Tác giả : An Yên
Lệ Thủy há hốc miệng:
– Khang Viễn, con không nhớ Quỳnh Chi sao? Vậy con có nhớ tên ba mẹ không?
Khang Viễn không gật được đầu nhưng ánh mắt tỏ ý cười, anh thều thào:
– Con…nhớ..chứ ạ! Mẹ ..là Vương Lệ Thủy, ba… là Trịnh Minh Hoàng, bố là…Doãn Tuấn Khang…con còn ba cô em gáι… xinh đẹp…
Lệ Thủy thắc mắc:
– Ơ, thế tại sao con lại không nhớ Quỳnh Chi? Con bé là…
Cô chưa kịp nói hết câu thì Minh Hoàng vội cắt ngang:
– Lệ Thủy, con vừa mới tỉnh, em đừng bắt con nghĩ nhiều, từ từ rồi con sẽ nhớ mà. Em làm thế, Khang Viễn thêm căng thẳng quên luôn cả em đấy! Để anh đi gọi Nicolas!
Khang Viễn liếc nhìn ba, môi hơi nhếch lên:
– Chỉ…ba…hiểu…con!
Lệ Thủy nín bặt. Cái thằng…
Thấy Minh Hoàng vội vã đi ra, Quỳnh Chi lo lắng hỏi:
– Ba Minh Hoàng, anh Khang Viễn lại làm sao thế ạ?
Minh Hoàng nhìn Quỳnh Chi, trong đáy mắt lộ rõ vẻ thương cảm:
– Không con ạ, Khang Viễn tỉnh lại rồi, chỉ có điều nó chưa nhớ hết mọi người nên ba đi tìm bác sĩ đã.
Quỳnh Chi mừng rỡ:
– Ba…anh ấy…có nhớ con không ạ? Anh Khang Viễn có hỏi con không ba?
Minh Hoàng né tránh ánh mắt của Quỳnh Chi , nói vội vã:
– Con bình tĩnh, để ba gọi bác sĩ khám cho Khang Viễn đã!
Quỳnh Chi gật đầu:
– Dạ ba!
Trong khi Minh Hoàng gọi Nicolas, Quỳnh Chi chắp tay tạ ơn Trời Phật đã phù hộ cho Khang Viễn. Cô đã cầu nguyện rất nhiều và anh đã tỉnh lại. Khang Viễn của cô đã từ cõi âm ti trở về thật rồi. Niềm sung sướиɠ hạnh phúc khiến đôi má cô đỏ hồng lên giữa trời đông buốt giá của nước Pháp. Quỳnh Chi nhìn qua lớp kính, mẹ Lệ Thủy đang cầm tay Khang Viễn, tay kia vuốt mái tóc anh. Lòng Quỳnh Chi hồi hộp lạ thường, như một cô gáι ngày đầu biết yêu vậy. Ngoài kia, những bông tuyết rơi xuống nền đất, vậy nhưng ở đây, lòng Quỳnh Chi ấm áp vô cùng. Vậy là sau bao bão giông…ngày hội ngộ sắp đến…
Chỉ một phút sau, các bác sĩ lại tập trung quanh giường Ьệпh của Khang Viễn. Lần này, Nicolas mừng rỡ reo lên:
– Thật không ngờ cậu ấy hồi phục kì diệu như thế, giống như có năng lực siêu nhiên vậy, mọi thứ đều ổn.
Rồi các bác sĩ đưa Khang Viễn đi chụp chiếu đủ kiểu rồi chuyển anh sang phòng VIP của Ьệпh viện. Căn phòng này ngoài giường Ьệпh còn có một bộ sofa và một chiếc giường nhỏ cho người nhà ngủ lại. Ở phòng này, mọi người vào thăm dễ dàng và thoải mái hơn. Khi Quỳnh Chi vừa bước vào, ánh mắt cô chạm ánh mắt Khang Viễn:
– Anh Khang Viễn! Anh thấy thế nào rồi ạ?
Quỳnh Chi không hiểu sao lúc ấy mẹ Lệ Thủy lại bịt miệng nấc lên, ba Minh Hoàng lại cúi mặt. Khang Viễn nhìn cô rất lâu, lâu lắm, rồi đưa mắt sang Kiến Khôi bên cạnh và thốt lên một câu:
– Kiến Khôi, đây là ai?
Quỳnh Chi mở to mắt trân trân nhìn anh. Tại sao anh không nhớ ra cô? Anh vẫn nhớ ba mẹ và Kiến Khôi, sao lại quên cô? Quỳnh Chi vội lao lại nắm tay anh:
– Khang Viễn, anh không nhớ em sao? Em là Quỳnh Chi mà, có phải anh sang Pháp mấy năm nên không nhớ em? Hay vì em lớn rồi nên anh không nhận ra em? Phải không anh?
Cô lay lay tay anh, cô nói mà nước mắt đầm đìa rơi. Tại sao anh lại chỉ quên mỗi cô? Cô sai ở đâu? Sai ở đâu chứ?
Nhìn cô cầm bàn tay Khang Viễn mà khóc, Lệ Thủy nức nở:
– Khang Viễn à, con bé đã khổ quá rồi, mệt quá rồi , mẹ xin con đấy…
Bác sĩ Nicolas bước vào:
– Trịnh, tôi hiểu cảm giác của gia đình anh nhưng Khang Viễn vừa mới tỉnh, không nên để cậu ấy ҳúc ᵭộпg mạnh, sẽ không tốt cho quá trình phục hồi trí пα̃σ. Phiền mọi người ra ngoài bớt đi!
Trịnh Minh Hoàng gật đầu, anh quay sang Kiến Khôi:
– Con đưa Quỳnh Chi ra ngoài nghỉ một chút, con bé đang mất bình tĩnh.
Quỳnh Chi ngước nhìn ba Minh Hoàng, mắt đẫm lệ:
– Ba, sao anh Khang Viễn không nhớ con ạ? Tại sao vậy ba? Con sai ở đâu ạ?
Minh Hoàng vỗ vỗ vai cô:
– Con không sai ở đâu cả. Con để bác sĩ kiểm tra thêm cho Khang Viễn, ba nghĩ không có vấn đề gì đâu!
Quỳnh Chi ngoan ngoãn rời bàn tay Khang Viễn, theo Kiến Khôi đi ra ngoài. Nhìn dáng người nhỏ bé, bóng lưng cô đơn lủi thủi của cô, Lệ Thủy không nén được tiếng thở dài:
Minh Hoàng quay sang Nicolas:
– Nicolas, kết quả chụp chiếu của Khang Viễn thế nào?
Vị bác sĩ tài ba thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Hoàn toàn bình thường Trịnh ạ! Thực ra, tôi không nghĩ Khang Viễn lại hồi phục nhanh như vậy. Chỉ trong ʋòпg mấy ngày, quả là kì diệu! Đặc biệt, những tổn thương trong lục phủ ngũ tạng của cậu ấy tiến triển rất tốt. Phần bã chè đóng đinh, sườn nẹp cố định từ đầu cũng ổn. Nếu theo tiến độ này, có thể vài tuần nữa, Khang Viễn sẽ cử động một số cơ khớp và chúng tôi sẽ tiến hành tập luyện tại giường.
Minh Hoàng thắc mắc:
– Nhưng tôi không hiểu tại sao Khang Viễn nhớ tất cả nhưng lại quên người con gáι mà nó yêu hơn cả bản thân?
Nicolas trầm tư mấy phút rồi nói:
– Có thể đây chỉ là hiện tượng mất trí nhớ tạm thời do sang chấn tâm lý. Tôi hỏi thật nhé, trước khi xảy ra tai пα̣п, Khang Viễn và Quỳnh Chi có chuyện gì đậm sâu đến mức giằng xé khó quên?
Trịnh Minh Hoàng vỗ vai anh bạn bác sĩ và kể vắn tắt câu chuyện, hi vọng anh ấy tìm ra hướng giải quyết. Nicolas gật đầu thấu hiểu:
– Tôi hiểu rồi. Có thể vì chuyện đó quá bất ngờ nên giờ tỉnh lại, nhất thời Khang Viễn chưa nghĩ ra. Nhưng thực sự, đầu óc Khang Viễn hiện tại hoàn toàn bình thường.
Munh Hoàng vỗ vai cảm ơn bác sĩ Nicolas rồi nói Lệ Thủy cố gắng an ủi Quỳnh Chi.
Những ngày sau đó, mọi người tạo điều kiện cho Quỳnh Chi gần Khang Viễn nhiều hơn để anh phục hồi trí nhớ về cô. Ngoài giờ học, Quỳnh Chi đến Ьệпh viện lau người, đút cháo loãng cho Khang Viễn, nói chuyện cùng anh. Lần nào ra khỏi phòng cô cũng khóc. Còn Khang Viễn cứ điềm nhiên nhận lấy tất cả mọi sự chăm sóc, không bài xích, không ghét bỏ. Trong đáy mắt không lạnh lùng mà ẩn chứa tia thương xót:
– Khang Viễn, anh còn nhớ không, anh gặp em lúc em mới mười hai tuổi, còn anh tận hai mươi hai tuổi cơ. Em gọi anh là chú đấy. Nếu không có ba Minh Hoàng thì còn lâu em mới gọi anh đấy!
Ánh mắt Khang Viễn lóe lên một tia thú vị.
– Khang Viễn, anh suốt ngày đến cửa hàng của gia đình em mua hoa, có anh, em chả phải lo ế hàng.
Ánh mắt Khang Viễn lóe lên một tia ngạc nhiên.
– Khang Viễn, cái đêm sinh nhật lần thứ mười sáu của em, anh tệ thật đấy, không chúc mừng em lại lo ngồi uống say bí tỉ. Nếu tối đó, người ở cạnh anh không phải là em thì sao?
Ánh mắt Khang Viễn lóe lên một tia xót xa.
Cứ thế, cô cứ kể, anh cứ nghe. Mấy hôm sau, Khang Viễn đột nhiên hỏi lại:
– Chúng ta đã rất yêu nhau sao?
Viễn mắt Quỳnh Chi hoen đỏ. Một giọt nước mắt vô thức lăn dài tгêภ gò má trắng như bông tuyết cô đơn ngoài kia. Quỳnh Chi không biết trả lời như thế nào cả bởi anh và coi đã trải qua ngày tháng yêu đương nào đâu. Nói đúng hơn, cả anh và cô đều hướng trái tιм về nhau nhưng một lời yêu cũng chưa có. Cô phải trả lời anh ra sao đây?
Quỳnh Chi lau vội dòng nước mắt , khẽ gật đầu và cười:
– Dạ, đúng rồi…chúng ta…đã rất yêu nhau.
Quỳnh Chi muốn Khang Viễn nghĩ rằng đó là một tình cảm đẹp đẽ, một tình yêu đúng nghĩa. Khang Viễn mấp máy ๒.ờ ๓.ô.เ mỏng:
– Chúng ta đã cưới nhau sao?
Quỳnh Chi lắc đầu:
– Chúng ta chưa kịp làm đám cưới thì anh bị tai пα̣п!
Khang Viễn thắc mắc:
– Vì tôi thấy em gọi ba mẹ tôi là ba mẹ…
Quỳnh Chi gật đầu:
– À, là ba mẹ đề nghị em gọi như thế khi đến nhận con trai chúng ta là cháu!
Khang Viễn lẩm bẩm:
– Con trai…con trai…
Quỳnh Chi vội mở điện thoại, bấm hình của Viễn Thanh cho anh xem.
Đáy mắt Khang Viễn lóe lên tia hạnh phúc.
Đúng lúc đó, Amabella ào vào như một cơn gió:
– Doãn, anh tỉnh rồi! Em vừa mới nghe nói…
Amabella đưa ánh mắt chán ghét nhìn Quỳnh Chi:
– Quỳnh Chi, phiền cô ra ngoài được không? Tôi muốn nói chuyện riêng một chút với Doãn!
Quỳnh Chi nghĩ hôm nay mình cũng đã nói chuyện với anh nhiều rồi, vả lại cô đang ҳúc ᵭộпg, không muốn anh nhìn thấy mình khóc. Amabella dẫu sao cũng là người truyền máy, đưa Khang Viễn từ chốn âm ti địa phủ về trần gian này. Từ hôm cho ɱ.á.-ύ đến nay cô ấy mới xuất hiện. Giữ phép lịch sự, Quỳnh Chi mỉm cười với Khang Viễn:
– Em ra ngoài, một chút nữa sẽ vào nhé!
Khang Viễn khẽ gật đầu. Quỳnh Chi vừa ra khỏi cửa, Amabella vội cầm bàn tay Khang Viễn áp vào má mình:
– Doãn, em rất nhớ anh!
Doãn Khang Viễn nhìn thẳng vào Amabella, vội rụt tay lain và nói đúng một từ :
– Cút!