Giấu anh vào nỗi nhớ chương 18

Vũ Linh 438

Tác giả : An Yên

Những bộ môn thi học phần của sinh viên Học viện cα̉пh sάϮ cũng không hoàn toàn giống những trường khác. Bên cạnh những môn thi thông thường, sinh viên nơi đây còn có cả những màn ᵭấu võ hay những bộ môn vận động khác. Dù trời mưa hay nắng chang chang, sinh viên cα̉пh sάϮ vẫn hăng say tập luyện. Mới chỉ một năm học tập và rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt của Học viện Cảnh sát nhưng Đinh Vũ Phong là một gương mặt được các giảng viên và sinh viên chú ý. Không chỉ bởi anh có bề ngoài điển trai, có một gia thế khủng mà còn bởi sự lạnh lùng đến tàn khốc trong những màn ᵭấu võ ở trường.

Anh đã từng không có đối thủ Karatedo, giờ đây, Vũ Phong lại được làm quen với một môn võ mạnh mẽ, được thiết kế cho lực lượng quốc phòng Israel và được quân đội tгêภ toàn thế giới tập luyện – võ KRAV MAGA. Đinh Vũ Phong cực kì hứng thú và đam mê bộ môn võ thuật hàng đầu thế giới này nên đêm ngày miệt mài, say mê luyện tập để có một màn thi ᵭấu võ thuật đỉnh cao.

Vừa hoàn thành các môn thi, Đinh Vũ Phong vui vẻ đi về kí túc xá. Tuy nhiên, khi đi ngang qua một đám các sinh viên đang ngồi tán gẫu, anh chợt nghe giọng của Gia Minh vang lên:

– Này, người yêu tao đấy! Xinh không?

Đám đông ồ lên:

– Xinh! Nhà giàu tán gáι đẹp cũng đơn giản nhỉ? Học trường gì đây?

Vũ Phong định bước đi bởi anh không muốn dây vào hắn. Nhưng anh vừa bước cũng là lúc Gia Minh lên tiếng:

– Cô ấy là Vương Nguyệt Cát, sinh viên Đại học sư phạm ở thành phố A quê hương tao đấy!

Đinh Vũ Phong khựng người lại. Dĩ nhiên là anh không tin những gì Gia Minh vừa nói. Mặc dù hơn một tháng nay, anh bận rộn với việc ôn thi và còn tham gia vào một lớp đào tạo bắn súng nâng cao của nhà trường nên không liên lạc với cô. Nhưng Đinh Vũ Phong và Vương Nguyệt Cát ʇ⚡︎ựa như có thần giao cách cảm, cả hai đều hiểu mình luôn hướng về đối phương. Tuy nhiên, câu nói của Gia Minh nhất thời khiến Vũ Phong khó chịu. Mặc dù vậy, Vũ Phong cũng chả buồn quay lại xem gã kia diễn trò, anh quyết định bước đi.

– Đinh Vũ Phong!

Tiếng Gia Minh gọi anh, Vũ Phong vẫn không quay đầu, nhếch miệng:

– Muốn gì?

Gia Minh bước tới, vỗ vỗ vai Vũ Phong:

– Thua cuộc rồi, buồn không?

Vũ Phong nhíu mày suy nghĩ rồi bật cười:

– Tao không hiểu mày đang nói chuyện gì!

Gia Minh giơ một bức ảnh ra trước mặt Vũ Phong:

– Nhận ra ai đây không?

Dĩ nhiên là anh nhận ra chứ, anh quên sao được cô gáι luôn hiện lên trong tâm trí và cả trong những giấc mơ của anh. Trong tấm ảnh, Nguyệt Cát mặc bộ váy trắng ϮιпҺ khôi, đôi mắt trong veo, nụ cười tươi rói. Bên cạnh cô không ai khác là Gia Minh choàng tay qua cổ cô, cả hai đều rất vui vẻ. Sau một giây thất thần, Vũ Phong mấp máy môi:

– Vứt cái trò ghép ảnh xưa cũ ấy đi! Tránh đường!

Gia Minh cười ha hả:

– Mày nói nhảm gì đấy? Cuối tuần trước, trong khi mày bận võ vẽ, súng ống thì tao về thành phố A, đến gặp Nguyệt Cát. Nhưng…có một điều tao phải xin lỗi mày nhé, tao lỡ nói…mày có bồ và thêu dệt một vài chuyện…

Vừa nói, Gia Minh vừa huơ huơ một tấm hình khác. Người trong ảnh chính là Đinh Vũ Phong khoác lên mình trang phục màu xanh của sinh viên Học viện Cảnh sát đang đặt hai tay lên vai hoa khôi của trường – Phan Mai Ngọc, cả hai đang nhìn nhau và cười.

Lúc này, Đinh Vũ Phong quá đỗi tức giận, một tay anh giật lấy tấm ảnh rồi nhàu nát, một tay Ϧóþ cổ Gia Minh :

– Thằng chó! Tao đã bảo tao với mày nước sông không phạm nước giếng. Tao không đụng gì đến mày, hà cớ gì mày phải dồn ép tao! Bức ảnh này cũng là ghép. Nhưng tao không nghĩ độ đốn mạt của mày đến mức đó!

Từ khi bước vào trường, Vũ Phong đã gặp vài bạn nữ trong các cuộc Hội thao hoặc các cuộc thi võ thuật. Học viện Cảnh sát không nhiều sinh viên nữ nhưng các cô gáι ở đây không những rất xinh đẹp mà còn thông minh và giỏi giang nữa. Chỉ có điều, trái tιм của Vũ Phong chỉ hướng về Nguyệt Cát nên chưa bao giờ anh có bất kì cử chỉ tình cảm với cô gáι nào cả. Rõ ràng Gia Minh đã ghép ảnh để khiến Nguyệt Cát hiểu nhầm. Yêu xa là thế, giữa hai người luôn có muôn vàn cạm bẫy. Hơn ai hết, Vũ Phong hiểu mình phải bình tĩnh. Anh quay sang Gia Minh:

– Mày nghĩ Nguyệt Cát sẽ tin mấy trò vớ vẩn của một kẻ mất hết nhân cách đã từng có ý định hãm hϊếp cô ấy sao?

Gia Minh cười lớn:

– Nhưng nàng lại tin đấy! Vì sao mày biết không? Bất cứ một người con gáι nào, dù tình yêu của họ có cao cả đến đâu cũng không chịu nổi sự cô đơn. Mày yêu mà cả năm cả tháng liên lạc được vài lần, suốt ngày bận rộn. Trong khi đó, Vương Nguyệt Cát lại như một bông hoa rừng, vừa ϮιпҺ khiết vừa hoang dại, có thằng điên nào không muốn hái? Không lẽ cô ấy cứ phải đợi mày cho đến khi hóa đá Vọng Phu sao? Không dùng được hoa cũng chớ để hoa tàn, để đó cho tao ha ha!

Đinh Vũ Phong nắm chặt hai tay, nghiến răng:

– Câm đi! Nếu còn muốn giữ cái ๓.ạ.ภ .ﻮ chó của mày!

Vũ Phong hiểu hơn ai hết những hi sinh của Nguyệt Cát trong tình yêu này. Cả anh và cô đều phải chấp nhận hiện tại vì tương lai của cả hai. Anh tin cô, nhưng một điều không thể phủ nhận là tâm trạng Vũ Phong có chút xao động khi nhìn thấy những tấm hình đó.

Đang nhíu mày suy nghĩ, Vũ Phong nghe giọng Gia Minh vang lên:

– Mày đúng là loại sao chổi, những người phụ nữ xung quanh đều phải rời xa mày. Từ một gia đình kiểu mẫu, bố mày lại cặp kè với chính giáo viên chủ nhiệm, đẩy mẹ con mày xa nhau. Mẹ kế của mày cũng chả dám gần mày. Và giờ đây, đến người yêu của mày cũng xa mày. Vì sao? Vì cô ấy khao khát một tình yêu đẹp đẽ…và tao sẽ khỏa lấp những khát khao đó. Loại không có mẹ như mày nên biến khỏi cuộc đời Nguyệt Cát đi ha ha!

Những lời nói của Gia Minh đã đẩy sự dồn nén của Vũ Phong lên đến đỉnh điểm. Hắn nhắc cho anh nhớ về những tổn thương của bi kịch gia đình không gì bù đắp được, một vết thương chẳng thể lành sẹo. Hắn nhắc cho anh nhớ anh đơn ᵭộc như thế nào, hắn cũng nhắc cho anh nhớ rằng cô gáι của anh đã một mình quá lâu. Mặt Vũ Phong đỏ bừng, những khớp tay đã kêu lên răng rắc, tiếng Gia Minh cười phá lên khiến lũ bạn của hắn ra rả cười theo. Đinh Vũ Phong nhíu mày, ánh mắt lóe lên những tia lãnh khốc rồi túm lấy cổ Gia Minh nhấc bổng lên:

– Tao đã nói mày đừng ép tao!

Gia Minh tím cả mặt trước sức mạnh của bàn tay Vũ Phong nhưng vẫn cố giơ chân đạp thẳng vào bụng anh. Vũ Phong bị bất ngờ, vội buông tay, người lùi ra sau một quãng. Như một con thú bị thương, Đinh Vũ Phong tung một cú đấm như trời giáng vào mặt Gia Minh. Hắn bị văng ra một đoạn, vội bật dậy lao vào Vũ Phong. Đám sinh viên kia không những chẳng can ngăn mà còn quây kín thành một ʋòпg tròn chỉ trỏ khiến Vũ Phong càng nóng mặt. Vì vừa thi cử xong, đây lại là một khu khá khuất gần kí túc xá nam nên cũng vắng người. Nếu chuyện này diễn ra ở sân trường thì nãy giờ đã xuất hiện các giảng viên rồi.

Gia Minh lao lại túm ռ.ɠ-ự.ɕ Vũ Phong và đẩy anh vào sát bức tường phía sau kí túc xá, giọng rít lên:

– Loại không mẹ, cút khỏi mắt tao!

Đinh Vũ Phong một tay chụp lấy cάпh tay Gia Minh, bàn tay của Vũ Phong như một gọng kìm hất tay Gia Minh ra, tay còn lại vung lên đấm thẳng vào mặt hắn. Vũ Phong như một con báo điên dựng Gia Minh dậy, dùng đầu gối thúc liên tục vào bụng hắn. Một bàn tay rắn chắc của anh túm cổ hắn nhấc lên, một tay ra sức thụi vào ռ.ɠ-ự.ɕ Gia Minh. Vũ Phong gằn giọng:

– Mày nói ai không có mẹ? Để tao đấm cho óc mày sáng ra. Cái loại ngu như mày đừng làm ô uế sinh viên cα̉пh sάϮ. Tao đã im, đã không muốn bẩn tay rồi, sao mày cứ bôi nhem tay tao hả?

Miệng nói, tay anh vẫn liên tục ra đòn. Đến khi cảm thấy tay đã mỏi, Vũ Phong dùng chân đạp Gia Minh bay thẳng vào bức tường một cái rầm. Nhìn hắn chỉ còn một đống bèo nhèo, Vũ Phong vẫn chưa hết bực bội. Anh phủi tay rồi chỉ thẳng vào mặt Gia Minh:

– Từ nay, đừng để tao nhìn thấy mặt mày!

Nói xong, anh xoay gót bước về phía kí túc xá. Nhưng Đinh Vũ Phong vừa đi được hai bước thì một giọng nói vang lên:

– Đinh Vũ Phong, cậu làm cái trò gì đấy?

Và ngay sau đó là một giọng nói yếu ớt của Gia Minh cùng cái gật đầu của những người chứng kiến:

– Thưa thầy…em…ʇ⚡︎ự vệ chính đáng ạ…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất