Chỉ yêu mình em – Chương 38

Vũ Linh 311

Tác giả : An Yên

Minh Hoàng không biết Peter gọi cho mình có mục đích gì. Nếu bình thường thì không sao, nhưng trong tình huống này thì ba của Khang Viễn phải đắn đo suy nghĩ.

Ở đầu dây bên kia, Peter hít một hơi rồi nói:

– Trịnh, chúng ta nói chuyện được không?

Minh Hoàng ngả người ra ghế và nói:

– Được!

Peter ngập ngừng:

– Cậu…biết chuyện tụi nhỏ rồi chứ?

Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ!

Peter nói luôn những gì mình đang nghĩ:

– Tôi thực sự không thể ngờ con bé lại xử sự như thế. Trịnh, xin lỗi cậu! Là dân kinh doanh, lại là bạn bè lâu năm, tôi không biết nói với cậu thế nào cả. Vợ chồng tôi chỉ sinh được mỗi Amabella nên nó được nuông chiều từ nhỏ, muốn cái gì là phải có bằng được. Một người bạn tốt như Doãn Khang Viễn, một cơ hội chứng minh bản lĩnh kinh doanh tốt như Benariz mà nó không biết trân trọng, là tôi không biết dạy con!

Trịnh Minh Hoàng rất hiểu tâm trạng của Peter:

– Tôi hiểu, là chuyện của bọn trẻ, chúng ta không nên can thiệp quá sâu. Tôi tin chúng sẽ giải quyết được.

Peter thở dài:

– Cảm ơn Trịnh! Hi vọng chuyện này không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta.

Minh Hoàng cười:

– Chúng ta vẫn mãi là bạn!

Peter và Minh Hoàng từng có những ngày tháng cơ cực khi bắt đầu sự nghiệp lúc còn ở độ tuổi sinh viên như Khang Viễn bây giờ. Vì thế, họ hiểu nhau và biết quý trọng những nỗ lực và thành công trong cuộc sống. Minh Hoàng biết Peter đang rất khó xử trước việc làm có vẻ ngông cuồng của Amabella nên mới hạ mình xin lỗi anh. Nhưng Minh Hoàng chọn cách tôn trọng quyết định của Khang Viễn, xem như hai ông bố không can thiệp vào tình cảm của bọn nhỏ.

Đúng lúc đó, Lệ Thủy từ gian bếp đi ra lo lắng:

– Khang Viễn, con thế nào rồi? Áp lực quá không con? Con có cần ba mẹ giúp đỡ không? Hay là…

Minh Hoàng kéo tay vợ ngồi xuống cạnh mình và nói:

– Em à, hôm nay con nó mệt rồi, để con nghỉ ngơi đã. Tốt nhất bây giờ em kiếm món gì ngon ngon bỏ vào bụng ba con anh đi. Anh tin con sẽ giải quyết được, mọi việc sẽ ổn.

Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu cỉa chồng, Lệ Thủy hiểu Minh Hoàng rất lo cho Khang Viễn nhưng quả thật, từ hôm qua tới giờ thằng bé đã chịu quá nhiều áp lực rồi. Sau lễ khai trương hoành tráng lại bị chuốc tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç-, mới ngày làm việc đầu tiên đã đối mặt với một loạt khó khăn chồng chất. Minh Hoàng nói đúng, thằng bé cẩn nghỉ ngơi.

Sau bữa tối, Khang Viễn xin phép về phòng. Lệ Thủy lo lắng hỏi chồng:

– Minh Hoàng, anh xem thằng bé có trụ nổi không? Mới một ngày mà em thấy áp lực rồi. Một đất nước xa lạ, những con người xa lạ, rồi Khang Viễn phải xoay xở thế nào khi chúng ta về Việt Nam? Cái gì cũng có mức độ thôi anh, em sợ…

Minh Hoàng ôm vợ vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi cô và nói:

– Em yên tâm đi. Chúng ta về Việt Nam nhưng vẫn luôn dõi theo con. Anh có cách. Em đừng tỏ ra lo lắng trước mặt con. Khang Viễn có bản lĩnh, em cứ tin đi, sẽ ổn!

Lệ Thủy cảm giác rằng với Minh Hoàng, mọi thứ đều có thể giải quyết. Vì thế, ở bên anh, cô chỉ việc bình yên mà sống, không mảy may suy nghĩ điều gì. Anh đã nói có cách, nghĩa là Khang Viễn sẽ ổn.

Đợi Lệ Thủy ngủ ngon lành, Minh Hoàng nhẹ nhàng đi ra ngoài và bấm một dãy số quen thuộc:

– Pierre!

Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông khàn khàn vang lên:

– Ông chủ!

Minh Hoàng bật cười:

– Tôi đâu còn là ông chủ của cậu!

Pierre vẫn giọng cung kính:

– Với tôi và gia đình tôi, ông mãi là ân nhân, là ông chủ. Nếu không có ông, tôi vẫn chỉ là một thằng lưu manh.

Cả hai rơi vào trầm mặc. Pierre ҳúc ᵭộпg nhớ lại quá khứ u tối của mình. Vốn là sinh viên khá giỏi của một trường Đại học Kinh tế tгêภ đất Pháp nhưng khi cầm tấm bằng bước ra khỏi giảng đường, bạn bè rủ rê làm kinh doanh và thất bại bởi không nắm rõ thị trường, không có kinh nghiệm chinh chiến tгêภ thương trường. Chán nản, Pierre bị bạn bè lôi kéo và lao vào пghιệп ngập. Lẽ dĩ nhiên, để phục vụ cho những lần phê tђยốς, anh ta đã đi ăn cắp, ăn trộm, thậm chí một vài lần vận chuyển lẻ ma túy trót lọt. Sau mỗi cuộc chơi, sau mỗi lần thăng hoa cùng nàng tiên nâu là một ς.-ơ τ.ɧ.ể rệu rã, xơ ҳάc nhưng Pierre không đủ bản lĩnh để từ bỏ.

Một lần, sau khi chơi hết sạch tiền, Pierre tha thẩn gần trung tâm thương mại và phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi lái chiếc Ferrari tiến vào tầng hầm. Anh ta liền bám theo để móc túi hoặc ít ra cũng đe dọa để moi tiền bởi có vẻ người đàn ông ấy là người châu Á. Phải, người đó chính là Trịnh Minh Hoàng của hai mươi năm về trước.

Cả buổi không xơ múi được gì, đợi Minh Hoàng ra khỏi trung tâm thương mại, Pierre bám theo anh xuống tầng hầm để xe. Khi Minh Hoàng vừa chạm tay vào điều khiển xe, Pierre dí dao vào cổ anh và nói bằng tiếng Pháp:

– Đưa tiền hoặc là ૮.ɦ.ế.ƭ!

Trịnh Minh Hoàng lúc đó chưa tới ba mươi tuổi nhưng khí chất ngút trời. Anh đã quá quen với những kẻ lưu manh đường phố như thế này nên vô cùng bình tĩnh, nhếch mép cười:

– Bao nhiêu?

Pierre thấy mọi việc diễn ra quá suôn sẻ liền cười gằn một tiếng:

– Tốt! Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu!

Trong khi Pierre đang đắc ý vì tưởng sắp trúng quả đậm, Minh Hoàng liền né người sang phải tránh mũi dao rồi anh xoay người và tung một cú đá vào cάпh tay cầm dao của kẻ vừa đe dọa mình. Pierre bị bất ngờ liền gầm lên:

– Mẹ kiếp! Thằng chó!

Thân hình cao lớn của Pierre không thể nhanh nhẹn bằng thân thể thường xuyên luyện tập của Minh Hoàng. Pierre lao đến định Ϧóþ cổ Minh Hoàng, bắt anh nôn tiền ra. Nhưng Minh Hoàng lại xoay người và nhảy lên, tung cả hai chân đạp vào bụng Pierre khiến thân ҳάc to khỏe ấy ngã kềnh ra đất. Minh Hoàng nhảy lên bụng Pierre, một tay giữ chặt cάпh tay định chống để nhảy dậy của Pierre, tay còn lại túm cổ áo anh ta và gằn từng chữ:

– Lên đồn hoặc là đầu hàng!

Và anh nói thêm một câu:

– Cậu đã theo tôi cả buổi chiều, rõ ràng không phải dân ăn cắp chuyên nghiệp. Nếu cần một cơ hội làm lại cuộc đời, hãy tìm tôi!

Nói xong, Minh Hoàng để lại một chiếc card visit tгêภ bụng Pierre cùng một trăm Euro và xoay người đi thẳng.

Cả đêm hôm đó, Pierre đã suy nghĩ và quyết định gọi điện cho Minh Hoàng. Từ giờ phút ấy, Trịnh Minh Hoàng đã hướng dẫn anh ta kinh doanh, tạo cho Pierre cơ hội làm lại cuộc đời rồi lấy vợ, sinh con, có một gia đình hạnh phúc. Hiện nay, anh ta là giám đốc của công ty gia đình ở phía Nam nước Pháp nên những ngày Minh Hoàng đến Pháp, cả hai vẫn chưa có dịp gặp lại. Hai mươi năm qua, dù Minh Hoàng ở Việt Nam là chính nhưng họ vẫn liên lạc với nhau và với Pierre, Minh Hoàng luôn là ân nhân, là ông chủ.

Đang suy nghĩ, Pierre giật mình nghe giọng Minh Hoàng vang lên trong điện thoại:

– Tôi có việc nhờ cậu!

Pierre đáp:

– Dạ, ông chủ cứ nói, tôi luôn sẵn sàng ạ!

Minh Hòang nói qua về tình hình của Khang Viễn và Benazir rồi nhẹ nhàng:

– Vài hôm nữa, vợ chồng tôi sẽ về Việt Nam. Tôi muốn cậu hỗ trợ Khang Viễn . Tất nhiên, cậu cần để nó ʇ⚡︎ự lập, ʇ⚡︎ự quyết định, tôi chỉ cần những thông tin chính ҳάc và kịp thời vủa Benazir. Còn con đường mà Benazir đi, chỉ nên là của Doãn Khang Viễn.

Pierre gật đầu:

– Tôi hiểu rồi! Quả là hổ phụ sinh hổ ʇ⚡︎ử. Tôi sẽ tận tâm với cậu ấy như đã trung thành với ông. Con trai của ông, chắc chắn có bản lĩnh phi hường.

Ngày hôm sau, trong rất nhiều hồ sơ dự tuyển vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc của công ty Benazir xuất hiện cái tên mà mới nghe qua, người ta đã thấy lạnh như đá – PIERRE.

Doãn Khang Viễn không hiểu sao một người gần bằng tuổi ba mình lại vô cùng nhiệt huyết khi nói về vai trò của một trợ lý, về niềm đam mê kinh doanh như một chàng trai trẻ mới tốt nghiệp Đại học thả ước mơ vào tương lai. Nhưng thực sự, ông ấy đã thuyết phục được con trai Minh Hoàng.

Hai ngày sau, Minh Hoàng và Lệ Thủy chuẩn bị hành lý về Việt Nam sau mấy tháng đi du lịch. Đúng lúc ấy, Pierre nhận được một cuộc điện thoại từ công ty Benazir:

– Ông Pierre, chúng tôi thông báo rằng ông đã trúng tuyển vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc của công ty Benazir. Sáng ngày mai, mời ông đến công ty kí hợp đồng và bàn bạc công việc!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất