Chỉ yêu mình em – Chương 5

Vũ Linh 364

Tác giả : An Yên

Chiều hôm đó, Khang Viễn cùng bố mẹ ra nghĩ trang – nơi người bố ruột của cậu đã yên nghỉ, nơi mà khi hơn bốn tuổi, anh đã vì nhớ ông mà một mình chạy ra để ông bà ngoại lẫn ba mẹ đỏ mắt đi tìm. Khang Viễn cứ tần ngần đứng trước mộ bố trong khi mẹ Lệ Thủy và ba Minh Hoàng soạn lễ . Lệ Thủy nhìn lên lọ hoa ” XIN ĐỪNG QUÊN ANH” vẫn tươi nguyên dù sương gió mà lòng chợt chùng xuống.

Sau khi soạn lễ xong xuôi, Minh Hoàng đứng nghiêm trang nói:

– Doãn Tuấn Khang, Minh Hoàng lại đến thăm cậu đây. Tôi đã hứa với cậu sẽ bảo vệ mẹ con Lệ Thủy, sẽ không phản bội cô ấy và giờ đây, đứng trước cậu, tôi đã và đang thực hiện lời hứa đó. Cậu hãy yên tâm nhé!

Với Lệ Thủy, mỗi lần đến đây là một lần kí ức trong cô trỗi dậy , nhưng Minh Hoàng nói đúng, dù lời hứa ấy sau này anh mới kể cho cô nhưng quả là anh đã giữ lời. Đó là điều mà cô luôn cảm kích.

Vừa ra khỏi nghĩa trang, ba người họ chạm mặt ông bà Tuấn Vĩnh – Diễm An và cô con gáι Diễm Trang. Khang Viễn cúi chào:

– Con chào ông bà nội, chào cô ạ!

Lệ Thủy và Minh Hoàng cũng cúi chào;

– Cháu chào hai bác ạ!

Ông Tuấn Vĩnh và bà Diễm An dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét quý phái của gia đình thế lực . Trong khi ông bà nhìn Khang Viễn với vẻ ҳúc ᵭộпg bởi hình ảnh đứa cháu đích tôn khiến hai người nghĩ tới đứa con trai xấu số thì Diễm Trang lại trưng ra bộ mặt khinh người:

– Không dám!

Ông Tuấn Vĩnh hắng giọng, trừng mắt nhìn con gáι rồi quay sang Khang Viễn:

– Khang Viễn, cháu về lúc nào vậy?

Khang Viễn lễ phép:

– Dạ cháu mới về sáng nay nên chưa kịp qua chào ông bà và cô ạ!

Ông Tuấn Vĩnh gật đầu:

– Ừ, ngày mai cháu qua nhà ông nội nhé!

Khang Viễn cúi đầu:

– Dạ, cháu sẽ qua thăm mọi người và thắp hương cho bố ạ!

Rồi ba người họ lên xe về nhà. Tối hôm đó, cũng vì còn mệt và gia đình chú Kiến Văn sang chơi nên Khang Viễn vẫn chưa đến được nhà Quỳnh Chi, anh cũng không gọi vì muốn cô bất ngờ nên cô chưa biết anh trở về. Sau bữa tối, Kiến Khôi hỏi Khang Viễn:

– Anh không định lấy vợ sao?

Khang Viễn cười:

– Lo gì, ổn định sự nghiệp đã!

Kiến Khôi liếc anh:

– Em không hiểu nổi anh, mẹ anh có một công ty, ba anh có một tập đoàn, ông nội anh có một công ty, bên nhà chú Minh Hoàng còn một tập đoàn thời trang , việc quái gì anh phải sang tận Pháp mở chuỗi cửa hàng?

Khang Viễn vỗ vai Kiến Khôi:

– Anh thích ʇ⚡︎ự lập, anh không muốn là cái bóng của ai cả. Anh muốn thử cảm giác phiêu lưu trong kinh doanh để trải nghiệm, ba Minh Hoàng trước đây cũng vậy mà, nay danh vang khắp nơi đấy thôi. Anh không muốn khi nhắc tới anh, họ lại dùng những từ ” con trai Hoàng gỗ” mà anh là anh, vậy thôi.

Kiến Khôi gật đầu:

– Ba anh và bố em quả là những người đàn ông đáng ngưỡng mộ. Thôi, giờ em qua nhà bạn đây, mai gặp lại anh nhé!

Chiều hôm sau, Khang Viễn lái xe tới nhà ông nội Tuấn Vĩnh để thắp hương cho bố. Sau bữa cơm, ông nội hỏi anh:

– Cháu về có lâu không? Đã tính bước tiếp theo chưa?

Khang Viễn cười:

– Dạ cháu mới về nên chưa tính gì cả ông nội ạ!

Ông Tuấn Vĩnh cười:

– Cháu vào phòng ta, chúng ta bàn công việc một chút

Diễm Trang đang ngồi ăn trái cây vội nói:

– Bố! Có chuyện gì sao không nói ở đây mà phải vào phòng ạ?

Ông Tuấn Vĩnh nhìn Diễm Trang:

– Chuyện riêng của bố và Khang Viễn, nói đây không tiện!

Diễm Trang ngọt giọng:

– Bố à, nó mới hơn hai mươi tuổi nhưng cái tham vọng chắc cũng y chang con mẹ nó thôi, giàu rồi muốn giàu thêm.

Ông Tuấn Vĩnh trừng mắt:

– Diễm Trang, bố thấy con mới có tham vọng đấy! Bố chỉ muốn nói chuyện riêng với Khang Viễn.

Diễm Trang vẫn không bỏ cuộc:

– Trước đây, mẹ nó bám anh Tuấn Khang, đẻ ra nó để được bước vào cái nhà này. Rồi anh ấy gặp пα̣п, giờ có đại gia Minh Hoàng rồi, nhưng không ai chắc rằng nó không muốn nhòm ngó công ty Doãn Tuấn hả bố?

Khang Viễn mỉm cười:

– Cô Diễm Trang, cô yên tâm đi, cháu không nhìn gì đến công ty Doãn Tuấn đâu ạ. Cháu đến đây chỉ vì tình cảm với người bố đã khuất. Hiện nay, cháu có chuỗi cửa hàng mây tre đan ở Pháp cùng các bạn, kể cả công ty Viễn An của mẹ hay tập đoàn Hoàng ‘s của ba Minh Hoàng và cả Trịnh ‘s của gia đình họ Trịnh cháu còn chưa nghĩ đến, làm gì có công ty Doãn Tuấn trong đầu cháu hả cô?

Diễm Trang nguýt dài:

– Mày nói vậy thôi, tao lạ gì giống nòi nhà mày!

Khang Viễn nhếch môi cười nhạt:

– Cháu mang họ Doãn, cùng nòi với cô đấy. Cháu trộm nghĩ, cô nhiều tiền thế, chi bằng đi mua thêm tấm bằng nhân cách chắc sẽ hợp lý hơn đấy.

Diễm Trang trợn mắt:

– Tao thừa nhân cách, không đến lượt mày dạy dỗ!

Khang Viễn thờ ơ:

– Vậy phiền cô cúi xuống xem nó rơi đâu đó mà nhặt lên đi ạ!

Nói rồi anh cúi chào mọi người và ra về , để lại bà cô Diễm Trang đỏ ngầu mắt vì giận dữ.

Tâm trạng không vui nên Khang Viễn lái xe về nhà. Vừa vào đến phòng khách, anh nghe tiếng bố mẹ ở phòng bên cạnh:

– Minh Hoàng, em thấy như thế thiệt thòi cho anh lắm, để em sinh cho anh một đứa con trai đi!

Giọng ba Minh Hoàng vang lên:

– Anh nói cả trăm lần rồi, không là không. Anh không chịu được cảnh nhìn em đau đớn trong phòng sinh đâu!

Mẹ Lệ Thủy cười:

– Ai đẻ mà chả đau, anh hay thật đấy, các ông chồng khác có kêu ca gì đâu!

Ba lên tiếng:

– Họ không đau nên không kêu, anh đau ở tιм đây này. Lệ Thủy , không cần thiết như thế. Với anh, một đứa con trai như Khang Viễn là quá tuyệt rồi. Em nên nhớ, anh ở cạnh em và các con không phải vì lời hứa với Tuấn Khang mà vì anh ʇ⚡︎ự nguyện, vì anh yêu em và bốn đứa con. Nên từ nay, anh không muốn nghe em đề cập đến vấn đề này nữa. Anh là con trai duy nhất của bố anh và Khang Viễn duy nhất của anh, tất cả mọi thứ của anh là của Khang Viễn, vậy thôi.

Khang Viễn không nghe mẹ anh nói gì nữa, có lẽ mẹ cũng như anh lúc này – vô cùng ҳúc ᵭộпg trước người đàn ông ấy. Phải, gia đình của anh là ở đây, một gia đình hạnh phúc như vậy thì việc gì anh phải buồn vì những việc nhỏ nhặt khác chứ? Nghĩ vậy, Khang Viễn huýt sáo bước lên phòng.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất