Chỉ yêu mình em – Chương 43

Vũ Linh 235

Tác giả : An Yên

Sau khi nghe Minh Hoàng kể mọi chuyện, Kiến Văn rời khỏi Ьệпh viện, tới Tập đoàn giải quyết một số vấn đề rồi lái xe về nhà. Lúc đầu, gia đình anh định tổ chức một bữa tiệc chia tay Kiến Khôi nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh khiến anh không còn tâm trí nghĩ đến tiệc tùng nữa.

Ái Chi thấy chồng về nhà với khuôn mặt mệt mỏi thì lo lắng hỏi:

– Tập đoàn có chuyện gì hả anh?

Kiến Văn lắc đầu:

– Không vợ ạ. Khang Viễn bị tai пα̣п nghiêm trọng, Lệ Thủy ngất xỉu giờ tỉnh dậy đang gào thét ở Ьệпh viện, chúng ta hủy bữa tiệc chia tay em nhé!

Ái Chi run rẩy:

– Anh nói sao? Khang Viễn bị tai пα̣п? Lệ Thủy nằm viện. Sao mọi chuyện ập đến một lúc vậy? Sao giờ này anh mới nói?

Kiến Văn thở dài:

– Anh cũng vừa mới biết mà. Vì Lệ Thủy tối nay cũng ra viện để mai bay sang Pháp, bay cùng chuyến với Kiến Khôi luôn nên anh không nói. Nhưng còn một chuyện….

Ái Chi mặt đầm đìa nước mắt, giọng nghẹn ngào:

– Lại chuyện gì nữa? Lệ Thủy nó chưa đủ khổ sao?

Kiến Văn cúi mặt:

– Đứa bé mà Quỳnh Chi mang…là con của Khang Viễn!

– Choangggg!

Chiếc cốc tгêภ tay Kiến Khôi vỡ tan tành khi cậu vừa vặn đi từ trong bếp ra và nghe trọn vẹn cuộc đối thoại của bố mẹ.

Kiến Văn và Ái Chi cùng quay lại:

– Kiến Khôi!

Cậu con trai đứng trân trân nhìn bố mẹ:

– Những gì bố mẹ nói là sự thật ạ?

Kiến Văn lặng lẽ gật đầu:

– Kiến Khôi, bố biết con có tình cảm với Quỳnh Chi, nhưng con bé không yêu con, nó yêu anh Khang Viễn, mà giờ Khang Viễn…

Kiến Văn cảm thấy lòng nặng trĩu khi nhắc tới Khang Viễn. Tập đoàn Hoàng’s là tâm huyết cả một đời của Minh Hoàng và chỉ muốn để lại cho Khang Viễn và Kiến Khôi. Vì vậy, từ chiều tới giờ quả thật anh không tập trung được vào việc gì cả.

Còn Kiến Khôi cũng run rẩy không kém. Khang Viễn là người anh rất hiền và yêu thương Kiến Khôi từ nhỏ, nghe cái tin động trời ấy, quả thực khó tin. Vội quét những mảnh vỡ từ chiếc cốc, Kiến Khôi cũng như đang thu gọn lại những mảnh vỡ trong trái tιм mình:

– Bố mẹ, con xin phép ra ngoài một chút, con sẽ về sớm ạ!

Kiến Văn vội hỏi:

– Con đi đâu? Ngày mai bay rồi, đừng đi linh ϮιпҺ nhé!

Kiến Khôi nhìn ra sự lo lắng của bố liền cười:

– Bố yên tâm đi! Con không sao đâu! Bố đừng coi thường bản lĩnh của con thế chứ?

Được sự đồng ý của bố mẹ, Kiến Khôi phóng xe tới nhà Quỳnh Chi. Cô đang loay hoay với đống hành lý, Viễn Thanh đứng bên cạnh bập bẹ:

– Mẹ Quỳnh Chi…đi chơi ạ?

Không hiểu sao từ chiều tới giờ lòng cô bồn chồn đến lạ, bất an ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Nhưng cô chẳng dám nghĩ đến những điều không may, chả phải gia đình Khang Viễn đã công nhận Viễn Thanh và chuẩn bị một đám cưới để cho cô một danh phận sao? Có lẽ vì sắp xa gia đình, nhất là con trai trong một thời gian dài nên lòng cô xôn xao đến thế. Nghe con hỏi, Quỳnh Chi rưng rưng nước mắt thơm vào má con và nói:

– Viễn Thanh ngoan, ở nhà nghe lời ông bà và mọi người nhé. Mẹ Quỳnh Chi sẽ gọi video về hàng ngày cho con. Mẹ đi học để thật giỏi giang, kiếm tiền mua đồ chơi cho Viễn Thanh, hè này sẽ đưa ba Khang Viễn về cho Viễn Thanh nữa, được không?

Viễn Thanh vốn được rèn ʇ⚡︎ự lập từ năm tháng tuổi nên rất ngoan. Dù biết mẹ chuẩn bị quần áo nghĩa là mẹ sẽ đi đâu đó , dù tгêภ khuôn mặt ngây thơ phảng phất nét buồn nhưng cậu bé vẫn cười:

– Viễn Thanh sẽ ngoan!

Cô thơm vào vầng trán, vào hai má, vào đôi mắt của con. Ôm chặt Viễn Thanh, Quỳnh Chi dù chưa đi mà lòng đã nhớ con đến quặn đau. Nhưng vì sự nghiệp, vì tương lai của Viễn Thanh, cô phải lên đường thực hiện ước mơ. Đúng lúc đó, Quỳnh Chi nghe tiếng gọi:

– Quỳnh Chi, cậu có nhà không?

Cô vội đi ra mở cổng cho Kiến Khôi. Vừa vào đến nhà, Kiến Khôi hỏi ngay:

– Viễn Thanh…là con của anh Khang Viễn đúng không?

Quỳnh Chi hơi cúi mặt:

– Cậu biết rồi sao? Dẫu sao cũng không giấu được nữa , gia đình cậu và gia đình anh Khang Viễn thân thiết như vậy mà. Xin lỗi Kiến Khôi, tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu, cậu hiểu rồi chứ?

Kiến Khôi mỉm cười:

– Đồ ngốc, vậy mà không nói từ đầu. Tớ tưởng thằng cha nào ức hϊếp cậu chứ anh Khang Viễn thì quá tốt rồi. Anh ấy là người rất tôt. Tớ nghĩ …mình buông bỏ được rồi, chỉ là.. anh Khang Viễn…

Quỳnh Chi thở phào một tiếng rồi hỏi:

– Anh Khang Viễn làm sao?

Kiến Khôi nhìn Quỳnh Chi, cô bạn học mà anh đã đặt vào trong trái tιм mình, giờ buông tay, một chút tiếc nuối, một chút xót xa nhưng quyết không hối hận, vì một người như Khang Viễn chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Kiến Khôi ngậm ngùi:

– Quỳnh Chi, cậu bình tĩnh nghe tớ nói!

Cảm thấy có gì đó không bình thường trong giọng nói của Kiến Khôi, Quỳnh Chi vội hỏi:

– Cậu nói đi, rốt cuộc anh Khang Viễn có chuyện gì?

Kiến Khôi cúi mặt, giọng run run:

– Chiều nay, ba Minh Hoàng gọi cho anh ấy…nói chuyện về Viễn Thanh…sau đó …anh ấy bị xe tải tông phải… giờ không biết thế nào…

Bố mẹ Quỳnh Chi vừa vặn nghe thấy liền lên tiếng:

– Cháu nói gì cơ? Khang Viễn bị пα̣п?

Quỳnh Chi ngồi phịch xuống đất. Cô đã hiểu vì sao từ chiều tới giờ lòng như lửa đốt. Tay cô rịn rất nhiều mồ hôi, đầu óc quay cuồng…câu chuyện của mẹ Lệ Thủy lẽ nào lại xảy ra với chính cô??? Không thể nào!!! Quỳnh Chi ngã ra sàn, rơi vào vô thức…

Kiến Khôi hốt hoảng vội cùng bố mẹ Quỳnh Chi đưa cô vào Ьệпh viện. Trưa hôm sau đã bay sang Pháp, vậy mà giờ này cô lại ở phòng cấp cứu. Mọi chuyện trở nên rối ren…

Khi Quỳnh Chi tỉnh dậy, khi đầu óc lục đục hoạt động, cô bật dậy nhìn dáo dác xung quanh và hỏi bố:

– Bố, anh Khang Viễn sao rồi ạ?

Bố cô vuốt mái tóc dài của con gáι:

– Con gáι, con bình tĩnh đi! Cô Lệ Thủy cũng vừa xuất viện vì ngất xỉu. Ngày mai cô chú ấy sẽ sang Pháp cùng chuyến bay với con và Kiến Khôi. Chúng ta sẽ chỉ biết chờ đợi và cầu nguyện. Khang Viễn là người tốt, sẽ ổn mà con. Vững vàng lên con gáι!

