉnh lại .
Ông hỏi :
_ Cô ăn uống gì chưa?
Người phụ nữ lắc đầu.
Ông Thà vội pha cho chị cốc nước đường uống tạm rồi đi nấu cơm . Khuya lắm mọi việc mới xong . Ông Thà nhẹ nhàng hỏi người phụ nữ :
_Đêm hôm khuya khoắt em bế con đi đâu ?
Người phụ nữ bối rối :
_Em đi thăm người bà con bên sông , gia đình đang sinh sống ở đó .
Ông Thà ngạc nhiên bất giác thốt lên :
_ Quái ! Ở bên sông làm gì có gia đình nào sinh sống ở đấy nhỉ . Chỉ có ….
Ông kịp dừng lời khi thấy người phụ nữ khóc nức nở .

*****

Đang là sinh viên đại học sư phạm năm thứ ba ,ông Thà cùng xung phong nhập ngũ khi Tổ quốc cần . Sau khi thống nhất đất nước, ông lại trở về giảng đường đại học . Ra trường , ông được phân công về trường cấp ba huyện nhà . Rồi ông lấy vợ . Vợ ông lần lượt sinh cho ông hai đứa con trai kháu khỉnh . Một vợ hai con chẳng giàu chẳng nghèo, gia đình ông cũng đầm ấm vui vẻ như bao gia đình khác . Rồi một ngày . Gã bác sĩ trưởng khoa sản ở bệnh viện huyện trong trạng thái hoảng loạn đến gõ cửa nhà ông. Gã bảo :
_ Hai đứa con mày nuôi là con tao, hãy trả nó cho tao !
Ông bất ngờ, không kịp phản ứng gì , đứng như trời trồng . Vợ ông tái mặt đi . Bà giải thích :
_ Vợ và hai con anh ấy vừa bị chết vì tai nạn giao thông, chắc anh ấy nhầm anh với người gây tai nạn .
Ông hiểu ra, thông cảm :
_ Thôi anh về đi không phải tôi đâu .
Gã lầm lũi ra về .
Lần thứ hai gã đến . Lần này gã tỉnh táo đặt vấn đề :
_Tôi là con trưởng phải có người nối dõi. Ông không có con ! Hai đứa đó là con của tôi, hãy cho nó về với bố nó.
Gương mặt ông tái nhợt , nghĩ đến vợ và hai đứa con gã vừa mất , ông kìm nén bực tức :
_ Anh về đi , nếu đúng con anh tôi sẽ trả.
Gã bước ra cổng còn quay lại :
_ Nhớ đấy .

Tưởng mọi chuyện đã kết thúc như một chuyện đùa. Ai ngờ. Lần thứ ba gã lại đến . Gã đứng nắm tay vào cánh cổng trâng tráo :
_Thế nào ? Ông đã đi kiểm tra chưa ?
Nửa tin nửa ngờ , ông lầm lũi bước vào nhà. Ngày hôm sau , không nói với ai , ông tìm đến bệnh viện . Ông kiếm tra bệnh viện huyện, bệnh viện tỉnh . Cả hai bệnh viện đều kết luận ông không thể có con vì di chứng chất độc màu da cam . Không tin vào hai bệnh viện huyện , bệnh viện tỉnh , ông lên bệnh viện trung ương kiểm tra . Kết quả vẫn vậy . Ông không thể có con !
Người rũ như tầu lá héo , ông lê bước về nhà . Ném tờ bệnh án xuống trước mặt vợ , ông gào lên :
_ Thế này là thế nào ? Cô giải thích đi ! Hai đứa là con ai ? Tại sao cô lại lừa dối tôi ?
Vợ ông biết không che dấu được nữa , bà rũ xuống sụt sùi:
_ Sau ba năm vì nóng lòng muốn có con , bà đến khoa sản bệnh viện huyện khám . Sau khi đi làm các xét nghiệm , đến gặp tay bác sĩ sản khoa , gã bảo :
_ Bệnh của em không khó chữa, nhưng thuốc điều trị hiếm . Tối nay anh trực ở bệnh viện , em đến lấy, một liều thuốc là có con ngay . Nhẹ dạ , tối bà đến phòng trực của gã . Gã hòa thuốc vào cốc nhỏ đưa bà uống . Bà uống không mảy may nghi ngờ . Uống xong , một lúc sau bà thấy người dạo rực , thèm khát . Rồi hắn đến bên bà , vuốt ve , mơn trớn . Rồi hai thân hình quấn lấy nhau , đam mê , cuồng nhiệt . Bà có đứa con thứ nhất . Ngựa quen đường cũ , bà và hắn lại thỉnh thoảng gặp nhau , bà có đứa con thứ hai . Nghe vợ nói xong , ông Thà lảo đảo bước ra khỏi nhà . Lần đầu tiên ông vào quán uống rượu, say bí tỉ , ông khật khưỡng chân nam đá chân chiêu về nhà . Bà vẫn ngồi khóc tấm tức đợi ông . Bà dìu ông lên giường . Trong buồng , hai đứa con vẫn say sưa ngủ .
Sáng hôm sau tỉnh dậy , nhà vắng lặng . Vợ ông đã đi làm , hai đứa trẻ đi học mẫu giáo .
Miệng đắng ngắt , ông vệ sinh cá nhân xong làm tạm bát cơm nguội . Hôm nay ông nghỉ dạy không phép . Bình tâm sắp xếp mọi việc đã xảy ra , ông khóc trong cay đắng . Số phận nghiệt ngã sao lại đến với ông , với gia đình ông như vậy ? Ông phải làm sao đây ? Dù sao vợ ông cũng như bao người phụ nữ khác , lấy chồng là muốn sinh con . Vợ ông thật đáng thương hơn đáng trách . Ông thổn thức : “Tôi phải làm sao đây hỡi ông trời ? ”
( Còn nữa )

Chuyên mục: Cuộc sống

3.4 ( 10 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất