Cậu Khánh ăn cơm tối xong về phòng khóa chặt cửa, Xuân vắng nhà hai đêm làm cậu thấy trống trải. Chả hiểu lúc trước chưa cưới vợ thì sao cũng được, từ ngày cưới Xuân rồi chẳng muốn xa cô một tí nào. Trong không khí có mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng hương nhài khiến đầu óc thanh tịnh. Cậu nhìn tгêภ bàn thấy có hũ nến thơm ai đốt sẵn, nghĩ bụng chắc vợ dặn con Mận đốt để cậu dễ ngủ. Bên ngoài phòng Quyên đang đứng đợi, cô ta không ngờ mọi thứ lại thuận lợi như đúng lời má dặn. Chỉ cần qua đêm nay thôi, đứa con trong bụng cô ta sẽ có một danh phận rõ ràng không bị người đời cười chê.
Cậu Khánh đang ngồi đọc sách hai mắt dần
mơ màng, cậu chưa muốn đi ngủ bèn lắc đầu vài cái cho tỉnh táo. Tiếng gõ cửa vang lên, giờ này ai còn tới phòng tìm cậu làm gì nhỉ, cậu lạnh lùng hỏi.
– Ai đấy?
– Là em thưa cậu.
– Cô tới phòng tôi làm gì?
Cậu Khánh không mở cửa mà đứng bên trong hỏi ra, nghe giọng Quyên trả lời thì bực bội hơn.
– Hôm trước mợ Xuân nhờ em mua giùm mấy sấp vải, nay có rồi cậu nhận giúp em.
Hai mắt cậu Khánh muốn sụp xuống, nhưng vẫn cố gắng gượng, cậu thấy lạ lắm bình thường giờ này cậu vẫn chưa buồn ngủ đâu, hôm nay trong người cứ lâng lâng thế nào ấy.
– Cậu mở cửa nhận đi.
– Đưa đây.
Cậu Khánh giật cái túi trong tay Quyên, sức lực đóng cửa cũng không nổi cậu vịn vào tường chống lại cơn buồn ngủ đáng ghét này. Quyên khẽ nở nụ cười quả nhiên lời người phụ nữ kia nói rất chính ҳάc, cậu Khánh đã dần ngấm tђยốς mê rồi.
– Ấy cậu sao thế?
Quyên vừa dứt câu thì cậu Khánh đã không còn tỉnh táo nữa, cả người ngã khụy dưới đất. Quyên hồ hởi khép cửa, cô ta dùng sức kéo cậu Khánh ℓêп gιườпg. Xong xuôi cô ta cũng mặt dày nằm xuống bên cạnh cậu, còn lấy cái chăn đắp ngang người. Trà vô tình đi ngang qua thấy Quyên vào phòng cậu Khánh đóng cửa, nó vội vàng chạy về nói với con Mận.
– Làm sao bây giờ không có mợ Xuân ở nhà mợ Quyên định giở trò gì thế?
– Mày thấy cô ta vào lâu rồi mà vẫn chưa ra hả?
– Ừ. Tao thấy mợ Quyên vui mừng lắm.
Con Mận nhíu mày hai đứa nó đến phòng cậu Khánh một chuyến xem thử thế nào. Con Mận giả vờ gõ cửa, chưa đến một nhịp đã bị ánh mắt sắc lẹm của Quyên làm cho giật mình.
– Gì đấy khuya rồi mày còn gõ cửa phòng cậu Ba, muốn ăn đòn phải không?
– Dạ trước khi đi mợ Xuân có dặn con nếu đêm xuống lạnh quá thì mang ít chăn qua phòng cho cậu ạ.
– Mày nhìn gì đấy, có tin tao móc mắt ra không, biến đi.
Con Mận liếc nhìn trong phòng, qua khe cửa nhỏ nó thấy cậu Khánh nằm im thin thít tгêภ giường, lạ nhỉ cậu ngủ gì giống bất tỉnh dữ vậy. Quyên trợn mắt đóng sập cửa, tâm trạng đang tốt bị phá hỏng. Ngày mai nhất định phải ᵭάпҺ con Mận một trận mới hả dạ.
– Sao rồi mày thấy gì không?
– Cậu Ba ngủ say như ૮.ɦ.ế.ƭ ý, tao nói to vậy mà cũng không thấy động tĩnh gì.
– Có khi nào bị bỏ tђยốς mê rồi không?
Con Mận thấy Trà nói có lý lắm, hai đứa nó một đêm không ngủ ngồi trước cửa phòng cậu Khánh thám thính tình hình. Mặt trời ló dạng sau bụi tre làng, tiếng quát của cậu Khánh làm con Mận và Trà giật mình tỉnh dậy.
– Ai cho cô vào phòng tôi?
– Đêm qua chính cậu gọi em vào còn gì, em tới đưa vải cho mợ Xuân, cậu… cậu.
Cậu Khánh vò đầu đêm qua cậu không nhớ gì cả, chỉ nhớ mang máng Quyên có đến đưa vải, sau đó thế nào thì cậu chẳng có chút kí ức gì. Quyên khóc bù lu bù loa, giống như cậu Khánh mắng oan cô ta, vội lấy quần áo mặc vào.
– Chúng ta là vợ chồng, phát sinh quαп Һệ là điều hiển nhiên, cậu làm gì khó chịu với em thế.
– Cái danh xưng vợ chồng đó cô cũng biết tôi đây không cần.
– Cậu quá đáng lắm!
Quyên nước mắt lem luốc chạy ra khỏi phòng, lúc cô ta quay đi nụ cười tгêภ môi thấy rõ. Cậu Khánh đấm mạnh lên bàn, chuyện quái quỷ gì thế này, cậu đã phụ lòng Xuân rồi sao. Sự áy náy xen lẫn bất an không ngừng ҳâм cҺιếм cậu, cuối cùng chuyện đêm qua thế nào cậu không biết tìm ai để giải đáp. Quyên chưa kịp khép miệng thì thấy con Mận đứng thù lù trước cửa phòng, bên cạnh còn thêm Trà. Cô ta thật muốn Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ hai đứa cản đường này.
– Tụi bay đứng đây làm gì, phản hết rồi phải không?
– Đợi đã.
Cậu Khánh thấy lạ nên ra ngoài, dường như hai đứa kia biết gì đó, ánh mắt khẩn thiết nhìn cậu chằm chằm.
– Hai đứa có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?
– Dạ đêm qua tụi con…
– Mày im ngay cho tao mau dọn bữa sáng lên.
– Cô mới là người nên im lặng, Mận nói tiếp cậu nghe.
Con Mận được gọi tên liền hăng hái kể lại chuyện tối qua mình đem chăn đến nhưng thấy cậu Khánh ngủ say như ૮.ɦ.ế.ƭ. Còn cả việc con Trà thấy mợ Quyên hành động lén lút trước phòng cậu. Nó không sợ Quyên một tí nào, có cậu Khánh làm chỗ dựa nên mạnh miệng lắm. Mợ Xuân không có nhà càng tạo điều kiện cho Quyên lên mặt, tụi nó phải giúp mợ Xuân canh chừng cô ta. Quyên muốn tức ói ɱ.á.-ύ với hai đứa nó, khuôn mặt cô ta đen hơn nhọ nồi, nếu không có cậu Khánh ở đây thì Quyên thề mình sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ hai đứa nó. Cũng may lọ nến thơm Quyên vứt đi rồi, cô ta không để lại chút dấu vết nào tránh cậu sinh nghi.
Cậu Khánh cảm thấy có gì đó mờ ám vào đêm qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nguyên nhân từ đâu. Quyên vẫn bộ mặt tráo trở vênh váo.
– Cậu ngủ với vợ còn sợ người khác ᵭάпҺ giá ư? Em dù sao cũng được cưới hỏi đàng hoàng, địa vị không khác mợ Xuân đâu.
– Cô về phòng đi, đừng đứng đây ồn ào nữa.
Cậu Khánh nghe giọng Quyên là thấy nhức đầu, dứt khoát đóng cửa tiễn cô ta. Cậu thẩn thờ ngồi xuống ghế trong lòng đang lo liệu Xuân có giận cậu không.
Bà Lý cùng con dâu đến chiều hôm sau thì về tới nhà, chuyến đi này hoàn thành đúng kế hoạch đặt ra, bà ta thấy Quyên cười tươi rói là biết ở nhà đã thuận buồm xuôi gió rồi. Xuân vẫn còn mệt vì ngồi đò, đầu óc xoay ʋòпg ʋòпg cô xin phép về phòng nghỉ ngơi. Chờ Xuân đi rồi mà Lý đắc ý hỏi ngay.
– Thành công chứ?
– Cậu Ba không nghi ngờ gì má ạ, chỉ là hai đứa người làm bép xép khiến cậu ấy thắc mắc.
– Đứa nào cả gan thế?
– Con Mận chủ mưu đó má, còn cả con Trà nữa.
Bà Lý hừ một tiếng rõ dài phen này đứa cháu cưng của bà ta an tâm chào đời rồi. Nghe lời Quyên xúi giục bà Lý cho gọi con Mận và Trà ra sân sau ᵭάпҺ một trận cảnh cáo. Hai đứa nó bầm dập hết người lê lết mãi mới về được phòng. Cậu Khánh đang tỉa cây trong vườn nghe nói Xuân về bèn gác lại một bên, cậu không định giấu vợ chuyện tối qua thà rằng thành thật để mong cô bỏ qua còn hơn ôm nỗi lo sợ mà giấu diếm. Xuân vừa cởi cái áo dài thì cậu Khánh vào.
– Em đi đò có mệt không?
– Đầu em hơi nhức chắc phải nằm nghỉ một lát, trong người cứ cảm giác khó chịu.
– Vậy em nằm nghỉ đi, tôi pha ly nước cam uống nhé.
– Dạ.
Cậu Khánh nhẹ nhàng khép cửa lại, giờ chưa phải lúc để nói đợi tối Xuân đỡ mệt đã. Cậu xuống bếp thì thấy con Mận cả người uể oải, bước đi cà nhắc, Trà cũng không khá hơn mấy, nó bị ᵭάпҺ mặt sưng vù. Cậu Khánh giật mình quan tâm hỏi han.
– Hai đứa sao thế, bị ai ᵭάпҺ?
– Mợ Quyên thưa cậu, mợ ấy bảo hai đứa em lẻo mép nhiều chuyện. Lần này mợ chỉ ᵭάпҺ cảnh cáo nếu lần sau dám làm trái ý sẽ đuổi ra khỏi nhà.
– Cô ta đúng là quá đáng, em pha giúp tôi ly nước cam cho mợ Xuân, tôi đi đòi lại công bằng cho hai đứa.
– Tụi em đội ơn cậu.
Con Mận tuy đau nhưng nghe cậu Khánh nói vậy thì phấn khích lắm. Nó quay sang bảo Trà.
– Hai đứa mình đã có cậu Khánh và mợ Xuân chống lưng, không còn sợ cô ta nữa.
– Mày be bé cái mồm thôi, còn bà chủ nữa mà. Tao chỉ sợ gây phiền phức cho mợ Xuân, không biết mợ ấy đã nghe chuyện đêm qua chưa.
– Tao nghĩ chắc cậu Ba sẽ ʇ⚡︎ự nói thôi, cậu thương mợ Xuân như thế nên không giấu đâu.
Con Mận lấy chai dầu dì Dung đưa xức lên mấy chỗ bầm, nó nghiến chặt răng vì đau. Cậu Khánh nói được làm được sau khi mắng Quyên một trận cậu mới đỡ tức. Cô ta xem ๓.ạ.ภ .ﻮ người không ra gì, thích thì ra tay ᵭάпҺ. Bản tính coi trời bằng vung ấy có ngày cũng phải nhận hậu quả. Cậu Hai về nhà sớm hơn mọi khi, Quyên còn tưởng bở cậu nhớ mình nên về sớm không ngờ chào bà Lý xong cậu một mạch đi thẳng về phòng. Cứ như cô ta là không khí vậy. Quyên tức lắm mấy hôm nay đã nghén khó chịu rồi còn không được cậu quan tâm cô ta càng bực bội hơn. Bà Lý đã dặn không được nói cậu biết về đứa bé trong bụng nên Quyên phải nhịn, đợi sau khi cô ta sinh ra rồi có khi cậu Hai thương cô ta hơn.
Xuân ngủ một giấc đến chập tối, cơn nhức đầu cũng qua đi, cô mở mắt đã thấy cậu Khánh ngồi tгêภ ghế uống trà. Cô thấy cậu lạ lắm như có điều gì muốn nói, mặt đanh lại không nở nổi một nụ cười.
– Em thấy đỡ hơn chưa?
– Rồi ạ, cậu ăn cơm chưa để em xuống bếp nấu nhé.
– Không cần đâu tôi dặn con Mận nấu rồi. Thật ra tôi có chuyện này muốn nói với em.
Xuân đoán không sai tí nào nhưng sao cậu Khánh lại trở nên nghiêm túc thế kia, cô hơi lo.
– Đêm qua… Tôi… Tôi cũng không biết sao mình ngủ say đến vậy, đầu óc chẳng nhớ được gì đến khi tỉnh dậy thì thấy Quyên nằm bên cạnh.
Thì ra đây chính là âm mưu của bà Lý, dụ cô đi khỏi để Quyên dễ hành động, đứa bé trong bụng cô ta nghiễm nhiên trở thành con của cậu Khánh. Quả thật tính toán rất kĩ, vẹn cả đôi đường. Thấy Xuân im lặng không nói gì cậu Khánh càng rối rắm hơn.
– Tôi xin lỗi vì không chung thủy với em, nhưng tôi thề mình không có ý gì khác với cô ta.
– Cậu không cần phải thấy có lỗi, dù gì hai người cũng là vợ chồng, em hiểu mà.
Nghe Xuân nói vậy cậu thấy khó chịu hơn, còn tưởng cô sẽ mắng mình vài câu hoặc là buồn bã. Tгêภ mặt Xuân không lộ ra chút biểu cảm gì đau lòng, hệt như chuyện này không có gì to tát. Cậu Khánh khó hiểu nhìn Xuân, cậu ʇ⚡︎ự hỏi bản thân tại sao cô lại hờ hững như vậy, là vì cô rộng lượng hay có nguyên nhân gì khác.