Duyên Mỏng Như Tơ – Chương 9

Vũ Linh 342

Trong lúc ăn cơm Xuân để ý Quyên hay liếc trộm nhìn cậu Hai, không có cậu Khánh ở nhà nên cô ta chẳng kiên nể gì. Xuân im lặng ăn cơm, cô thấy thương cho chị Xuyến quá chắc lúc chị còn sống đã sớm biết cậu Hai mèo mả gà đồng. Vậy tên khác của Quyên là Huê ư, cái tên luôn được khắc tгêภ những đồ vật như ᵭάпҺ dấu chủ quyền. Chợt bà Lý hỏi Xuân.

– Thằng Khánh khi nào thì về?

– Dạ hai ngày nữa thưa má!

Đuôi mắt Quyên xếch lên vui mừng, tay cô ta đặt dưới bàn khẽ nắm lấy tay cậu Hai. Ăn cơm xong Xuân về phòng đóng chặt cửa, lúc chiều con Mận đã dọn phòng cô rất kĩ không thấy gì bất thường. Đêm nay không có cậu Khánh bên cạnh, Xuân để đèn tới sáng. Ngôi nhà chìm trong tĩnh mịch, màn đêm ngoài kia âm u quá chẳng có lấy một ngôi sao nào. Ngày mai chắc chắn có mưa rồi, Xuân đem cửa sổ khép lại, gió lùa hơi mạnh làm tắt cây đèn dầu. Xuân lấy bật lửa tгêภ bàn, còn chưa thắp đèn lên thì chợt thấy một bóng trắng lướt qua cửa. Xuân run run làm rơi chiếc bật lửa xuống sàn, lại có người muốn trêu chọc cô. Quả nhiên sự xuất hiện của Xuân trong nhà này làm những kẻ núp bóng lâu nay dần lộ diện. Cô đẩy cửa đi theo cái bóng trắng vừa rồi, Xuân không tin chuyện ma quỷ cô khẳng định cái bóng vừa rồi không phải ma vì có tiếng bước chân phát ra. Cả gian nhà lớn đều tắt đèn hết, trong bóng tối có hai người đang rượt đuổi nhau. Đến căn phòng của cậu Hai thì Xuân mất dấu vết, cô từng bước lại gần cửa.

– Sau này em ít đến phòng tôi đi.

– Sao thế cậu chê em đúng không, hay cậu có người khác.

– Em lại bướng nữa rồi, giờ trong nhà có thêm người cô ta nhìn qua chẳng phải dạng dễ đối phó đâu, nhỡ may bị phát hiện thì sao.

– Cậu lo quá đấy đã có má chống lưng còn sợ gì.

Xuân nhìn qua cái lỗ nhỏ tгêภ ô cửa sổ, Quyên cả người không mặc quần áo nằm trong lòng cậu Hai, bọn họ ngang nhiên ʋụпg Ϯɾộм ngay trong căn nhà này. Con Mận nói đúng, Quyên là loại phụ nữ lăng loàn trắc nết, ăn nằm với cả anh chồng thì quá đáng lắm rồi. Người nào đó dụ cô đến đây để chứng kiến cảnh này là có ý tốt hay xấu Xuân chưa rõ. Cô lắng tai nghe xem họ có nói thêm gì không, nhưng cô toàn nghe những lời khiến người khác đỏ mặt.

Cậu Hai đi đâu từ sớm, lúc ăn sáng không thấy mặt mũi, bà Lý hỏi người làm thì nghe bảo cậu sang nhà ba má vợ. Xuân nghe mà điếng người, anh ta qua nhà cô làm gì? Cô ăn sáng mà lòng không yên bèn nhờ con Mận giúp đỡ. Xuân nhờ nó về nhà đưa lá thư này tới tay ba má cô, nhất định phải tới trước cậu Hai. Xuân biết có một con đường tắt về nhà, cô dúi vào tay con Mận mấy tờ tiền và dặn.

– Em ra chỗ bờ sông tầm này sẽ có đò qua làng bên. Em nhớ đưa tận tay lá thư này giúp mợ nhé.

– Dạ em đi ngay đây mợ còn gì muốn nhắn với ông bà không ạ?

– Tôi đã ghi trong thư hết rồi, cảm ơn em nhiều lắm.

Con Mận cất lá thư trong túi rồi vội vàng đi bằng cửa sau. Trời ầm ì cả buổi sáng rồi cũng đổ mưa, Xuân chốc lát lại ngóng ra cổng xem thử con Mận đã về chưa. Cô chợt thấy xe cậu Hai đang chạy vào sân, quái lạ cậu đi gì nhanh thế, từ đây sang nhà cô cũng mất hơn nửa buổi. Xuân vờ như không biết cậu về, cô cùng dì Dung đem túi hoa quả được biếu vào bếp, thấy cậu lại gần cô ngạc nhiên.

– Cậu về sớm thế?

– Mưa to quá nên tôi đi nửa đường thì về, lâu rồi tôi không sang thăm ba má, hôm nay định đem ít tђยốς bổ cho hai người.

– Em thay mặt họ cảm ơn cậu.

– Đây là bổn phận đứa con rể như tôi nên làm, có gì đâu mà ơn với nghĩa.

Cậu Hai nhìn Xuân mỉm cười rồi đi thẳng vào nhà, mưa mỗi lúc một to cô lo cho con Mận quá. Đến tận đầu giờ chiều Xuân mới thấy con Mận cả người ướt như chuột lột trở về. Nó lạnh đến nỗi nói chuyện mà hàm răng run cầm cập.

– Em đưa thư cho ông rồi đó mợ.

– Cảm ơn em, mau uống cốc nước ấm đi.

– Cậu Hai về chưa mợ, em sang bên đó nhưng không thấy cậu đâu cả.

– Trời mưa to nên cậu Hai chỉ đi nửa đường thì về.

Xuân và con Mận đứng gần bếp nói chuyện, Quyên đi ngang qua hiếu kì đứng nghe. Cô ta rất ghét con Mận, thấy nó theo phe Xuân thì càng ghét cay ghét đắng hơn. Cô ta điêu ngoa vờ hỏi con Mận đi đâu về, còn quan tâm bảo nó đi thay quần áo kẻo cảm lạnh. Buổi tối bà Lý cho gọi Xuân vào phòng, chẳng là bà ta mong mỏi một đứa cháu lâu lắm rồi. Bà ta muốn Xuân nhanh chóng mang bầu, nếu cô làm được sẽ đem một phần của cải chuyển cho cô. Xuân ngoan ngoãn đồng ý với đề nghị của bà Lý.

Trưa hôm sau cậu Khánh về, biết Xuân thích ăn hoa quả khô cậu tìm mua mấy hộp cho cô. Cậu vừa về đã tìm con Mận hỏi xem trong hai ngày cậu không có nhà đã phát sinh những chuyện gì. Vì không muốn cậu lo lắng quá Xuân đã dặn con Mận cứ trả lời không có. Tạm thời nó là người cô tin tưởng nhất trong nhà này. Xuân đang ủi quần áo cho cậu Khánh thì nghe tiếng ồn ào ở ngoài sân. Cậu Khánh thở dài.

– Chắc ai đó lại đến vay tiền nhưng má không cho.

– Họ đều là dân nghèo em thấy hay là cậu khuyên má thử xem.

– Tôi quá hiểu tính bà ấy, một phần lương thiện thôi cũng đỡ rồi. Vợ chồng mình không thiếu thốn gì, tôi muốn giúp đỡ vài người, em đồng ý chứ.

– Vâng, em không có ý kiến ạ.

Cậu Khánh vuốt tóc Xuân rồi hôn nhẹ một cái, gặp những người nghèo khổ cậu vẫn hay cho tiền họ. Tiệm cầm đồ của cậu làm ăn khá lắm, cộng thêm tài sản ông bà để lại tiêu mấy đời cũng không hết. Nay cưới Xuân rồi cậu làm gì cũng muốn hỏi ý kiến cô, đó là sự tôn trọng cần thiết giữa hai vợ chồng. Bên ngoài sân, một người phụ nữ tгêภ năm mươi tuổi dáng vẻ thấp bé khắc khổ không ngừng năn nỉ.

– Xin bà thương xót cho gia cảnh của tôi, chồng tôi mới mất không có tiền lo ma chay. Mong bà rủ lòng thương mà cho tôi vay ít tiền.

– Thôi thôi người như bà vay rồi có trả nổi không, mau về đi.

– Tôi hứa sẽ trả mà bà ơi, hai mẹ con tôi làm trâu làm ngựa để trả nợ cho bà.

Bà Lý bây giờ mới chú ý đến cô gáι đi cùng người phụ nữ kia, tuy nhà nghèo nhưng khuôn mặt thanh tú lắm, nom có vẻ hiền lành. Bà Lý bỗng chốc thay đổi thái độ.

– Được thôi tôi sẽ cho bà vay tiền, nhưng với một điều kiện.

Xuân và cậu Khánh ra tới sân thì nghe tiếng bà Lý dõng dạc.

– Con gáι bà phải gả cho cậu Hai Phúc, đây là phước phận tu mấy kiếp của nó đấy.

– Không được.

Xuân lập tức phản đối, cô gáι kia hiền lành như chị Xuyến vậy gả cho một người пguγ Һιểм như cậu Hai khác nào đóa hoa bị vùi dập. Cô không muốn kết cục thảm thương đó lập lại một lần nữa nên buộc phải ngăn cản. Cậu Khánh đứng về phía Xuân ra mặt giải quyết.

– Bà muốn vay bao nhiêu tiền cứ nói, tôi không lấy lãi khi nào có thì trả, không cần gấp.

– Thật sao cậu, mẹ con tôi cảm ơn cậu nhiều. Thế con gáι tôi…

– Dẫn con gáι bà về đi không cần gả cho cậu Hai nữa.

Hai mẹ con mừng rỡ nhận tiền của cậu Khánh rồi vội vã ra về. Bà Lý tức lộn ruột, còn tưởng bỏ chút tiền lẻ mua được con dâu rồi. Ai ngờ vợ chồng con trai xuất hiện phá đám, ánh mắt bà ta sắc lẹm liếc Xuân.

– Tôi nhắm mắt bỏ qua cho cô lần này, ở đâu ra cái thói lên mặt với mẹ chồng trước mặt
người ngoài hả.

– Con không có ý đó thưa má, chị con mới mất chưa được bao lâu con nghĩ cậu Hai chưa vội cưới vợ mới đâu.

Bà Lý trề môi cười khinh thường.

– Cô hay quá nhỉ, con trai tôi nó muốn cưới lúc nào chả được. Chị cô ૮.ɦ.ế.ƭ thì cũng ૮.ɦ.ế.ƭ quách mấy tháng rồi, ai còn thương nhớ gì.

– Má quá đáng rồi đấy. Vợ tôi không phải cưới về để má chì chiết, muốn mắng gì mắng đâu.

Cậu Khánh không để Xuân bị bất kì ai khi dễ, cậu bênh vợ như thế làm bà Lý thêm tức. Có cậu Khánh ở nhà nên Quyên ngoan hiền lắm, cô ta đem mấy sấp vải tặng Xuân may váy, còn nói vải này là hàng cao cấp phải dặn trước mấy tháng liền mới có. Cô ta cảm thấy bức bách khi cả ngày cứ quanh quẩn trong nhà rồi lại về phòng, trong lòng chỉ mong cậu Khánh lên tỉnh. Như vậy Quyên mới quấn quýt cậu Hai được. Lúc ăn cơm tối bà Lý lần nữa đề nghị con trai lớn nên cưới thêm vợ, cậu Hai ban đầu không chịu nhưng bà Lý nói mãi cũng gật đầu. Quyên ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ lo sợ, cô ta không muốn cậu Hai dành tình cảm cho một ai khác ngoại trừ mình. Xuân cũng hoang mang lắm, không biết cậu Hai hoặc Quyên sẽ giở trò gì. Cô vẫn chưa thể kết luận ai là người đã hại chị Xuyến, nhưng nghi ngờ nghiêng phần cậu Hai nhiều hơn. Ăn tối xong cậu Khánh về phòng nhưng không thấy Xuân đâu.

– Em không cho cậu cưới người khác.

– Em thôi cái tính trẻ con ấy đi, tôi cưới vợ chỉ để qua mắt mọi người, trong lòng tôi thương ai em rõ nhất mà.

– Nhưng em vẫn sợ lắm, chẳng may cậu thương người khác thì sao.

Quyên nhõng nhẽo ôm cậu Hai thút thít, Xuân núp sau chậu cây mà nổi da gà, hai người này ngày càng lộ liễu. Cậu Hai có vẻ đang mất kiên nhẫn, khuôn mặt anh ta cau có.

– Tôi hứa với em được chưa.

– Vậy cậu phải làm đúng lời hứa đấy, nếu không em sẽ tiễn cô ta về trời giống như cậu đã từng làm với…

– Câm mồm! Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Tôi nhịn em lắm rồi đấy.

Cậu Hai đẩy mạnh Quyên ra không chút lưu luyến bỏ đi. Câu nói lấp lửng của Quyên một lần nữa khẳng định cậu Hai là người đã hại Xuyến, không còn nghi ngờ gì nữa Xuân quyết bắt anh ta phải nhận Ϯộι. Cô ngửa mặt nhìn lên trời, đâu đó trong những vì sao kia cô thấy chị Xuyến đang mỉm cười nhìn mình, Xuân lẩm bẩm.

– Em nhất định đòi lại công bằng cho chị.
———

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất