TG : Cao Nguyen
Phần hai
Bà Hòa là đời vợ thứ hai của ông Tuấn . Đời vợ trước là bà Hồng cưới từ khi đất nước đang thời kỳ đổi mới , chuyển từ chế độ bao cấp sang kinh tế thị trường . Vợ chồng Tuấn – Hồng làm cùng cơ quan . Hai vợ chồng bàn nhau , Hồng về quê làm ruộng Tuấn ở lại tiếp tục nghề nghiệp của mình. Là người năng động , tháo vát, lại có mẽ bên ngoài , nên bước đường công danh của anh vô cùng thuận lợi . Thời buổi giao thời, nhiều khi giá trị ảo lại thành giá trị thực . Chỉ với cái bằng trung cấp thôi mà sau một thời gian , anh đã có bằng đại học , rồi bằng Phó Tiến sĩ , bây giờ quy đổi thành bằng Tiến sĩ . Khi có bằng Phó Tiến sĩ anh như được cấp giấy thông hành bước vào con đường công danh . Tuấn lên chức và thay đổi từng ngày . Anh béo lên , trắng ra , quen dần với những buổi chiêu đãi, tiệc tùng đủ thứ ngon vật lạ và những lời ve lòng kiêu hãnh : ” Nhà khoa học trẻ , nhà quản lý tài năng ” .
Hồng về quê cấy gần mẫu ruộng và nuôi dưỡng chăm sóc bố mẹ chồng . Trời phú cho chị thân hình chắc khỏe và tính chịu thương chịu khó, nên việc đồng áng chị làm cứ băng băng . Chị được bà con làng xóm hết lời khen ngợi là con dâu hiền thảo , chăm sóc bố mẹ chồng từng ly từng tí .
Mỗi lần anh Tiến sĩ về bỏ cặp kính trắng ra nằm với vợ, ngửi mùi tóc khét lẹt vì nắng gió, gót chân nứt nẻ của vợ chà lên bắp chân mình ran rát , anh buồn nản thở dài . Tuấn nhớ tới những cô gáι ở cơ quan . Sao họ trắng và da ϮhịϮ thơm tho thế ? Anh ít về hơn .
Ở quê , Hồng sau mỗi vụ thu hoạch , thóc phơi khô quạt sạch đổ hòm là thở phào vui vẻ . Chị nghĩ rằng mình đang là hậu phương vững chắc cho chồng an tâm công tác .
Đến lúc Tuấn viết đơn ly hôn, Hồng bất ngờ như người vừa biết mình bị Ьệпh υпg Ϯhư di căn giai đoạn cuối . Đơn Tuấn viết với đủ lý do của thời hiện đại . Nào là không hợp nhau , không cùng khái niệm về vấn đề cuộc sống . Không thể tạo điều kiện cho nhau công tác tiến bộ . Hồng thì hiểu đơn giản vợ chồng chị như đôi đũa lệch . Tuấn bỏ chị chỉ vì chị quê mùa thô kệch mà thôi . Chuyện đến tai bố mẹ chồng. Hồng ngạc nhiên trước sự phản ứng quyết liệt của họ. Ông bố chồng chỉ mặt con trai :
_ Mày bỏ cái Hồng chúng tao từ mày . Là người có học sao mày không biết ρhâп biệt vàng thau ?
*****
Những ngày bà Hòa đi chùa từ sáng đến chiều là những ngày Huệ được thảnh thơi và sung sướиɠ nhất . Ông Tuấn ít khi ăn cơm nhà . Nên những ngày đó chỉ có Huệ và cụ Lài ở nhà . Giặt giũ , lau dọn nhà cửa xong xuôi , Huệ lại vào phòng cụ Lài . Huệ vừa xoa Ϧóþ chân , tay, gãi ngứa cho cụ Lài vừa thủ thỉ chuyện trò cùng cụ . Cụ Lài hay kể cho Huệ nghe những chuyện từ ngày xửa ngày xưa , khi mà thôn quê vẫn còn hợp tác xã nông nghiệp .
Tiếng kẻng làm bằng vỏ bom Mỹ treo ở gốc cây gạo cổ thụ đầu làng báo hiệu giờ đi làm , giờ tan làm . Tiếng kẻng dồn dập báo động máy bay Mỹ đang bay vào vùng trời quê hương ném bom trong những năm tháng chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ tгêภ miền Bắc . Khi kể , mắt cụ ánh lên niềm vui sướиɠ và ʇ⚡︎ự hào . Cụ kể khi đi làm đồng đầu đội mũ rơm , bên hông luôn có túi cứu thương ra sao . Cụ kể có bận máy bay Mỹ bị bắn rơi , một chiếc dù đỏ rơi xuống cάпh đồng làng cụ .
Dân quân vác súng trường , xã viên như cụ cầm đòn gánh , ào ào xông đến , tóm sống thằng phi công đang nóp ngóp dưới ruộng , trói tay giải về sân kho hợp tác xã . Sau đó có hai chiếc xe U oát của huyện đội đến chở thằng phi công đi . Nghe nói dù đỏ là phi công sỹ quan cấp tá . Rồi cụ kể nhà nào cũng có hầm trú ẩn tránh bom Mỹ đào dưới bụi tre như thế nào, vv .
Rồi cụ kể ngày ấy tình làng nghĩa xóm gắn bó nhau như ruột ϮhịϮ , thậm chí có bát canh ngon cũng mang cho nhau, yêu thương đùm bọc nhau lắm . Không có kẻ giàu người nghèo như bây giờ . Có khi đang kể cụ lại cҺửι ông Tuấn là: “cái thằng xanh vỏ đỏ lòng,thằng con bất hiếu ”
Những ngày bà Hòa có khách đến chơi là những ngày Huệ mệt phờ . Những bà khách mặt hoa da phấn ,sai Huệ hết việc này đến việc khác , làm như Huệ là ô sin nhà các bà .
Cũng có hôm chẳng hiểu bực tức ở đâu , khi ấy Huệ đang ở phòng cụ Lài bón ăn cho cụ , khi thấy Huệ đi ra , chị Thủy quăng cái dép vào người Huệ , miệng thét lên :
_ Cái con kia ,tao bảo mày pha cho tao ly nước cam mà sao bây giờ mày mới ra . Đi pha nước cam cho tao mau ! Đồ ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt !
Ở nhà này , có lẽ ngoài cụ Lài ra , thì ông Tuấn cũng chưa bao giờ to tiếng với Huệ .
Có một hôm bà Hòa bảo Huệ :
_ Cháu chờ thằng Hùng về để mở cổng cho nó .
. Huệ cứ ngủ gà ngủ gật ngồi thấp thỏm đợi cậu chủ về . Gần hai giờ sáng mới thấy cậu chủ ᵭάпҺ xe về . Dáng cậu chủ cao lớn , đầu cạo trọc lốc , người sặc sụa mùi bια ɾượu . Huệ khóa cổng xong ,đang lững thững đi vào nhà thì Hùng lao đến , hai tay vồ ռ.ɠ-ự.ɕ Huệ . Cũng may là Huệ đã được bố dạy võ để phòng thân từ hồi lớp 9 . Huệ nghiêng người , lấy một chân làm trụ , một chân khẽ gạt chân Hùng , một tay đẩy vào vai theo đà lao của Hùng ,tay còn lại vung thẳng vào mặt làm cho hắn nằm úp mặt xuống sân , ɱ.á.-ύ mũi túa ra . Huệ thét lên :
_Đồ khốn пα̣п ! Tôi cảnh cáo anh đừng có giở trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ với tôi !