TG : Cao Nguyen
Phần một
Sáng sớm có tiếng còi xe . Ông Tuấn ҳάch cặp ra khỏi nhà . Bà Hòa vợ ông đang xỏ giày đi thể dục dưỡng sinh .Huệ bê chậu quần áo đầy vập ra vòi nước sau nhà .
Giọng bà Hòa lanh lảnh :
_ Họp hành ở đâu thì họp chiều về sớm để xe đưa tôi đi chùa, ông nhớ đấy nhé ! Cái Huệ dọn dẹp lau nhà xong nhớ gọi anh Hùng , chị Thủy dậy, con cái lớn rồi mà cứ ngủ trương ra .
Ông Tuấn vừa đẩy cổng vừa gắt:
_ Suốt ngày chùa với chiền, người ta còn công việc đi đây đi đó biết thế nào mà hẹn. Đi đâu bảo thằng Hùng lấy xe nhà đưa đi . Bây giờ người ta đang cấm dùng xe công cho việc riêng đấy .
Huệ lấy chiếc ghế nhựa lặng lẽ ngồivò quần áo
Có tiếng chim hót líu lo tгêภ vòm cây Ꮙ-ú sữa . Khoảng sân buổi sớm lặng lẽ trong veo . Những nhành cây rung rinh mỗi khi có một cơn gió thổi qua. Hai tay Huệ vò quần áo mắt vẫn dõi theo chú chim sâu, vừa bắt được một con sâu trong đọt lá non . Nuốt xong con mồi chim sâu quẹt quẹt cái mỏ vào thân cây , rồi lại chuyền cành chăm chú tìm kiếm mồi …
Huệ là người thứ tám trụ lại được sau bảy người đến nhà ông Tuấn , làm người giúp việc . Bảy người đến rồi đi với bảy lý do không ai giống ai . Họ đi mà không hề tiếc cái giá thuê
Ôsin cao ngất ngưởng . Nhưng đâu phải ông Tuấn hớ hoặc hào phóng với người giúp việc .
Ô sin nhà ông ngoài việc dọn dẹp nhà cửa , nội trợ còn phải chăm sóc cụ Lài , mẹ ông đang ốm “thập ʇ⚡︎ử nhất sinh” . Cụ ốm không đơn giản là nằm bất động , mà cụ còn bị chứng Ьệпh lở ngứa ħàɲħ ħạ , muốn gãi mà không gãi được. Người giúp việc phải làm việc ấy thay cụ.
Nhà ông Tuấn có bốn người. Hai vợ chồng, hai đứa con, thêm cụ Lài là năm. Tính thêm vì cụ không có hộ khẩu thành phố. Khi ốm một mình ở quê đành phải bán nhà cửa đất đai, lên ở với con trai. Cụ như cây tầm gửi bám vào thân cau, ҳάc ở thành phố nhưng hồn ở quê nhà . Thời hiện đại với một gia đình khá giả và ai cũng có cá tính mạnh , thì chăm sóc người già ốm , khó như bắt người ta nuốt một thanh gươm.
Bà Hòa về hưu non, là người nhàn nhất, không ngại ngần giãi bày :
_ Kể cả mẹ đẻ tôi mà ốm như thế thì tôi cũng vái, chứ chưa nói đến mẹ chồng .
Còn cậu cả đã tốt nghiệp đại học , đang chờ mở công ty riêng . Cô hai sinh viên đại học năm thứ ba, mỗi lần đi qua cửa phòng bà nội, đều bịt mũi chạy nhanh lên tầng hai, hỏi làm sao đủ dũng khí tắm rửa đổ bô cho bà . Chỉ còn ông Tuấn, thì bận trăm công nghìn việc của giám đốc một Sở, đâu còn thời gian . Là người có học , giữ chữ hiếu, nên ông đã dành chút thời gian buổi tối , đến bên giường mẹ để vấn an . Cụ Lài đã quá quen với những câu hỏi hờ hững, nên cứ giả vờ ngủ say như không nghe thấy . Ông Tuấn chán nản ngồi chưa ấm chỗ đã vội đứng lên .
*****
Mọi việc đều đến tay Huệ , thay bỉm , gãi ngứa ,bón ăn , tắm táp và giặt giũ những bộ quần áo cóc cáy của cụ Lài, là công việc hàng ngày của nó . Một hôm ông Tuấn thấy Huệ vẹo sườn với chậu quần áo, ông bảo :
_ Cháu mang vào máy mà giặt, chứ nhiều thế giặt tay đến bao giờ .
Bà Hòa nghe thấy hét lên :
_ Tao cấm ! Quần áo của bà phải mang ra vòi nước sau nhà mà giặt , không được giặt máy và giặt chung với quần áo của nhà .
Năm nay Huệ mười tám tuổi , vừa tốt nghiệp phổ thông trung học . Dáng người cân đối khỏe mạnh. Khuôn mặt trái xoan , tóc để dài ngang lưng , tuy nước da hơi đen bàn tay bàn chân thô ráp , nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của một cô thôn nữ tràn đầy nhựa sống. Huệ đến làm người giúp việc cho gia đình ông Tuấn đã gần ba tháng . Tính nó nhanh nhẹn hoạt bát nên chẳng mấy chốc đã quen việc . Huệ như chiếc đồng hồ giờ nào việc nấy, xếp kín như lịch đài phát thanh. Sáng bắt đầu từ năm giờ . Đêm lúc ℓêп gιườпg là hai hai giờ. Nhiều khi có việc đột xuất thì hai ba giờ . Ở nhà ông Tuấn , Huệ sợ nhất là lúc cụ Lài van lạy Huệ đi mua tђยốς chuột cho cụ uống, để cụ được ૮.ɦ.ế.ƭ tránh cho cơn ngứa ħàɲħ ħạ . Cụ lạ lắm cứ ngứa lên là cụ réo vợ chồng ông Tuấn và hai đứa cháu lên cụ cҺửι :
_ Đồ bất hiếu xanh vỏ đỏ lòng, đồ tôm đội … lên đầu
Kế đến là Huệ sợ chị Thủy. Chị Thủy xinh đẹp, da trắng hồng , tóc nhuộm vàng như người ngoại quốc , nhưng lại hay xét nét và đay nghiến Huệ . Chị bảo :
_ Nhà tao trả lương nuôi ô sin cao nhất thành phố này, mày mà lớ sớ tao tạt axit vào mặt .
Chị còn hay kể chuyện :
_ Ô sin nhà này ằn cắp tiền vàng trong tủ, ô sin nhà kia ngủ với ông chủ , vv …
Thi thoảng Huệ điện về cho mẹ. Mẹ hỏi thăm sức khỏe của bà rồi hỏi nó có vất vả không ? Huệ bảo bình thường nhưng nước mắt lại ứa ra . Hình như mẹ nó cũng hiểu nên động viên :
_ Bà sống chẳng được mấy nữa, con cố gắng chịu khó chăm sóc bà.
Trong tận đáy lòng Huệ cũng rất thương bà, nhất là lúc Huệ gãi cho bà hết ngứa , bà khóc lào phào cảm ơn nó . Trong nhà chỉ có Huệ là bà không cҺửι, không gắt gỏng bao giờ , cả trong lúc bà đau đớn nhất .
Từ trong nhà tắm , bà Hòa vứt qua khe cửa cả đống quần áo, gọi Huệ :
_ Huệ ơi , mang quần áo giặt đi . Nhớ vò qua mới cho vào máy .
Vừa lúc đó cụ Lài cũng gọi :
_ Huệ ơi vào bà nhờ tí .
Huệ vội vàng chạy vào chỗ cụ Lài . Bà Hòa không thấy Huệ , liền chu chéo :
_ Con Huệ mày ૮.ɦ.ế.ƭ dẫm ở đâu mà lâu thế .
( Còn nữa)