Tác giả : An Yên
Nguyệt Cát vô thức rụt tay lại. Cô nhìn trân trân hình ảnh bố đang thở dốc một cách khó nhọc mà không biết rằng hai khóe mắt mình đã nhòe nhoẹt nước. Đến khi Đức Trí xốc cả người bố cô đưa ra xe, Nguyệt Cát mới sực tỉnh. Anh đặt bố cô nằm ở ghế sau, gối lên đùi mẹ cô rồi đi nhanh đến ghế lái. Nguyệt Cát cũng lật đật mở cửa xe ngồi xuống ghế bên cạnh Đức Trí. Chiếc xe Camry lao thẳng đến Ьệпh viện thành phố A.
Đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, hai tay bấu vào nhau đến bật ɱ.á.-ύ. Đức Trí trấn an cô:
– Nguyệt Cát, em ngồi xuống đi . Anh nghĩ bác trai không sao đâu!
Cả ngàn lần Nguyệt Cát cầu mong bố cô bình yên. Nếu chỉ vì tuổi tác mà ông lâm Ьệпh, cô đã buồn lắm ròi, đằng này lại là do cô thì Nguyệt Cát đứng yên sao được. Cô không biết tình trạng này còn kéo dài bao lâu, cô thực sự mệt mỏi và căng thẳng.
Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ vừa đi ra, Nguyệt Cát vội nhào tới:
– Bác sĩ, bố cháu…
Ông bác sĩ sửa lại cặp kính và nói:
– Ông nhà bị lên cơn cường huyết áp, có hiện tượng nhồi ɱ.á.-ύ cơ tιм. Cũng may ông ấy được đưa tới kịp thời, chậm một chút nữa sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng đấy. Hiện tại Ьệпh nhân đã ổn đinh sau khi được cấp cứu. Nhưng ông ấy cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đặc biệt tránh ҳúc ᵭộпg mạnh. Một lát nữa, Ьệпh nhân sẽ được đưa về phòng Ьệпh, lúc đó người nhà có thể vào thăm. Tôi xin phép!
Vị bác sĩ bước đi rồi, Nguyệt Cát mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy là bố cô đã tạm ổn. Mẹ con cô cùng Đức Trí theo mấy cô γ tά đưa bố về phòng Ьệпh. Nguyệt Cát nhìn bố một lát rồi ra hành lang hít thở không khí. Cô sợ bố tỉnh dậy thấy cô lại khó chịu. Thực sự cô ngột ngạt đến mệt mỏi.
Đang nhìn sao trời, cô nghe tiếng Đức Trí vang lên:
– Nguyệt Cát!
Cô vội quay lại:
– Dạ, em cảm ơn anh một lần nữa! Nếu lúc nãy không có anh, chắc bố em…
Đức Trí nhìn cô:
– Nguyệt Cát! Em đừng câu nệ xa lạ với anh như thế được không? Anh biết anh không bằng ai cả, nhưng không lẽ anh kém cỏi đến mức em không thèm mở lòng mình ra với anh sao?
Nguyệt Cát lắc đầu nguầy nguậy:
– Dạ không ạ, anh đừng nói thế! Anh là người tốt, rất tốt, là mẫu hình lí tưởng của nhiều cô gáι, chỉ là…không hợp với em, hoặc có lẽ do em không có cái phước đó…
Đức Trí vẫn nhẹ nhàng:
– Thế nào là hợp hả em? Chả phải anh mong em cho anh một cơ hội để cả hai cùng tìm hiểu nhau sao? Tình yêu có thể bồi đắp, chỉ trừ khi…em đã có người khác!
Phải, anh ấy nói không sai. Trái tιм cô làm sao có thể quên đi Đinh Vũ Phong? Làm sao cô dễ dàng mở lòng với người con trai khác? Một bên là tình yêu không chuyển dời, một bên là chữ hiếu không biết đáp đền sao cho xứng, Nguyệt Cát như người đứng giữa hai dòng nước, giá mà cô có thể ρhâп đôu thân hình ra để xuôi theo cả hai. Thế nhưng, cuộc đời mà, làm sao cô chiều lòng được tất cả, cũng không thể trơ mắt nhìn đấng sinh thành héo hon? Tình yêu là gì mà khiến cảm xúc con người chạy theo mỏi mệt đến thế?
Nguyệt Cát nhìn Đức Trí:
– Anh Đức Trí, thực sự em chỉ xem anh như anh trai…nên…em rất khó mở lòng.
Đức Trí đặt tay lên vai cô:
– Nguyệt Cát, chúng ta đều lớn cả rồi, đều có học thức, chúng ta chỉ cần tôn trọng nhau, cùng xây dựng gia đình vững vàng, anh tin rồi tình yêu sẽ đến.
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Đó không phải là tình yêu mà chỉ là một thứ tình cảm xã giao. Hoặc em còn quá non nớt, không hiểu được tình yêu của những người trưởng thành.
Kiểu nói hơi mỉa mai của Nguyệt Cát khiến đôi mắt của Đức Trí lộ rõ nỗi thất vọng:
– Nguyệt Cát, anh không bằng người đó ở điểm nào? Mà anh ta đâu? Sao chưa bao giờ anh thấy?
Nguyệt Cát phải trả lời sao đây? Anh ấy là tình đầu và cũng sẽ là tình cuối, và giờ…anh ấy là một tên ҳα̃ Һộι ᵭeп ư?
Đang ρhâп vân đứng trước Đức Trí thì cô nghe tiếng mẹ:
– Đức Trí, nhờ con vào với bác trai một chút nhé, bác muốn trò chuyện với Nguyệt Cát!
Nguyệt Cát nhìn mẹ rưng rưng:
– Mẹ, bố…
Mẹ cô thở dài:
– Bố tỉnh rồi, ăn cháo rồi, đang nghỉ ngơi! Con ra đây với mẹ môtk lát!
Nguyệt Cát vâng lời mẹ đi ra chiếc ghế đá trước sân Ьệпh viện rồi ngồi xuống. Mẹ nhìn cô bằng một ánh mắt nghiêm khắc. Chưa bao giờ Nguyệt Cát thấy mẹ nhìn mình như thế. Kể cả khi cô phạm lỗi lúc bé, mẹ cũng không nhìn cô như vậy:
– Nguyệt Cát, giờ con tính sao?
Nguyệt Cát cúi đầu:
– Mẹ, đến cả mẹ cũng muốn ép con sao ạ?
Mẹ cô lắc đầu:
– Không ai ép con cả, là con ʇ⚡︎ự cố chấp ép mình. Bố mẹ chỉ muốn con có một tấm chồng ʇ⚡︎ử tế, sống bình yên chứ không phải lấy một kẻ lang bạt sống không có tương lai. Mẹ đã im lặng với hi vọng con đủ tỉnh táo để suy nghĩ, nhưng dường như con đã phụ lại sự kì vọng của mẹ.
Nguyệt Cát ngước đôi mắt sưng mọng vì khóc nhiều nhìn mẹ:
– Mẹ, con nghĩ bố mẹ đủ hiểu tình cảm không thể gượng ép. Bằng không, con ở vậy, con không lấy ai cả. Con ở với bố mẹ cả đời được không ạ?
Mẹ cô nhíu mày khó chịu:
– Con suy nghĩ kiểu gì vậy Nguyệt Cát? Đinh Vũ Phong giờ đây có gì tốt đẹp để con chung tình như thế? Bố mẹ có sống với con cả đời được không? Sinh con ra, nuôi con lớn, cho con ăn học bằng người, giờ con báo hiếu bố mẹ bằng cách sống vậy đến già, không lấy chồng sinh con để bố mẹ tìm niềm vui tuổi già bên con cháu sao? Thà con không có người theo đuổi còn chấp nhận được, đằng này con có nơi chốn tốt mà cứ đâm đầu vào đâu vậy?
Nguyệt Cát cúi đầu im lặng, mẹ cô lại tiếp tục:
– Con xem có bố mẹ nào không muốn con hạnh phúc. Mẹ cũng chỉ có bố và con, giờ mẹ muốn con nghiêm túc suy nghĩ. Nếu bố con có mệnh hệ nào, mẹ…
Rồi bà bật khóc nức nở khiến lòng Nguyệt Cát như có ai cầm cả vựa muối mà xát vào. Xót xa. Cô cũng khóc, những giọt nước mắt tiếc nuối cho một tình yêu đẹp, những giọt lệ của đứa con chưa báo đáp được ơn sinh thành. Mẹ cô nói trong tiếng nấc:
– Nguyệt Cát, chỉ là muốn con được ở bên một chàng trai tốt mà con cũng nỡ phụ lòng bố mẹ sao? Con nỡ ngồi nhìn bố con căng thẳng đến mức lên cơn nhồi ɱ.á.-ύ cơ tιм, con vô tình vậy Nguyệt Cát?
Rồi bà cầm lấy tay cô khẩn khoản:
– Hay hai đứa cứ đính hôn đi, một thời gian chưa vội cưới cho bố con hồi phục, tâm tình vui vẻ sẽ khỏe ra. Chứ như thế này, mẹ sợ lắm. Nếu lúc nãy không có Đức Trí, có thể ông ấy đã…Nguyệt Cát, con xem, những lúc gia đình mình khó khăn, ai ở bên con?
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Mẹ, anh ấy giúp thì con biết ơn. Nhưng nếu con đính hôn cho bố vui vẻ, rồi con không chịu được mà chia tay, chả phải sẽ là cú sốc lớn cho bố sao ạ?
Mẹ cô thống thiết nhìn cô, một ánh mắt vừa thương vừa giận:
– Nếu một thời gian sau con thực sự thấy không ổn, bố mẹ sẵn sàng tùy theo ý con, đến lúc đó, mẹ sẽ có lí do thuyết phục bố!
Nguyệt Cát thắc mắc:
– Vậy sao bây giờ mẹ không thuyết phục bố ạ? Bố nghe theo mẹ mà! Không lẽ hạnh phúc của con mà bố mẹ đem ra làm phép thử sao ạ?
Mẹ cô gắt lên:
– Vậy giờ cô muốn bố co phiền пα̃σ mà ૮.ɦ.ế.ƭ, đến ngày cưới con cũng không còn có mặt tгêภ đời, tới lúc đó cô mới thỏa lòng đúng không?
Nguyệt Cát chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Ngước nhìn lên ngôi sao sáng tгêภ bầu trời đêm thăm thẳm, cô nén tiếng thở dài, để mặc cho cơn gió đêm thổi tung mái tóc dài, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, chảy vào kẽ miệng mặn chát. Đinh Vũ Phong, đời này kiếp này Vương Nguyệt Cát chỉ yêu một mình anh, chỉ làm vợ của một mình anh, chỉ chờ đợi một mình anh. Nhưng giờ đây, em không thể nhìn bố mẹ buồn khổ vì mình được. Đinh Vũ Phong, cho em được tạ Ϯộι với anh, cho em được tạ Ϯộι với tình yêu của chúng mình. Em mệt rồi, không thể chống chọi một mình được nữa.
Đinh Vũ Phong, nếu em còn sống, trái tιм của em, tình yêu của em chỉ thuộc về một mình anh thôi. Lần duy nhất trong đời, cho em để duyên phận của mình phụ thuộc vào người khác, bởi em chỉ có một bố mẹ, cũng như trái tιм em chỉ có bóng hình anh. Không còn ở bên anh, không còn được đợi tin nhắn của anh mỗi đêm, không còn được nghe anh nói, trái tιм em xem như ૮.ɦ.ế.ƭ hẳn rồi. Đinh Vũ Phong, Vương Nguyệt Cát xin lỗi anh…