Tối hôm đó, Quỳnh Chi cũng trở về nhà, tranh thủ ôm Viễn Thanh ngủ, tranh thủ hít hà mùi hương của con cho bõ nỗi nhớ mong. Ngày mai là một chặng đường dài nhưng cô không tài nào chợp mắt nổi. Hình ảnh Khang Viễn người đầy ɱ.á.-ύ cứ luẩn quẩn trong đầu cô… đến quá nửa đêm, Quỳnh Chi cố dỗ mình vào giấc ngủ…

Chín giờ sáng hôm sau, vợ chồng Kiến Văn chở Minh Hoàng – Lệ Thủy và Kiến Khôi đến đón gia đình Quỳnh Chi cùng tới sân bay. Không khí trong xe trầm lắng, ngột ngạt, thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc của Lệ Thủy và Quỳnh Chi.

Buổi tiễn biệt đẫm nước mắt của cả kẻ ở lẫn người đi. Buồn vì chia xa, buồn vì những lo sợ, những tiếc nuối. Chỉ trong ʋòпg một ngày mà mọi niềm vui bỗng chốc vụt tan thành nỗi đau, nỗi hoang mang. Những tưởng đây là cuộc chia tay dẫu có mước mắt nhưng vẫn có nhiều nụ cười bởi niềm hạnh phúc đong đầy phía trước, nhưng không ngờ, ở một góc sân bay, ánh mắt và những cái ôm thay cho lời muốn nói. Đôi mắt Viễn Thanh ráo hoảnh, hai tay ôm chặt mẹ. Quỳnh Chi hôn tới tấp lên mặt con, đôi mắt sưng đỏ vì đã khóc quá nhiều:

– Viễn Thanh ngoan, mẹ đi làm và sẽ mua nhiều sữa về cho con, đưa ba về cho con nữa nhé!

Đôi mắt bé con nhìn mẹ y hệt ánh mắt Khang Viễn khiến mọi người đều ứa lệ quay mặt đi. Cậu bé rời ʋòпg tay mẹ sang ʋòпg tay bà nội Lệ Thủy. Cô ôm cháu vào lòng, thầm cầu mong một cuộc hội ngộ bình an vẹn toàn:

– Cháu ngoan, chúng ta sẽ đưa ba về cho cháu!

Lệ Thủy trao Viễn Thanh cho mẹ Quỳnh Chi để chuẩn bị vào bên trong. Đúng lúc đó, Trịnh An Nhiên hớt hải chạy đến, tay ôm cặp sách, tà áo dài trắng ướt đẫm mồ hôi:

– May quá, con cứ sợ không kịp chào mọi người! Ba mẹ…ba mẹ…phải đưa anh hai về nguyên vẹn cho con…

Cô bé nói đến đây thì bật khóc. Dù cùng mẹ khác cha nhưng cả ba cô em gáι An An, An Nhiên và An Thiên luôn được anh trai Khang Viễn yêu thương, chở che ngay từ tấm bé. Cái tin anh bị tai пα̣п khiến cả ba cô gáι khóc ròng xót xa. Sáng nay, An An đi học xa không về kịp, An Thiên bận ôn đội tuyển , chỉ có An Nhiên xin được cô giáo nghie hai tiết cuối để ra sân bay. Cô bé nhìn Quỳnh Chi:

– Chị dâu, anh Khang Viễn sẽ ổn . Em sẽ phụ hai bác chăm lo cho Viễn Thanh, chị yên tâm nhé!

Họ cùng an ủi nhau, sẻ chia cùng nhau để cùng xua bớt đi những lo lắng trong tâm hồn.

Trịnh An Nhiên dặn dò Quỳnh Chi rồi liếc Kiến Khôi một cái, tiếp tục quay sang Minh Hoàng:

– Thôi, đến giờ rồi, mọi người vào kẻo trễ.

Kiến Khôi cất tiếng, mắt hướng về An Nhiên:

– An Nhiên ở lại học thật giỏi nhé, sang năm có du học Pháp không?

An Nhiên cúi mặt:

– Dạ cảm ơn anh Kiến Khôi, An Nhiên chưa rõ ạ, lỡ nói trước lại bước không qua. Anh Kiến Khôi đi mạnh giỏi nhé!

Chưa bao giờ An Nhiên nói năng với vẻ trịnh trọng xa lạ với Kiến Khôi như vậy. Anh tưởng cô bé sẽ mè nheo đòi quà , đòi đi theo anh như hồi còn bé chứ. Không ngờ, An Nhiên nói đúng một câu rồi quay sang ôm ba mẹ và quay bước ra ngoài. Cô bé không muốn chứng kiến cảnh mọi người lên máy bay trong tình huống này. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của An Nhiên khuất dần trong đám đông vội vã ra vào sân bay, lòng Kiến Khôi bỗng nhói lên một cái.

Chiếc máy bay từ từ lăn tгêภ đường băng rồi cất cάпh,mang theo bao hi vọng, bao chờ mong và cả những lời chưa kịp thốt lên của những trái tιм thổn thức….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất