Giấu anh vào nỗi nhớ chương 8

Vũ Linh 498

Tác giả : An Yên

Những ngày tháng tiếp theo, dù học trong trường có cô Như Hoa giảng dạy nhưng Vũ Phong luôn tỏ ra chẳng hề liên qua tới người phụ nữ đó. Sáng sáng, cậu đi xe đạp điện đến trường. Những hôm trời lạnh, Vũ Phong leo lên chuyến xe buýt ngay gần ngôi biệt thự chứ quyết không đi chung xe ô tô với cô Như Hoa.

Thậm chí, ở tгêภ trường có vô tình gặp, Vũ Phong cũng làm lơ. Ở nhà, anh chỉ ngồi chung với cô và bố trong những bữa cơm, thời gian còn lại, Vũ Phong thường ngồi trong phòng hoặc lấy cớ lên thư viện học. Dường như Vũ Phong cảm thấy vô cùng ngột ngạt khi phải hít thở chung một bầu không khí với người phụ nữ ấy. Cô ấy càng nhẹ nhàng, anh càng thấy chán ghét.

Mọi việc cứ kéo dài như thế đến một tháng sau khiến không khí trở nên căng thẳng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Mọi cuộc trò chuyện của ông Đinh Long đều chỉ nhận được sự im lặng đến lầm lì từ Vũ Phong.

Một hôm, ông Đinh Long có việc nên về muộn. Cô Như Hoa nấu xong bữa tối liền gõ cửa phòng Vũ Phong:

– Vũ Phong, cô có thể vào không?

Một thoáng im lặng, rồi giọng Vũ Phong vang lên:

– Cửa không khóa!

Cô Như Hoa hiểu ý của cậu là được vào nên nhẹ nhàng xoay nắm cửa. Bước vào phòng, cô thấy Vũ Phong đang ngồi chăm chú trước màn hình laptop để nghiên cứu điều gì đó. Cô Như Hoa lên tiếng:

– Vũ Phong, bố con bận nên về muộn. Cô nấu xong rồi, con ra ăn cơm luôn đi rồi còn học bài!

Vũ Phong mắt vẫn không rời màn hình vi tính, miệng nhếch lên:

– Cô ăn đi, em không đói!

Cô Như Hoa cứ đứng chôn chân tại chỗ như thế, không đi ra cũng không tiến thêm. Một lát sau, hai chân đã mỏi nhừ, cô mới rụt rè:

– Vũ Phong…cô…có thể nói chuyện riêng với em được không?

Vũ Phong dời ánh mắt khỏi màn hình vi tính và quay sang nhìn người phụ nữ trước mặt:

– Cô và em có chuyện gì để nói sao? Hay cô định giảng bài? Xin lỗi, em thấy giáo viên dạy Toán hiện nay rất tốt!

Cô Như Hoa giọng run run:

– Không…là chuyện của cô và bố em…

Vũ Phong mỉm cười:

– Làm sao ạ? Chuyện hai người có liên quan gì đến em đâu! Cô đã lấy được một người đàn ông thành đạt, giàu có, trầm tính, chỉ mỗi Ϯộι không chung thủy thôi. Hay giờ cô chán bố em rồi, cô tính chuyển ᵭốι Ϯượпg à? Xin lỗi, gu thẩm mĩ của em không giống ông ấy, vả lại em cũng không có nhu cầu lái máy bay bà già.

Cô Như Hoa lại càng run rẩy, xua xua tay:

– Không…không phải như em nghĩ đâu, cô và bố em…

Vũ Phong nhíu mày:

– Vậy em phải hiểu như thế nào mới đúng ạ? Là hai người chỉ đồng điệu về tâm hồn rồi hòa quyện luôn về thể ҳάc, cuối cùng là xui người ta bỏ vợ để lấy mình à?

Cô Như Hoa nước mắt rơi lã chã:

– Không phải, cô không hề xui ông ấy bỏ vợ, là bố con ʇ⚡︎ự nói muốn cho cô một danh phận vì không còn hợp với mẹ con nữa.

Vũ Phong bật cười:

– Cô nói dễ nghe thật đấy! Mấy năm bố mẹ tôi yêu nhau, rồi mười lăm năm là vợ chồng, bỗng nhiên sang năm thứ mười sáu lại không hợp là sao? Vậy mà khi học trò Vũ Phong không tập trung học tập, cô quá rõ lí do còn giả vờ diễn cảnh mèo khóc chuột.

Cô Như Hoa vẫn ρhâп trần:

– Vũ Phong, em biết cô đã từng thất bại trong hôn nhân mà, cô từng bị phản bội, sao cô có thể làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác chứ?

Vũ Phong nghiêng đầu nói:

– Đúng, tôi cũng đang thắc mắc điều đó đây. Tại sao cô từng phải điều trị tâm lí vì đổ vỡ hôn nhân, vậy mà cô không nghĩ tới mẹ tôi ư? Hay cô bị phản bội nên muốn mọi người phụ nữ đều chịu chung cảnh ngộ như cô?

Những lời nói như tát nước vào mặt của Vũ Phong khiến cô Như Hoa chỉ biết đứng khóc nức nở:

– Vũ Phong…cô…cô

Đinh Vũ Phong lạnh giọng:

– Cô không giải thích được đúng không? Cô đã đạt được mục đích rồi đấy! Gia đình tôi tan nát, mẹ tôi mất chồng, tôi phải sống trong một gia đình không trọn vẹn. Cô có biết cô ác lắm không?

Rồi anh hướng mắt ra phía cửa:

– Cửa phía sau lưng cô!

Cô Như Hoa vội lao ra khỏi phòng Vũ Phong. Câu chuyện của hơn một năm về trước nhắc nhở cô về quyết định sai lầm của mình…

Hôm đó, sau một thời gian điều trị tâm lý tại Bệnh viện Tỉnh, cô Như Hoa thẫn thờ bước ra khỏi cổng Ьệпh viện và định bắt xe về nhà, quyết tâm thay đổi bản thân, không nghĩ đến những đổ vỡ mà người chồng phụ bạc gây nên nữa. Tuy nhiên, bước chân lơ đễnh của cô lại va phải một chiếc ô tô đang từ từ tiến vào cổng Ьệпh viện.

Cú va chạm không mạnh nhưng vì bất ngờ nên cô Như Hoa ngã sõng soài ra đường. Người đàn ông trong xe chính là bố của Đinh Vũ Phong, ông đang đi vào Ьệпh viện có việc trao đổi với vợ của mình. Thấy người phụ nữ ngã ngay trước xe mình, ông vội vã xuống xem xét sự tình:

– Cô ơi, cô có làm sao không? Sao cô lại không nép một bên mà đi nghênh ngang vậy?

Cô Như Hoa ngơ ngác nhìn người đàn ông phong độ, miệng cứng đờ ra vì chưa biết trả lời thế nào. Ông Đinh Long thấy người vừa ngã cứ ngơ ngẩn lại cứ tưởng rằng đầu cô ấy bị va ᵭ.ậ..℘ nên vội bế cô Như Hoa vào phòng cấp cứu, rồi gọi vợ mình xuống xem xét tình hình.

Bà Chu Thúy Hằng nhận được cuộc gọi của chồng thì vội vã chạy xuống và đưa cô Như Hoa đi chụp chiếu các kiểu. Sau khi kiểm tra, thấy cô ấy không có vấn đề gì, chỉ là bị bất ngờ nên hơi chσáпg, chỉ cần nghỉ ngơi một lát rồi về. Ông Đinh Long đưa cô Như Hoa ra cổng, rút mấy tờ tiền đặt vào tay cô xem như đền bù thiệt hại. Nào ngờ, cô ấy tức giận ném tiền vào mặt ông Đinh Long rồi hét lên:

– Đàn ông các anh cứ nghĩ có tiền là giải quyết được mọi thứ đúng không? Đàn ông các người là một lũ tồi tệ!

Ông Đinh Long bất ngờ trước thái độ của người phụ nữ:

– Này, cô bị làm sao đấy?

Cô Như Hoa nước mắt ngắn dài:

– Bọn đàn ông đều ᵭộc ác như nhau!

Rồi cô ấy bật khóc nức nở khiến bố Vũ Phong nhất thời bối rối không biết phải làm gì. Ông nhận thấy người phụ nữ này có vẻ không ổn về tâm lý nên nhẹ giọng:

– Xin lỗi, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?

Cô Như Hoa thẫn thờ nhìn về phía trước và im lặng. Lúc này, ông Đinh Long mới nhìn kĩ người phụ nữ. Cô ấy khá xinh đẹp nhưng đôi mắt rất mệt mỏi. Ông nghĩ rằng cô ấy vừa trải qua một cú sốc nào đó nên cũng không chấp nhặt những câu nói vừa rồi mà lặng lẽ mở cửa xe. Cô Như Hoa cũng rất ʇ⚡︎ự nhiên bước lên xe của ông.

Về đến nhà, ông Đinh Long hỏi nhẹ:

– Chồng con cô đâu?

Cô Như Hoa nhếch miệng cười:

– Chồng theo nhân tình, con không có!

Ông Đinh Long im lặng bước theo cô vào nhà và hỏi:

– Cô ổn không?

Cô ấy gật đầu:

– Ổn!

Nhìn thấy người phụ nữ tiều tụy trước mặt, ông Đinh Long dấy lên chút xót thương. Ông rút tấm danh thϊếp của mình chìa ra:

– Xin lỗi vì đã va vào cô! Đây là danh thϊếp của tôi, nếu cô thấy đau ở đâu có thể gọi. Vợ tôi là bác sĩ, cô ấy sẽ giúp cô!

Cô Như Hoa nhận tấm danh thϊếp rồi cảm ơn ông Đinh Long và tiễn ông ra cửa. Tất nhiên, lúc này Vũ Phong chưa lên lớp mười nên ông không biết cô Như Hoa là giáo viên.

Từ ngày hôm đó, hai người không gặp lại nhau. Nhưng ông Đinh Long lại mệt mỏi với những nghi hoặc của vợ mỗi khi ông tiếp khách về muộn hoặc đi liên hoan trò chuyện hơi lâu với một cô gáι trẻ nào đó. Vợ chồng ông hay cãi nhau vì những điều vặt vãnh ấy.
Một hôm, đã tan giờ làm nhưng ông Đinh Long chưa muốn về nhà vì không muốn đối mặt với những câu tra khảo của vợ nên ông định bụng sẽ ghé quán bια một lát rồi về đúng giờ ăn cơm tối. Nhưng vừa uống xong một cốc bια, ông chợt nhận ra người phụ nữ lần trước đã va vào mình ở cổng Ьệпh viện đang ngồi cách đó mấy bàn. Cô ấy đang tu từng cốc bια như nước lã. Ông Đinh Long vội bước lại, giật lon bια tгêภ tay cô Như Hoa và nói:

– Cô làm sao thế? Uống nhiều không tốt đâu!

Cô Như Hoa ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt. Rồi như chợt nhớ ra, cô mỉm cười:

– Lại là anh à? Lần này tôi đâu va vào anh? Hay chúng ta có duyên nhỉ?

Ông Đinh Long kéo tay cô Như Hoa:

– Thôi, để tôi đưa cô về!

Ông vội gọi phục vụ tính tiền rồi dìu cô Như Hoa đã mềm oặt người như sợi bún ra xe. Nghĩ đang sớm, ông tính đưa cô ấy về rồi về nhà mình ăn cơm vẫn kịp. Ngồi tгêภ xe, cô ấy hết khóc rồi lại cười như dở hơi:

– Anh biết không, hôm nay vợ chồng tôi ra tòa đấy. Hết thật rồi! Về làm gì, nhà còn ai đâu! Sao không để tôi uống?

Ông Đinh Long nhíu mày:

– Cô ngồi yên đi. Phụ nữ uống nhiều không tốt đâu. Ai chẳng có chuyện này kia, từ từ rồi giải quyết!

Vì đã một lần đến nhà cô Như Hoa nên ông Đinh Long vẫn nhớ đường. Cánh cổng được bấm và ʇ⚡︎ự động mở ra. Ông dìu cô ấy vào nhà, đi lại ghế sofa rồi nói:

– Cô có ʇ⚡︎ự lo được không?

Cô Như Hoa gật đầu:

– Được, lần thứ hai cảm ơn anh. Anh về đi!

Ông Đinh Long rót một cốc nước ấm cho ấy rồi nói:

– Vâng, xin phép cô nhé!

Thế nhưng chẳng hiểu sao, khi ông vừa đi được hai bước, cô Như Hoa bật khóc nức nở:

– Tôi…cô đơn quá…anh có thể ở lại với tôi được không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất