Giấu anh vào nỗi nhớ chương 6

Vũ Linh 404

Tác giả : An Yên

Sáu giờ chiều hôm đó, ông Đinh Long đã làm xong xuôi thủ tục cho hai bố con. Một chuyến đi chẳng có người tiễn, chẳng có nước mắt bịn rịn chia tay hay những câu chúc lên đường bình an, chỉ có sự hụt hẫng đến đớn đau mà thôi. Ông Đinh Long dường như hiểu những ngổn ngang trong lòng con trai nên lúc ngồi tгêภ băng ghế chờ đã đặt bàn tay chai sạn của mình lên những ngón tay đẹp đẽ của Vũ Phong:
– Phong, bố sẽ cho con một cuộc sống tốt. Nếu lúc nào con muốn về thăm mẹ, bố luôn sẵn sàng.
Vũ Phong gật đầu:
– Vâng! Còn…cô ta…không đi cùng chúng ta sao ạ?
Thoáng bối rồi hiện tгêภ khuôn mặt bố anh rồi ông cất tiếng:
– Ừ, cô ấy tới thành phố C sau chúng ta ít ngày do công việc thu xếp chưa xong!

Vũ Phong tò mò:
– Vậy…bao lâu nay cô ấy ở chung thành phố với chúng ta sao?
Ông Đinh Long khẽ gật đầu. Vừa lúc đó, giờ máy bay chuẩn bị cất cάпh được thông báo. Hai bố con Vũ Phong lặng lẽ bước vào. Anh bất chợt nhìn ra ngoài như để thu vào tầm mắt một lần nữa những hình ảnh thân quen. Và qua cái liếc mắt vội vã, Vũ Phong chợt nhận ra hai thân ảnh bé nhỏ của bà Chu Thúy Hằng và Vương Nguyệt Cát. Anh dụi mắt liên hồi vì nghĩ mình nhìn nhầm. Anh đã dặn cả hai đừng đến tiễn bố con anh bởi anh sợ mẹ sẽ đụng mặt người phụ nữ đó. Và tгêภ hết, anh sợ mẹ và Nguyệt Cát sẽ khóc, anh sẽ chẳng đành lòng bước đi. Nhưng giờ đây, có dụi mắt mấy lần, Vũ Phong vẫn thấy cάпh tay của người phụ nữ và cô bạn gáι dễ thương đang giơ lên vẫy vẫy giữa dòng người tấp nập ra vào sân bay. Chỉ một thoáng chốc, một phút giây thôi, Vũ Phong bất giác cong khóe môi cười và cũng giơ tay lên vẫy. Bố anh kéo tay Vũ Phong:
– Con nhìn ai vậy? Vào thôi, sắp trễ rồi!

Anh lắc đầu:
– Dạ không ạ, ta đi thôi bố!
Hai bố con vội vã đi vào phía trong. Chiếc máy bay là là tгêภ đường băng rồi cất cάпh lao Ꮙ-út vào khoảng không, lẫn vào những đám mây bồng bềnh trôi như đưa nỗi nhớ và niềm đau hòa lẫn vào gió trời.
Sau mấy tiếng ngồi máy bay, thành phố C đón bố con Vũ Phong bằng cái tấp nập của một thành phố phát triển. Lái xe của ông Đinh Long đã chờ sẵn, hai bố con anh được đưa về một ngôi biệt thự. Có vẻ như bố anh đã định liệu sẵn một cách chỉn chu và tỉ mỉ cho cái ngày này từ lâu rồi. Ngôi biệt thự này khá xinh xắn, nhỏ hơn biệt thự của gia đình anh trước kia. Vũ Phong cũng không hỏi vì sao mọi thứ đã đầy đủ, bởi anh biết câu trả lời của bố cũng vậy thôi. Anh chỉ lặng lẽ đi vào nhà trong lúc anh tài xế chuyển hành lí. Căn nhà với cách bài trí hiện đại theo phong cách Châu Âu dường như quá rộng cho ba người. Hoa được trồng xung quanh và có vẻ lâu nay chúng được chăm sóc rất cẩn thận. Vũ Phong lên phòng tắm rửa rồi cùng bố đi ăn. Vì mới đến nhà mới nên hai bố con cùng anh tài xế đi tới một nhà hành sang trọng dùng bữa.

Vũ Phong khá ngạc nhiên vì thấy ông chủ nhà hàng vui vẻ ra bắt tay bố anh và hỏi:
– Chỉ hai bố con cùng tài xế thôi sao? Cô ấy…
Ông Đinh Long ngắt lời:
– Cô ấy sẽ tới sau vài ngày nữa!

Chủ nhà hàng này chắc là bạn với bố anh, lại có vẻ như biết hết mọi sự tình. ” Cô ấy ” mà ông ta nhắc tới chắc là người phụ nữ sẽ ở cùng bố con anh trong thời gian tới. Nghĩ đến cảnh lâu nay mẹ mình bị lừa dối bởi bạn bè bố đã biết rõ người phụ nữ bên cạnh ông không phải là người ông gọi bằng tiếng ” vợ “, Vũ Phong lại thấy chạnh lòng. Nhưng người bạn kia của bố dường như không để ý đến tâm trạng của cậu nên vẫn thoải mái trò chuyện:
– Vậy là cuối cùng ông bạn cũng dứt bỏ sợi tơ duyên phận để mạnh dạn đến với tình yêu. Hi vọng đây là quyết định đúng đắn!
Có lẽ trong mắt họ, Vũ Phong chỉ là một đứa trẻ con, sẽ chịu sự xoay vần của người lớn chứ không có quyền lên tiếng. Vì thế, cảm giác của cậu chẳng ai nghĩ tới cả, họ chỉ mải mê chứng minh cho cái tôi của mình mà thôi.
Sau bữa ăn thịnh soạn nhưng với Vũ Phong lại vô cùng nhạt nhẽo, bố con anh trở về biệt thự. Việc đầu tiên Vũ Phong làm là gọi điện thoại cho mẹ và Nguyệt Cát thông báo rằng mình đã tới nơi an toàn. Vì nghĩ anh mệt nên cả bà Chu Thúy Hằng lẫn Nguyệt Cát đều hỏi han qua loa rồi giục anh đi nghỉ. Trằn trọc mãi không ngủ được, Vũ Phong bật dậy bật những bản Ballad nhẹ nhàng để ru ngủ mình.

Sáng hôm sau, ông Đình Long đích thân đưa Vũ Phong đến trường mới. Đây cũng là trường chuyên có tiếng không chỉ riêng thành phố C mà trong cả nước cơ mà, khuôn viên rộng và hiện đại hơn trường cũ của anh nhiều. Tuy nhiên, Vũ Phong không hào hứng như lần nhập học trước bởi lần đó là công sức ôn tập của anh và đặc biệt là bên cạnh anh còn có cô bạn gáι xinh xắn dễ thương nữa. Còn lần này, anh chỉ là con rối theo sự sắp đặt của người lớn.
Ba ngày sau…
Vào một buổi tối, sau bữa cơm, Vũ Phong nghe tiếng bố:
– Con ở nhà nhé, bố ra đây một lát rồi về!
Vũ Phong thắc mắc:
– Muộn vậy rồi mà bố chưa xong việc sao ạ?
Ông Đinh Long hơi bối rối rồi nói:
– Bố…đi đón cô ấy…lát nữa, cô ấy sẽ tới đây!
Vũ Phong hụt hẫng. Vậy là đã tới lúc anh có mẹ kế. Anh gật đầu chào bố rồi lặng lẽ đi vào phòng. Vũ Phong không biết người phụ nữ đó là ai và trông như thế nào. Phải chăng là một cô nàng trẻ măng nhõng nhẽo, ăn mặc gợi cảm, bẽn lẽn giả nai rồi kiếm cơ hội vơ vét tài sản bố anh như trong những bộ phim anh đã từng xem? Hay là một người đàn bà góa chồng lẳng lơ muốn tìm chỗ dựa? Nhưng rồi nghĩ lắm cũng chẳng để làm gì. Mọi việc đã được định sẵn rồi. Vũ Phong cũng đã lớn, cô ta chẳng thể ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘, cậu cũng chẳng thèm làm mấy trò trẻ con để quấy phá, xem như chút tôn trọng cuối cùng anh dành cho bố sẽ được thể hiện bằng việc chả làm gì kẻ phá hoại gia đình mình.

Gạt mọi suy nghĩ, Vũ Phong cầm điện thoại gọi video cho Nguyệt Cát:
– Phong! Cậu thế nào? Quen nơi ở mới chưa?
Vũ Phong gật đầu:
– Tôi ổn! Cậu và mọi người khỏe cả chứ? Gia Minh có tới tìm cậu không?
Nguyệt Cát mỉm cười:
– Không, chắc lại sợ cậu ᵭάпҺ! Cậu yên tâm đi, tớ không dễ xao động đâu!
Vũ Phong mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt dễ thương ấy là mọi mệt mỏi lại tan biến đi:
– Ừ, Vương Nguyệt Cát sẽ là vợ tương lai của Đinh Vũ Phong mà. Tôi không ở đó nhưng tôi biết hết đấy nhé!
Nguyệt Cát lườm anh:
– Trường mới của cậu không chỉ nổi tiếng giỏi giang mà còn rất nhiều nữ sinh xinh xắn nhé!

Vũ Phong bật cười trước giọng điệu trẻ con của Nguyệt Cát:
– Ừ, nhiều gáι xinh lắm. Ngắm mê luôn!
Nguyệt Cát trưng ra bộ mặt cáu giận:
– Cậu dám ư? Lo học hành đi!
Vũ Phong cười thành tiếng, chỉ có trò chuyện với Nguyệt Cát khiến cậu thấy nhẹ nhõm hẳn:
– Tôi đùa đấy! Chả thấy ai xinh!
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Thôi đi, tôi đã xem cuộc thi ” Nữ sinh thanh lịch ” của trường ấy qua ảnh rồi, bạn nào cũng xinh!
Vũ Phong gật đầu:
– Ừ, nhưng tôi nói chưa hết câu, ý tôi là…chả thấy ai xinh bằng cậu!

Nguyệt Cát khẽ đỏ mặt. Trong lúc cô đang ngập ngừng chưa biết nói gì bởi trái tιм đang vang lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ thổn thức thì cô nghe tiếng Vũ Phong cất lên:
– Lớp mình có gì mới không?
Cũng đúng lúc đó, anh nghe có tiếng mở cửa. Vũ Phong tay vẫn cầm điện thoại trò chuyện với Nguyệt Cát, nhưng vẫn vội đi ra chào bố. Tiếng Nguyệt Cát vẫn đều đều trong điện thoại:
– Có, cậu biết không, cô Như Hoa xin nghỉ dạy rồi. Nghe đâu, cô ấy chuyển sang thành phố khác cũng dạy trường chuyên. Lớp mình tạm thời chưa có giáo viên chủ nhiệm mới. Nghĩ cũng buồn, mới quen cô được một học kì mà…
Nhưng Nguyệt Cát cảm giác hình như Vũ Phong đang có những thay đổi lạ lùng. Màn hình video không hiển thị khuôn mặt của anh nữa. Cảm nhận có việc chẳng lành, Nguyệt Cát nói to:
– A lô..a lô…Vũ Phong, cậu không sao chứ? Cậu có còn nghe máy không?
Vũ Phong tay vẫn cầm điện thoại nhưng buông thõng xuống dù vẫn nghe tiếng Nguyệt Cát, bởi anh đang quá bất ngờ khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Tiếng Nguyệt Cát lại vang lên:
– Vũ Phong, cậu đâu rồi?
Anh vội giơ máy lên, Nguyệt Cát lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt thất thần của Vũ Phong:
– Cậu sao vậy? Có chuyện gì thế, tớ đang nói việc cô Như Hoa chuyển trường mà cậu làm sao thế?
Vũ Phong nở một nụ cười chua chát:
– Tôi biết rồi…vì…cô ấy…đang đứng ngay trước mặt tôi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất