Xuân tỉnh dậy không thấy cậu Khánh đâu, mới ngày đầu về làm dâu đã dậy trễ rồi, cô chải tóc rồi vội rửa mặt. Xuân thấy kì lạ, người làm trong nhà đi đâu mất hết, cô xuống bếp tìm con Mận nhưng cũng chả thấy. Xuân loáng thoáng nghe tiếng khóc lóc của Quyên.
– Không phải em thật mà, em là người dám làm dám nhận, con rắn này là do con Mận bỏ vào chứ không ai khác.
– Oan cho em lắm cậu ơi.
Con Mận và Quyên ai cũng nói mình không làm, cậu Khánh nghiêm mặt trầm ngâm. Thấy Xuân xuất hiện Quyên vội thanh minh.
– Mợ Xuân đây rồi hôm qua tôi sai nên mới lẻn vào phòng cậu Ba cắt xé quần áo của mợ. Tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ đền bù cho mợ đầy đủ
Thì ra là cô ta làm, hèn gì tối qua Xuân lấy quần áo ra thay thấy chúng rách hết nhưng cô không nói với cậu Khánh. Sáng nay cũng có người chịu đứng ra nhận, Xuân mỉm cười.
– Không cần đâu, nếu mợ làm vậy thấy hả dạ thì thôi, em sẽ bỏ qua. Em hiểu tâm trạng của mợ mà, người vợ nào cũng khó lòng chấp nhận san sẻ chồng mình với người khác.
Quyên kinh ngạc với lời lẽ của Xuân, cô ta thấy mình nhỏ nhen quá. Bà Lý đứng bên cạnh rất hài lòng với cách xử lý của Xuân, cô khiến đối phương không còn lời gì để nói. Cậu Khánh thì ngược lại nhất quyết không bỏ qua vụ con rắn, cậu đinh ninh là Quyên làm, dù cho cô ta có nói cỡ nào cậu cũng không tin. Xuân nhìn đám người làm một lượt, ai cũng thật thà họ chỉ là người làm công bình thường, việc mình lo chưa xong nào dám nghĩ tới việc gì khác. Chỉ có Quyên là khả nghi nhất nhưng Xuân lại tin lời cô ta, chuyện này nhất định có ai đó giở trò và Quyên vô tình trở thành bια đỡ đạn. Xuân bảo cậu Khánh nên bỏ qua, dù sao cũng không tổn hại gì, lần này xem như răng đe, nếu còn xảy ra những chuyện tương ʇ⚡︎ự thì sẽ xử lý mạnh tay hơn. Qua một buổi sáng mọi chuyện đã được lắng xuống, ai nấy đều phục Xuân, không nhờ cô đứng ra nói giúp thì cậu Khánh chẳng dễ bỏ qua.
Ăn sáng xong cậu Hai đến kho thóc, bà Lý và Quyên thì đi ăn giỗ họ hàng chỉ có Xuân và cậu Khánh ở nhà. Cậu rủ Xuân lên tỉnh ở với cậu vài hôm nhưng cô từ chối. Cậu Khánh không thể bỏ tiệm lâu, vì chuẩn bị cho đám cưới mà cậu đã không lên tỉnh gần cả tháng rồi công việc dồn lại rất nhiều. Xuân khuyên cậu.
– Em là con dâu mới phải ở nhà để má sai bảo, cậu cứ yên tâm làm việc mỗi tuần về một lần cũng được mà.
– Để em ở nhà tôi mới không yên tâm đấy.
– Cậu xem thường em quá rồi, em không dễ bị ЬắϮ пα̣t đâu nhé.
Xuân liếc mắt hờn dỗi làm cậu Khánh bật cười, cậu hôn Xuân đến khi cô mặt cô đỏ rực mới chịu buông ra.
– Hai hôm nữa tôi sẽ về, em ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé. Lúc đấy không cho phép em nói chưa chuẩn bị xong.
Xuân thẹn thùng nép người vào ռ.ɠ-ự.ɕ cậu, cô đang đợi mọi người đi hết có như vậy cô mới dễ tìm kiếm manh mối. Xuân xếp vài bộ quần áo bỏ vào túi cho cậu Khánh, hai người luyến tiếc ra tới tận cổng, Xuân vẫy tay tạm biệt cậu. Nhìn xe cậu Khánh đi xa cô vội quay về phòng. Người làm trong nhà ai nấy đều tập trung vào công việc của mình, Xuân nhìn trước ngó sau nhẹ nhàng mở cửa phòng cậu Hai.
Bên trong mọi thứ rất gọn gàng, tгêภ bàn có đặt một tấm ảnh, gương mặt hiền lành phúc hậu của chị Xuyến làm Xuân bồi hồi. Cô đặt tấm ảnh xuống rồi kéo ngăn tủ lục lọi, ngoài chiếc bật lửa mà má nói Xuân tin chắc vẫn còn nhiều vật khác có liên quan đến cái tên bí ẩn kia. Cô tìm một hồi vẫn không thấy gì khả nghi, ánh mắt Xuân liếc sang chiếc giường đặt giữa phòng. Cô từ từ tiến lại gần, Xuân giở chiếc chăn lên quả nhiên không có gì. Một mùi hương lạ xông vào mũi cô, giống như mùi con gì ૮.ɦ.ế.ƭ, Xuân hít hít vài cái rồi bắt đầu tìm kiếm. Cô cúi người xuống thì thấy một chiếc lọ đặt dưới chân giường. Xuân tò mò kéo ra tay cô vừa chạm vào đã thấy lạnh lẽo, mùi hôi thối bốc lên càng nồng. Xuân mở nắp chiếc lọ nhìn vào trong, cô giật thót tιм cả người ngồi bệt dưới sàn, tay run lẩy bẩy.
Trong lọ ra là ҳάc hai con rắn, chúng cùng loại với con rắn trong phòng đêm qua. Thì ra người đứng đằng sau là cậu Hai, cô không ngờ vẻ lịch lãm, hiền lành của anh ta đã ᵭάпҺ lừa được tất cả mọi người. Xuân đậy chiếc lọ rồi đẩy vào chỗ cũ, cô nhanh chóng ra khỏi phòng. Xuân không biết rằng khi cô rời đi, một người nấp sau bức tường nãy giờ mới đi ra, nụ cười tгêภ môi hết sức xảo quyệt.
Gần trưa con Mận đem cơm sang kho thóc cho cậu Hai, nó còn chưa kịp đi thì nghe dì Dung nói cậu về rồi. Ai cũng thắc mắc sao hôm nay cậu về bất chợt thế.
– Cậu Ba và mợ Xuân đâu rồi?
– Cậu Ba lên tỉnh còn mợ Xuân thì đang ở ngoài vườn mít đó cậu.
Cậu Hai nghe người làm trả lời xong vẫn chưa vội về phòng, hai hàng chân mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì.
Xuân một mình đến mộ chị Xuyến cô ngồi hơn một giờ đồng hồ nhưng không thấy Nghĩa đâu. Nghĩ bụng chắc anh ta đang bận làm việc, người đàn ông tên Nghĩa đó để lại một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Xuân, cô có cảm giác anh ta đang muốn nói một điều gì đó với cô. Tiếng động phát ra từ bụi cây dại gần đó, Nghĩa tóc tai bù xù, quần áo lem luốc đi ra làm Xuân giật mình. Nãy giờ anh ta trốn ở đó quan sát cô, thấy Xuân đứng lên định về thì anh ta mới chịu ra.
– Anh trồng hoa quanh mộ chị Xuyến đúng không?
Nghĩa gật đầu cặp mắt dịu dàng nhìn hai ngôi mộ phủ đầy hoa cỏ, trông chúng tràn đầy sức sống. Xuân bất giác rùng mình, ánh mắt đó thâm sâu như chất chứa một tình yêu mãnh liệt, người đàn ông này thích chị Xuyến ư? Cô thử dò hỏi anh ta.
– Anh biết vì sao chị Xuyến ૮.ɦ.ế.ƭ đúng không, làm ơn nói cho tôi đi.
– Mợ Xuyến…
Nghĩa định nói gì đó nhưng dừng lại, anh ta đột nhiên bỏ chạy, câu nói còn vang bên tai Xuân.
– Hãy cẩn thận với cậu Hai.
– Này…
Xuân gọi với theo, nhìn ra sau thì thấy cậu Hai Phúc đang đi về phía cô. Thì ra Nghĩa bỏ chạy vì thấy cậu Hai đến. Chỉ còn một mình Xuân sắp đối diện với người đàn ông пguγ Һιểм kia, cô có phần khẩn trương, nếu anh ta ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ở đây cũng chẳng ai biết. Xuân nhìn mộ chị Xuyến rồi trấn an bản thân, cô mỉm cười chào hỏi.
– Cậu Hai cũng đến thăm mộ chị Xuyến ạ?
– Tôi mỗi ngày đều đến đây, Xuyến mất rồi nhưng tôi cảm giác cô ấy vẫn luôn bên cạnh.
– Do cậu thương nhớ chị ấy quá thôi, em tin chị Xuyến bây giờ đang nhìn chúng ta mỉm cười.
Cậu Hai thắp nén nhang cho vợ rồi ngồi xổm xuống đất. Xuân cầm cái giỏ đứng lên ra về, cô đi một đoạn quay đầu lại vẫn thấy anh ta ngồi bất động như vậy. Mẹ con bà Lý đi ăn giỗ về căn nhà chẳng mấy chốc lại náo nhiệt vì tiếng la hét của Quyên.
– Đứa nào làm ૮.ɦ.ế.ƭ con thỏ của tao, là mày đúng không?
– Không phải con đâu mợ, sáng giờ con đâu có bén mảng đến phòng mợ.
– Mày ấm ức vì chuyện lúc sáng nên ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con thỏ quý của tao, hôm nay tao ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ mày.
Quyên tức giận túm tóc con Mận vừa mắng vừa ᵭάпҺ. Xuân là người chạy lại can ngăn, đằng sau có tiếng quát mắng của bà Lý.
– Lại có chuyện gì đấy?
– Con thỏ quý của con bị nó ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ đó má, thật đáng thương mà.
– Con không làm bà ơi.
Con Mận nép sau lưng Xuân sợ sệt, tгêภ mặt có vài chỗ bị ᵭάпҺ sưng đỏ. Quyên lăm lăm chỉ vào mặt nó khẳng định.
– Chỉ có mày mới ghét tao vì chuyện lúc sáng, mày không làm chẳng lẽ mợ Xuân làm à.
– Mợ có chứng cứ rồi hẵn nói, đừng đổ oan cho người khác.
– Sao mợ bênh nó chầm chập thế, hay mợ là người sai con Mận làm.
Quyên càng lúc càng quá đáng làm bà Lý nhức cả đầu. Chưa hết một ngày đã cãi nhau hai lần, riết bà Lý cũng hết muốn nói giúp Quyên nữa rồi. Cô ta chưa gì đã vội làm ầm mọi thứ lên, không nể nang ai. Bà Lý phất tay bảo Xuân.
– Con về phòng nghỉ đi còn con Mận xuống bếp lo nấu ăn.
– Má nói gì thế, còn con thỏ của con thì sao?
– Nó ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thì đem vứt đi, má kêu người mua con khác.
Quyên giận đến run người cô ta nhìn Xuân đầy căm phẫn. Lúc đầu bà Lý đã hứa sẽ tìm cách để đuổi Xuân ra khỏi cậu Ba thế nhưng bây giờ lại đứng về phía Xuân. Cô ta nuốt không trôi cục tức này. Con Mận rối rít cảm ơn Xuân, nó lấy tay lau vết ɱ.á.-ύ còn đọng chỗ khóe miệng cười khổ.
– Em bị mợ Quyên ᵭάпҺ mãi quen rồi, lần sau mợ đừng giúp em làm gì, kẻo mợ ấy lại ghét mợ.
– Nhà này mợ Quyên có quyền lắm à?
– Dạ, bà chủ và cậu Hai đều đứng về phía mợ Quyên. Chỉ cần làm trái ý mợ ấy thì không yên đâu.
Theo lời con Mận nói Xuân nghe ra hàm ý gì đó, cậu Hai là anh chồng của Quyên về lý không nên bênh vực cô ta mặc kệ đúng sai như vậy. Xuân chợt nghĩ đến một khả năng, cô kéo con Mận vào một góc hỏi nhỏ:
– Em biết giữa mợ Quyên và cậu Hai có gì đó đúng không?
Con Mận thật thà gật đầu, nó nhìn xung quanh không thấy ai rồi mới dám kể.
– Mợ Quyên lén lút qua lại với cậu Hai lâu rồi, em đem cơm qua kho thóc mấy lần đều bắt gặp. Cậu Ba không có nhà nên họ quá đáng lắm, qua mặt cậu ʋụпg Ϯɾộм.
– Thế bà Lý có biết không?
– Biết rõ ấy chứ, nhưng bà ấy lại hùa theo họ giấu cậu Ba, cậu ấy chỉ mới phát hiện đây thôi.
Con Mận cười hí hửng như khoe công lao.
– Tất cả là nhờ em đó mợ, chính em đi nói với cậu Ba. Cũng vì thế mà bị mợ Quyên ᵭάпҺ một trận thừa sống thiếu ૮.ɦ.ế.ƭ.
Xuân nhìn con Mận đang cười tếu táo mà thấy Ϯộι nghiệp. Cô về phòng lấy tђยốς đưa cho nó xoa vết thương, mọi thứ đang dần bước ra khỏi cái bí mật được giấu kín kia. Có lẽ ba má cô nói đúng, gả Xuyến cho cậu Hai là sai lầm lớn nhất trong đời họ.